Chương 247: Nha đầu này là ngu xuẩn sao?

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 247: Nha đầu này là ngu xuẩn sao?

Chương 247: Nha đầu này là ngu xuẩn sao?

Giang An nghe vậy sửng sốt rất lâu, những nghĩ lại, là chính hắn quá ngây thơ. Cũng không thể trách Lạc Tiểu Hy giả tạo, mà chỉ đơn giản là trước mặt người mình yêu thích, nàng mới biểu hiện ra mặt ngây thơ để nam nhân của mình có thể thể hiện ra tính mạnh mẽ bảo vệ nàng.

Đa phần nữ nhân đều như vậy.

Có trách thì chỉ có thể trách hắn ngu xuẩn mà thôi.

"... Thật xin lỗi". Giang An hít sâu một hơi, sau đó cúi đầu nói.

"Ngươi không xứng nói câu này. Ta rất khó tha thứ cho điều này. Nhưng... ngươi nên may mắn, Lạc Tiểu Hy nàng thích ngươi. Cho nên, ta cũng sẽ không ép buộc ngươi cái gì. Bất quá...".

Giang An nghe vậy ngẩng đầu nhìn Lạc Cảnh Thiên với vẻ mong đợi.

"Bất quá, ta cho ngươi hai năm, hai năm sau, nếu như không thể bước vào Thánh cảnh, như vậy thì tốt nhất lăn khỏi Tây Mạc Ma Tộc cho ta. Nếu không tự gánh hậu quả". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

"... Ta hiểu được". Giang An nặng nề gật đầu.

Hắn năm nay 28 tuổi, hai năm sau chính là 30 tuổi, có thể bước vào Thánh cảnh ở cái độ tuổi này, ai cũng là thiên tài trong thiên tài. Hắn nếu có loại thiên phú đó cũng sẽ không chờ tới 28 tuổi mới bước vào bán thánh.

Lạc Cảnh Thiên nói như vậy, chẳng bằng nói không cho phép hắn cùng Lạc Tiểu Hy tiếp tục qua lại.

"Hiểu rồi thì lăn cho ta, ta không muốn lại nhìn thấy ngươi thêm lần nữa". Lạc Cảnh Thiên lạnh giọng nói.

Giang An hai tay nắm chặt, mặc dù rất tức giận, nhưng lại không làm được gì, chỉ có thể xám xịt rời đi.

Ngay khi hắn đi khỏi, từ phía sau, mấy người Lạc Tiểu Hy liền xuất hiện.

"Nghe được cả rồi chứ?". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt lên tiếng.

"... Ca, làm như vậy, có tốt lắm không?". Lạc Tiểu Hy mím môi hỏi.

"Nếu không phải nể mặt ngươi, hắn đã là một người chết". Lạc Cảnh Thiên thản nhiên nói.

"Ca... nhưng là...".

"Yên tâm, mặc dù hắn làm không thoả đáng, nhưng ta cũng sẽ không tuyệt tình tới mức đó. Với thiên phú của hắn, muốn đột phá Thánh cảnh không phải rất khó. Hắn nếu như đủ kiên cường, vậy sỉ nhục hôm nay sẽ trở thành động lực của hắn".

"Cho nên, thời gian tới, nếu muốn tốt cho hắn, ngươi hẳn là biết phải biểu hiện thế nào chứ?". Lạc Cảnh Thiên nhìn Lạc Tiểu Hy cười hỏi.

"Ca, ta biết". Lạc Tiểu Hy nặng nề gật đầu.

Đây là biện pháp hữu hiệu nhất để bảo vệ Giang An, nàng biết rõ điều này. Cho nên mới chấp nhận cách làm của Lạc Cảnh Thiên. Mà Lạc Cảnh Thiên, hắn là dùng Chân Giải Chi Nhãn, nhìn thấu được tiềm lực của Giang An, chỉ cần đủ liều mạng, hắn sẽ làm được.

Nhưng thật sự mà nói, hắn chẳng qua chỉ là thử một chút mà thôi. Chân Giải Chi Nhãn năng lực hắn chỉ dùng được rất ít, trừ khi bước vào vũ trụ, nếu không Chân Giải Chi Nhãn tại thế giới này có tác dụng không lớn, nhiều nhất chỉ có thể phụ trợ.

