Chương 237: Tiến tới một bước, chết!
Mấy người gần đó không có lên tiếng, cũng không có điều gì bất mãn. Dù sao họ biết Lạc Cảnh Thiên thực lực như thế nào, so với tất cả thế hệ trẻ tuổi đều có thể xếp vào ba vị trí đầu, lại thêm Lạc Thiên Y thực lực có thể đứng vào top 10 chiến lực mạnh nhất Lạc gia, cho nên nàng hoàn toàn có tư cách ngồi tại đây.
Về phần Lạc Cảnh Thiên biểu hiện có chút phách lối, họ làm như không thấy. Dù sao, tuổi trẻ đi, ai lại không có hỏa khí đâu? Bị người châm chọc không tức giận cũng không phải người trẻ tuổi.
"Ngươi!". Lạc Thiếu Phong tức giận nghẹn đỏ cả mặt, nhưng lại không nói được lời nào.
Các trưởng lão cũng không có lên tiếng, hắn thật đúng là không biết nên nói cái gì.
"Người trẻ tuổi, mặc dù các trưởng lão không nói, chẳng qua chỉ là cho rằng ngươi là trẻ tuổi không hiểu chuyện, nhưng ít nhất ngươi phải tự hiểu lấy, ở đời phải biết mình là ai, trẻ tuổi vô tri không phải cái cơ để ngươi phách lối. Hiểu chuyện một chút, qua đây ngồi đi, nơi này còn vị trí". Một người trung niên nam tử lên tiếng.
Lạc Cảnh Thiên nhìn qua, người này hắn không biết, xem ra không phải người Lạc gia Tâm Nguyệt Thành.
Nhưng mà người này lời nói thật đúng là có lực lượng, dựa vào địa vị trưởng bối ngầm chụp mũ hắn trẻ tuổi vô tri, lại tránh đi việc ỷ lớn hiếp bé, hơn nữa còn hoàn mỹ thể hiện ra một người trưởng bối quan tâm hậu bối.
Chậc chậc, người này không làm quan thật đúng là đáng tiếc.
"Lạc Thiện Nhân, ngươi tên Thiện Nhân, nhưng người cũng không thiện chút nào a. Cháu ta ngồi ở đâu, có tư cách hay không các trưởng lão tự quyết định. Ngươi nói không tính, dù tiểu Thiên hắn không được ngồi ở đó, cũng sẽ không ngồi chỗ ngươi, hắn nhưng là cháu ta, con của ca ca ta, Lạc gia thiếu chủ. Ngồi chỗ của ngươi… không phải rất mất thân phận sao?". Một người khác lên tiếng.
Lần này Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc rồi, hắn cho rằng cha mẹ hắn sẽ lên tiếng, nhưng không ngờ rằng người lên tiếng lại là Lạc Vũ Long.
"Vũ Long, làm sao nói đâu? Đều là người Lạc gia, không cần thiết phân biệt như vậy, khách nhân đến phải hảo hảo chiêu đãi người ta, đừng khắp nơi bới lông tìm vết. Mất thân phận không?". Tô Ngọc nhìn Lạc Vũ Long trợn mắt nói.
Lạc Cảnh Thiên: …
Cái này mẹ nó là trong truyền thuyết phu xướng phụ tùy sao? Kẻ tung người hứng? Nhìn như là trách lỗi Lạc Vũ Long, nhưng thực tế lại đem Lạc Thiện Nhân biến thành "khách nhân", thân phận là chủ nhân không nên cùng khách nhân náo mâu thuẫn.
Thật sự là… lời lời đều dấu dao, tiểu lý tàng đao đó a.
Hắn phục!
Loại này ngấm ngầm tráo phúng hắn làm không được, đổi lại là Sở Như Mộng có lẽ còn có thể, hắn thì không được.
Nếu như đổi lại là kiếp trước, một câu có thể hình dung tình trạng này, đó chính là: người làm công tác văn hóa, mắng chửi người đều không có chữ thô tục, lại khiến người khác không bắt được dấu vết nào.
Nhìn một chút sắc mặt của Lạc Thiện Nhân đều biến xanh, cái này là rất tức giận rồi. Chỉ là nhìn ông ta nghẹn lấy không nói được lời nào, Lạc Cảnh Thiên thật muốn bật cười.
