Chương 248: Dám động vào hắn một chút cho ta xem?!

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 248: Dám động vào hắn một chút cho ta xem?!

Chương 248: Dám động vào hắn một chút cho ta xem?!

Ngây thơ đến mức này hắn cũng bó tay rồi.

Cần thiết vô cớ gây chuyện như vậy không? Ta nhàm chán như vậy sao? Là người nào chen ngang ngươi mẹ nó trong lòng không biết tự hiểu lấy?!

Hai người động tĩnh khiến người xung quanh chú ý, nhất là Lam Khả Vi câu nói kia nói rất lớn khiến người khác rất giật mình. Giống như Lạc Cảnh Thiên đang phi lễ nàng như thế.

Lạc Cảnh Thiên lắc đầu quay người đi tới, nhưng mà Lam Khả Vi liền chạy tới kéo hắn lại.

"Ngươi chạy cái gì? Chột dạ?".

"Đủ chưa?". Lạc Cảnh Thiên quay người, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng lên tiếng.

Lam Khả Vi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng đó nhất thời giật mình lùi lại một bước, nhìn Lạc Cảnh Thiên không đoái hoài tới mình quay người bước đi, nàng nội tâm liền nổi giận.

Dựa vào cái gì? Nàng đường đường là Tây Mạc Ma Tộc tương lai người kế nhiệm, có lần nào từng chịu loại ủy khuất này? Thế là nàng đi tới chặn trước mặt hắn, tức giận quát lên.

"Ngươi đứng lại cho ta".

"Ngươi còn muốn cái gì?". Lạc Cảnh Thiên bực bội nói.

Động tĩnh của hắn cùng Lam Khả Vi lúc này cũng gây tới chú ý của hội trưởng lão, ánh mắt toàn bộ những người tại đây đều đổ dồn về phía hai người.

Lạc Cảnh Thiên hiển nhiên cũng biết điều đó, nhưng chỉ có Lam Khả Vi nha đầu này là vẫn chẳng biết gì. Nàng còn thật cho rằng bản thân là nữ hắn liền phải chiều chuộng nàng?!

"Ta muốn cái gì? Ta ban đầu cùng ngươi nói phải trái, ngươi dựa vào cái gì lớn tiếng với ta? Ngươi chẳng lẽ không biết đồng phục chính là đại diện cho thân phận, sẽ tránh được rất nhiều phiền phức không đáng có?".

"Ta hảo tâm nhắc nhở ngươi, ngươi không biết tốt xấu còn lớn giọng với ta? Dựa vào cái gì?". Lam Khả Vi tức giận nói.

Lạc Cảnh Thiên nhìn nàng với nửa con mắt, giống như nhìn một cái thiểu năng trí tuệ. Hắn thật đúng là lười nhác đi cùng nàng tranh luận, thế là liền lên tiếng.

"Ngươi đủ chưa? Ta với ngươi rất quen sao? Vẫn là ta dùng tiền nhà ngươi ăn cơm của ngươi? Ngươi là mẹ ta vẫn là cha ta, quản nhiều như vậy?". Lạc Cảnh Thiên vốn dĩ muốn cho qua, nhưng nhìn ánh mắt cố chấp lại ủy khuất của nàng, hắn liền giận.

"Ngươi!". Lam Khả Vi cứng họng nói không ra lời.

"Ngươi cái gì ngươi? Tiểu nha đầu, lông mọc còn chưa hết còn thích đi lo chuyện của người khác? Còn dùng cái lý do ngu xuẩn như vậy để kéo ta lại? Ngươi thật cho rằng ngươi là nữ nhân liền sẽ được đồng tình? Vẫn là nói ngươi cho rằng ta sẽ sợ hãi ánh mắt của người xung quanh mà nhún nhường ngươi?". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

"Ngươi... ngươi giỏi, rất tốt. Ngươi không phải tới tham gia tranh đoạt chiến sao? Muốn chiếm được đừng có nằm mơ. Bản thân ta là Tây Mạc Ma Tộc tương lai người kế nhiệm. Ta có quyền lợi tước bỏ tư cách tham gia của ngươi". Lam Khả Vi nổi giận nói.

Lạc Cảnh Thiên nghe vậy ngẩn ra, ánh mắt chằm chằm nhìn lấy nàng hiện lên vẻ cực kỳ chán ghét.

"Khả Vi, được rồi, đừng gây chuyện nữa".