Rất nhanh, Lạc Cảnh Thiên thân phận triệt để lan truyền khắp Bách Long Sơn. Ai nấy cũng vô cùng kinh ngạc. Dù sao Lạc gia nhiều năm qua, chưa từng xuất hiện thế hệ trẻ tuổi đứng đầu, dù có là người có thiên phú nổi bật nhất, thì thực lực cũng chưa bước vào Thánh cảnh.

Mà Lạc Cảnh Thiên lại xuất hiện, dùng thân phận Lạc gia đại thiếu gia tiến nhập Bách Long Sơn. Mà sau khi biết Lạc Cảnh Thiên không phải huyết mạch Lạc gia, toàn bộ Bách Long Sơn từ kinh ngạc biến thành coi thường.

Không phải coi thường Lạc Cảnh Thiên, mà là coi thường Lạc gia. Không nghĩ tới một trong Thập Tông như Lạc gia lại phải dùng tới "con nuôi" thứ này làm người kế nghiệp.

Đối với nhân loại tới nói, có phải máu mủ hay không không quá quan trọng. Chỉ cần lòng trung thành tuyệt đối là được, nhưng đối với yêu tộc, huyết mạch là thần thánh, là bất khả xâm phạm, nó đại biểu cho địa vị lẫn tài nguyên.

Mà trên Bách Long Sơn, đa phần đều là yêu tộc, có một số bộ phận là nhân loại. Nhưng do ảnh hưởng hàng trăm năm của yêu tộc, nên họ cũng xem thường Lạc gia.

Họ đơn giản là xuất phát từ lòng ghen ghét. Giống như kiếp trước, rất nhiều người có tâm lý thù giàu, giống như thấy minh tinh hay công ty nào đó kiếm nhiều tiền, dùng tiền nhiều vào những thứ bình thường, liền sẽ có những âm thanh như: có làm từ thiện không? Tiền này chắc cũng không sạch sẽ gì...

Tấy cả chỉ bởi vì ghen ghét, Lạc Cảnh Thiên hắn không phải huyết mạch Lạc gia, nhưng lại hưởng quyền lợi đại thiếu gia, hưởng dụng tài nguyên một tháng lớp gấp chục lần tài nguyên một năm của họ.

Cho nên ghen ghét liền sinh ra. Tuy vậy, vẫn không có người nào dám trước mặt Lạc Cảnh Thiên nói những lời này, ít nhất là cho đến bây giờ chưa có người nào, dù sao thân phận của hắn quá doạ người. Có thể vào được Long Đầu, thực lực cũng chẳng yếu, họ đơn giản là kiênh kị không dám nói mà thôi.

Thoáng cái liền trôi qua một tháng, thời gian này Lạc Cảnh Thiên chưa hề rời khỏi Lạc gia một bước. Thực tế thì hắn dùng không gian kính để quan sát toàn bộ Tây Mạc Ma Tộc. Trừ một số địa phương có khí tức cực kỳ nguy hiểm ra, còn lại hắn biết gần như toàn bộ tình trạng của Tây Mạc Ma Tộc.

Đương nhiên hắn chỉ tìm hiểu về vị trí địa lý cũng như địa bàn của những thế lực lớn. Còn việc tìm hiểu chi tiết tới từng đối thủ cạnh tranh, hắn còn không có cái năng lực đó, ít nhất dựa vào một mình hắn thì làm không được.

Ngày hôm nay là lần thứ hai hắn đi vào Bách Long Sơn, do trước đó có ghi danh, nên cũng không có người ngăn cản hắn, lại thêm hắn mặc thân màu đỏ cùng đeo huy chương đầu rồng trước ngực, không có ai sẽ ngu xuẩn đi cản hắn lại.

Tuy nhìn, nhìn trên thân quần áo màu đỏ, hắn có chút bực bội. Hắn ghét màu đỏ đó a, cho nên, vừa vào Bách Long Sơn hắn liền đem quần áo đổi thành một bộ đồ bình thường.