"Được rồi, không cần thiết tranh cãi vấn đề này, người tới, mang một cái bàn nhỏ vào cho tiểu Thiên cùng mấy tiểu cô nương này. Sau đó cho người mang thức ăn lên đi". Lão giả ngồi chính diện lên tiếng.
Nghe vậy, đám người kia sắc mặt khó coi, bởi vì lão giả làm như vậy, không khác nào là đang công khai ủng hộ Lạc Cảnh Thiên. Điều này làm họ trong lòng nổi lên một tia nguy cơ.
Đương nhiên, cũng chỉ là một tia mà thôi, quy củ tuyển chọn gia chủ của Lạc gia đã qua bao đời vẫn thế, ủng hộ chẳng qua mang lại nhiều tài nguyên hơn, mà không phải đã xác định đời mới gia chủ.
Những trưởng lão khác còn không có lên tiếng đây.
Rất nhanh, đồ ăn được mang lên, Lạc Cảnh Thiên cùng mấy nữ nhân ngôi riêng nhìn có chút cô độc, Phùng Nguyệt vốn muốn cùng hắn ăn cơm chung, nhưng mà cha chồng bà ta còn ngồi ở đó, nếu đi qua cùng Lạc Cảnh Thiên ngồi chẳng khác nào làm mất mặt ông ta.
"Cha, mẹ, muốn hay không qua cùng ta ngồi ăn chung một bữa cơm? Nhiều năm rồi ta còn chưa cùng nhị vị ăn chung đây". Lạc Cảnh Thiên lúc này đột nhiên lên tiếng.
Nhất thời, toàn bộ đám người đều lâm vào im lặng.
Hắn đây là tìm đường chết a.
Muốn ăn chung về nhà ăn không được? Ngồi nơi đó toàn là đại lão, ăn cơm chung thuận tiện cho việc nói chuyện cùng một số hướng phát triển tương lai của Lạc gia. Lạc Cảnh Thiên nói như vậy chẳng khác nào đang phá hư bầu không khí này.
Phùng Nguyệt cùng Lạc Vũ Quân ngẩn ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của hắn, cả hai đều lâm vào lưỡng lự. Lạc Vũ Quân nhìn qua lão giả như đang hỏi ý kiến.
Lão giả kia ánh mắt khẽ híp lại, nhìn qua Lạc Cảnh Thiên ôn tồn nói.
"Nếu không tiểu Thiên ngươi qua đây ngồi ăn chung?!".
Lời của ông ta là đang thăm dò Lạc Cảnh Thiên, nếu hắn qua ngồi, tương đương với việc hắn muốn tranh quyền gia chủ kế nhiệm. Nhưng không qua, mặc dù không nói lên rằng từ bỏ, nhưng lãi giả đều mở miệng, hắn không qua sẽ khiến ông ta rất mất mặt.
Đi qua, đồng nghĩa sẽ trở thành đối địch với những người trẻ tuổi, không qua sẽ mất lòng trưởng bối.
Lão nhân này là đang đào hố cho hắn đó a.
"Ha ha, không cần, ta chỉ muốn cùng cha mẹ ta ăn chung, ta cũng không muốn cùng người lớn tuổi chơi chung, rất phiền phức". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
Nhất thời, không gian yên tĩnh như chết.
Đám người trợn mắt há mồm nhìn Lạc Cảnh Thiên, ai cũng không nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên lại cuồng như vậy.
Ầm.
"Hỗn láo, ngươi biết mình đang nói cái gì không? Thứ không biết kính già yêu trẻ, cha mẹ ngươi dạy ngươi thế nào?". Lạc Thiện Nhân vỗ bàn đứng dậy chỉ vào mặt Lạc Cảnh Thiên quát lên.
"Ngươi... nói lại câu nữa ta nghe thử một chút?". Lạc Cảnh Thiên sắc mặt nhất thời trầm xuống, ánh mắt lộ ra vẻ rét lạnh.
Lạc Thiện Nhân nhìn thấy ánh mắt của Lạc Cảnh Thiên, ông ta lời sắp nói ra liền nuốt trở lại.
Cái ánh mắt này cũng quá đáng sợ chứ!
"Ngươi... gia chủ, đây là con nuôi của ngươi? Giáo dưỡng làm sao kém như thế, một chút tôn trọng trưởng bối cũng không có". Lạc Thiện Nhân né tránh ánh mắt chả Lạc Cảnh Thiên sau đó nhìn Lạc Vũ Quân nói.