Ngay tại lúc này, bên cạnh họ đột nhiên xuất hiện mấy người. Nhìn qua mới biết là mấy tên trong trưởng lão hội ngồi trên kia đã không biết xuống đây từ lúc nào.

"Không, trừ khi hắn xin lỗi ta, nếu không đừng mơ tham gia tranh đoạt chiến". Lam Khả Vi cứng đầu nói.

"Ngươi... thật là. Chuyện nhỏ mà thôi, cần thiết tới mức này sao?". Vị trưởng lão kia bất đắc dĩ nói.

"Ta thấy Khả Vi nói rất đúng, bản thân nàng là ai? Là Tây Mạc Ma Tộc tương lai người kế nhiệm. Ngay cả một chút mặt mũi hắn cũng không cho, xem ra là không xem mấy người lão già chúng ta ra gì".

Một tên trưởng lão yêu tộc lên tiếng.

"Đại trưởng lão, ngươi làm gì cũng tham gia náo nhiệt? Đây là chuyện của hậu bối, liền để chúng tự giải quyết không tốt sao".

"Ta chỉ là đang nói sự thật. Lại nói, một câu xin lỗi mà thôi, hắn cũng không thiệt thòi cái gì, cũng sẽ không mất mặt. Khả Vi nàng là thân phận gì? Đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Ta có chỗ nào quá đáng?".

Nghe vậy, đám trưởng lão hội liền im lặng.

Quả thật là như vậy, có lẽ chỉ có thể trách Lạc Cảnh Thiên hiểu lầm về thân phận của mình, một cái thân phận Lạc gia đại thiếu gia cùng Lam Khả Vi so sánh là không so được.

Lạc Cảnh Thiên nội tâm cười lạnh, nhìn mấy tên trong trưởng lão hội này đầy vẻ lạnh lùng. Mặc dù hắn biết tại sao lại như vậy, nhưng biết về biết, hắn vẫn nhịn không được.

Cúi đầu? Nằm mơ đi.

"Đây chính là quan điểm của các ngươi?". Lạc Cảnh Thiên nhìn đám trưởng lão hội mỉm cười hỏi.

"Không sai, ngươi sẽ không phải làm không được chứ?". Đại trưởng lão cười đáp.

"Ha ha, ta đương nhiên có thể làm được rồi". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Nghe thế, mấy tên trưởng lão hội mỉm cười, mà Lam Khả Vi cũng vui vẻ, nàng cũng không phải muốn nhắm vào hắn, chỉ là ngữ khí của hắn cùng nàng nói chuyện khiến nàng tức giận mà thôi.

Chỉ cần một câu xin lỗi liền xong việc. Nàng mỉm cười nhìn Lạc Cảnh Thiên chờ hắn lên tiếng.

"Ta là có thể làm được, bất quá...".

Nói tới đây, Lạc Cảnh Thiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Lam Khả Vi mỉm cười nói tiếp.

"Bất quá, ta từ chối. Ta liền lựa chọn từ bỏ tranh đoạt chiến. Người, hài lòng chưa?". Lạc Cảnh Thiên hơi chút cúi đầu, đối mặt với Lam Khả Vi nói.

Lam Khả Vi nghe xong, nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ. Đám trưởng lão hội cũng ngẩn ra, xung quanh càng là giật mình.

Không ai nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên câu trả lời sẽ là thế này. Hắn chẳng lẽ không biết tranh đoạt chiến quan trọng thế nào sao? Một viên thần quả gần 100 năm qua mới tìm ra được vài viên. Hắn cứ như vậy từ bỏ cơ hội bước vào Thánh cảnh trung kỳ?!

Nhìn Lạc Cảnh Thiên quay người rời đi, Lam Khả Vi không biết từ nơi nào lấy lại dũng khí đột nhiên hét lên.

"Ngươi dừng lại!".

Lạc Cảnh Thiên hơi khựng lại một chút, hơi nhúy mày, sau đó quay người lại nhìn Lam Khả Vi nở ra nụ cười "thân thiện" hỏi.

"Không biết Lam Khả Vi tiểu thư còn có gì muốn dạy bảo? Là muốn tước đi thân phận Long Đầu hiện tại của ta sao? Tốt a, ta cũng từ bỏ". Lạc Cảnh Thiên nói xong, đưa tay kéo lấy huy chương trên ngực giơ lên cao, sau đó thả xuống.