Tốn hơn nửa giờ mới đi tới vị trí Long Đầu. Lúc này nơi đây vô cùng náo nhiệt, hôm nay là ngày Long Đầu cử hành tranh đoạt chiến, toàn bộ đệ tử Thánh cảnh trên Bách Long Sơn sẽ tham gia.

Tổ chức rất đồ sộ. Hơn nữa hắn có thể thấy được ở trên cao, một đám trưởng lão hội Bách Long Sơn đang ngồi trên cao quan sát. Xung quanh có hàng vạn người đứng quanh lôi đài quan sát.

Mà Lạc Cảnh Thiên xuất hiện gây lên náo động không nhỏ.

"Mau nhìn, Lạc gia đại thiếu gia tới".

"Ta còn tưởng hắn sẽ không tới chứ".

"Nghe nói thời gian qua hắn đều trốn tại Lạc gia, chắc là biết thân phận của hắn bị xem thường nên trốn tránh".

"Ta thật không hiểu, mặt mũi xấu như vậy, rốt cuộc là có chỗ nào hơn người?".

"Ngươi uống lộn thuốc a? Thực lực cùng nhan trị có liên quan sao?".

"Làm sao lại không có? Ảnh hưởng tâm tình biết hay không a? Ta là nhan trị khống, có vấn đề?".

"Ngươi lợi hại".

Lạc Cảnh Thiên nghe xung quanh đám người bàn tán, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đám yêu tộc giở trò quỷ. Hắn không phải huyết mạch Lạc gia cũng không phải chuyện mới mẻ gì, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn rời đi Bách Long Sơn liền truyền ra. Không có người sau lưng giở trò mới có quỷ.

"Ngươi vì cái gì không mặc đồng phục". Lúc này, Lam Khả Vi âm thanh vang lên gần đó.

Lạc Cảnh Thiên quay lại nhìn, sau đó lạnh nhạt đáp.

"Cũng không phải trẻ lên ba, ta mặc hay không cùng ngươi có quan hệ? Nơi này là nhà ngươi mở? Nếu không phải ta đề nghị ngươi kêu gia tộc bỏ tiền mua lại nơi này, tiếp đó hãy cùng ta nói phải trái. Hiện tại, ngươi không có tư cách đó". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh đáp.

Một cái thân là Long Đầu nhưng chưa một lần phải tham gia thi tuyển như Lam Khả Vi không có tư cách nói hắn.

Lam Khả Vi tức giận nhìn hắn nói không ra lời, bất quá nàng lại khó hiểu, hắn hôm nay là ăn thuốc súng sao? Làm sao nóng tính như vậy? Mở mồm liền mắng?!

"Ta là nhìn ngươi khó chịu". Lạc Cảnh Thiên đột nhiên nói.

"Ngươi... ngươi biết ta nghĩ gì?". Lam Khả Vi biến sắc, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn hắn.

"Ta là thấy trên mặt ngươi ghi rất rõ, ta cũng không phải người mù". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.

Lam Khả Vi nghe vậy nhẹ thở ra, nhưng mà sắc mặt nàng lại có chút khó coi, ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên đầy vẻ bất thiện. Làm sao ăn nói khó nghe như vậy?!

Đám người xung quanh nghe được cuộc trò chuyện của hai người, cả đám lâm vào quỷ dị yên tĩnh. Không ai nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên vừa xuất hiện liền cùng Lam Khả Vi mắng lên.

Tên này... cũng quá cuồng chứ? Không biết Lam Khả Vi là ai sao? Lại nói chuyện khó nghe như vậy?!

Thần kỳ hơn là, Lam Khả Vi vậy mà không nổi giận lôi đình, ngược lại chỉ đứng đó nhìn chằm chằm hắn.

Lạc Cảnh Thiên mới lười nhác quản nàng, hắn liền đi về phía trước muốn lên võ đài báo danh, nhưng mà Lam Khả Vi lại đi theo hắn.

"Ngươi có bệnh sao? Đường lớn như vậy không đi, vì cái gì chen ngang ta?". Lam Khả Vi đột nhiên đi nhanh tới dùng vai đẩy Lạc Cảnh Thiên một cái, sau đó lớn giọng nói.

Lạc Cảnh Thiên nhất thời mộng.

Nha đầu này... ngu xuẩn sao? Chuyện này cũng có thể làm ra được???