Ông ta vừa dứt lời liền cảm thấy không đúng, bởi vì Lạc Cảnh Thiên lúc này ánh mắt thật sự rất đáng sợ, một giây sau, toàn trường được bảo phủ lấy bằng một tầng sát khí. Loại sát khí gần như hoá thành thực chất kia như muốn đem cổ của họ bóp lấy, khiến họ hô hấp không nổi.
Ngồi ở trên bàn chính, lão giả, Lạc Cảnh Thiên cha mẹ cùng những trưởng lão khác có chút kinh ngạc, sau đó đều biến sắc.
Ai cũng biết thực lực chân chính của Lạc Cảnh Thiên, càng đừng nói thêm có chiến lực khủng bố như Lạc Thiên Y ở bên cạnh. Quan trọng nhất là Lạc Cảnh Thiên là một cái giết người không chớp mắt, 10 vạn người hắn đều có thể chôn sống mà không nháy mắt một cái, Lạc Thiện Nhân lại gần như chỉ vào mũi hắn mắng như thế.
Lạc Cảnh Thiên đây là động sát tâm rồi.
Phanh!
Chưa tới nửa giây, toàn bộ căn phòng liền vang lên âm thanh vô cùng vang dội, chỉ thấy Lạc Cảnh Thiên cánh tay đánh ra nhất chưởng về phía Lạc Thiện Nhân, Lạc Thiện Nhân giật nảy mình mở ra linh lực hộ thể, một chưởng kia đánh vào bên trên phát ra âm thanh vang dội.
Nhưng mà không chờ bất kỳ ai có phản ứng, Lạc Cảnh Thiên trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Lạc Thiện Nhân, hai tay chụm lại đan xen nhau, sau đó một chưởng áp sát đánh lên, một chiêu "Giáng Thế Bất Động Minh Vương Ấn" xuất ra.
Lạc Thiện Nhân đáy lòng giẩ mình, nhưng mà bane thân ông ta mở ra hộ thể linh lực nên không chút nào lo lắng.
Chẳng qua, một giây sau, sắc mặt ông ta biến thành kinh hãi.
Lạc Cảnh Thiên một chiêu kia, vậy mà không nhìn phòng hộ, trực tiếp xuyên qua hộ thể linh lực đánh lên trên ngực ông ta.
Phanh một tiếng.
Lạc Thiện Nhân như diều đứt dây bay ngược ra ngoài.
Lạc Cảnh Thiên hắn nhưng là nắm giữ một tia không gian quy tắc, hắn hoàn toàn có thể đánh xuyên qua không gian đánh vào trên cơ thể ông ta. Cho nên phòng ngự đối với hắn mà nói gần như không có tác dụng, trừ khi ông ta nắm giữ Vực ở cấp độ như Lạc Vũ Quân hay Lạc Thiên Y.
Nhưng đáng tiếc, ông ta chỉ là một cái Thánh cảnh, dù mở ra Vực cũng cản không được một chiêu này.
Lạc Thiện Nhân lưng đập vào trên tường nhưng không có rơi xuống, bởi vì từ trong tường nhô ra vô số sợi dây đem ông ta cố định lại, Lạc Cảnh Thiên thì trong chớp mắt xuất hiện trước mặt ông ta, bàn tay giơ lên đánh xuống.
Nhưng mà, một chưởng này đánh đến nửa đường lại đột nhiên dừng lại, cánh tay hắn hạ xuống một nửa liền bị người kéo lại.
"Ngươi trẻ tuổi, dừng tay đi". Một âm thanh có chút già dặn vang lên, Lạc Cảnh Thiên quay qua liền thấy một người trung niên đang nắm lấy cổ tay hắn.
Hắn khẽ híp mắt lại không có đáp.
Phanh!
Lạc Thiên Y thân ảnh xuất hiện bên cạnh Lạc Cảnh Thiên, một chưởng đánh ra đem người kia đẩy lùi, cơ thể chắn lấy sau lưng Lạc Cảnh Thiên, nàng chân đạp thiên không, cơ thể phát ra khí thế của cường giả cấp độ Thánh cảnh, âm thanh lạnh nhạt vang lên.
"Tiến tới một bước, chết!".