"Ngươi! Ngươi cam tâm rời đi? Ngươi không biết thần quả rất có lợi cho ngươi sao? Dù cho không có đạt được ba hạng đầu cũng có thể hưởng dụng Thánh Tuyền sao?!". Lam Khả Vi lớn tiếng hỏi.

"Ta nhận ra rằng, Bách Long Sơn thật đúng là do nhà ngươi mở. Cho nên ta ở lại để làm gì? Tiếp tục nhìn sắc mặt của ngươi làm việc sao? Ta cũng không phải không biết xấu hổ. Lại nói, đừng dùng thế giới quan hạn hẹp của ngươi đánh giá ta. Ta nhiều năm qua đi tới bước này là dựa vào thần quả cùng Thánh Tuyền của ngươi? Ngươi giữ lại hưởng thụ đi". Lạc Cảnh Thiên nói xong liền quay người đi, không chần trừ lấy một giây.

Lam Khả Vi nhìn Lạc Cảnh Thiên bónh lưng, nàng đột nhiên rất muốn khóc, nhưng trước mặt mọi người, nàng nhịn xuống, không muốn thể hiện ra mặt yếu đuổi của bản thân.

Nhưng mà nàng không làm gì không có nghĩa mấy tên trưởng lão hội kia không làm gì.

Lời vừa rồi của Lạc Cảnh Thiên chẳng khác nào đang hoài nghi tính công bằng cùng trào phúng việc họ bênh vực Lam Khả Vi. Đây là vấn đề danh dự của Bách Long Sơn, họ làm sao để hắn đi dễ dàng như vậy được? Thế là mấy người đem hắn cản lại.

"Ha ha, nói lí không lại liền muốn động thủ sao?". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

Trên người đám trưởng lão hội này, khí tức so với cha hắn không kém. Hẳn đều là Thánh cảnh trung kỳ, mà hắn mặc dù đánh không lại, nhưng muốn bảo vệ bản thân thì rất đơn giản, cho nên hắn cũng không e ngại cái gì.

"Ngươi rời đi không ai ngăn cản, nhưng ngươi không nên dùng lời nói ám chỉ Bách Long Sơn bất công, càng không nên đem huy chương Long Đầu ném xuống đất. Đây là đối với Bách Long Sơn nhục nhã. Đem hắn bắt lại, gọi người Lạc gia tới lãnh người". Đại trưởng lão trầm giọng quát.

Phanh!

Ngay khi một tên trưởng lão muốn chạm vào Lạc Cảnh Thiên, Lạc Thiên Y bỗng nhiên xuất hiện, một chưởng đem tên kia đầy lùi, đứng trước mặt Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người lạnh lùng nói.

"Ta xem ai dám!".

"Mau bắt hai người này lại". Đại trưởng lão nhìn thấy Lạc Thiên Y đột nhiên xuất hiện, ông ta liền nổi giận.

Cả ngàn năm qua, chưa từng có người dám tại trên Bách Long Sơn làm càn như vậy.

Phải biết Bách Long Sơn là do Thập Tông tạo ra, người đứng đầu chính là thủ lĩnh của Tây Mạc Ma Tộc, hiện tại chính là Sư tộc gia chủ, Thánh cảnh đỉnh phong.

Ai sẽ dám tại nơi này nháo sự? Hiện tại Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Thiên Y vậy mà dám tại nơi này phản kháng lệnh bắt, đây chẳng khác nào là tát vào mặt ông ta một cái.

Ầm!

Ngay lúc này, một thân người khổng lồ xuất hiện, một kiếm chém ra gần như đem đại địa chém nứt, đám trưởng lão hội kinh hãi lùi lại một khúc dài.

Lạc Cảnh Thiên khoé miệng nhếch lên. Nhiều năm qua Tiêu Nhược Thủy quả nhiên không có hạ xuống tu luyện, mức độ hồn lực đã bước vào trạng thái bão hoà, hiện tại càng đã có đủ sức chống lại một tên Thánh cảnh sơ kỳ.

Nhìn nàng không chế khôi lỗi, độ thuần thục so với hắn cũng không kém chút nào.

"Dám động vào hắn một chút cho ta xem?!". Tiêu Nhược Thủy bóng người xinh đẹp xuất hiện bên cạnh Lạc Cảnh Thiên, âm thanh lạnh lùng vang vọng ra xung quanh...