Chương 239: Lạc gia tổ huấn
Lời vừa ra, toàn bộ đám người đều lâm vào im lặng.
Chẳng lẽ… vị trí gia chủ kế nhiệm liền đã được quyết định? Cái này…
Mặc dù thất vọng, nhưng là họ lại không có phản bác, mặc dù Lạc Cảnh Thiên không phải huyết mạch Lạc gia, nhưng trong lịch sử, Lạc gia gia chủ từng có người cũng không phải huyết mạch Lạc gia, Lạc Cảnh Thiên thực lực tại đó, họ là chắc chắn đánh không lại, ngay cả Thánh cảnh như Lạc Thiện Nhân còn bị Lạc Cảnh Thiên ngược sát càng đừng nói tới bọn họ.
Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt mừng rỡ, không ngờ rằng lại đảo ngược thế này. Lạc Vũ Quân vốn cho rằng cha mình sẽ xử phạt Lạc Cảnh Thiên, nhưng ai biết được lại công nhận thân phận của hắn. Hơn nữa ý tứ này chính là muốn công khai gia chủ kế nhiệm đó a.
Lạc gia đại thiếu, đây không phải là con của gia chủ hay con trai trưởng trong nhà liền có thể đảm nhiệm, mà là gia chủ kế nhiệm. Bất kể tuổi tác đều có thể làm.
Lạc Cảnh Thiên ánh mắt nhìn lão giả có chút kinh ngạc. Hắn có chút không hiểu tại sao ông ta lại làm thế.
Nói là lấy lòng hắn thì không thỏa đáng, hắn mặc dù thực lực mạnh, nhưng mà phương thức tu luyện cùng sức mạnh khác với võ giả, lão giả không thể nào biết được nên sẽ không hiểu tiềm lực cao hay không.
Nói là an ủi hắn càng không phải.
Hắn cùng ông ta không có quan hệ, cũng chưa từng gặp mặt, càng đừng nói tới việc hắn chịu thiệt cái gì. Cho nên an ủi là không thể nào.
Nếu là muốn lôi kéo hắn, như vậy ông ta lại trả giá quá cao. Đây chẳng khác nào là đang đánh cược tương lai Lạc gia. Làm như vậy ông ta hẳn phải rõ ràng hậu quả thế nào.
Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu vì cái gì ông ta làm thế.
Lão giả nhìn Lạc Cảnh Thiên không nói gì, ông ta biết hắn nghi hoặc, nhưng không có giải thích. Lời này ông ta cũng không phải nói cho Lạc Cảnh Thiên, mà là nói cho tất cả mọi người.
"Nhưng... các ngươi cũng đừng nản lòng, chỉ cần có thực lực đủ mạnh, tương lai có thể khiêu chiến hắn, đánh thắng hắn liền có thể chiếm lấy vị trí của hắn".
Thực tế, quả thật ông ta có đánh cược thành phần trong này, ông ta coi trọng Lạc Cảnh Thiên, chỉ là một người trẻ tuổi lại có thể dùng vài năm ngắn ngủi vặn ngã một cái đế quốc, dù cho trong đó có nhiều thành phần may mắn, nhưng đó cũng là một phần của thực lực.
Lại thêm ông ta vô cùng coi trong tiềm lực của Lạc Cảnh Thiên, theo điều tra, Lạc Cảnh Thiên chính thức tu luyện là vào năm 15 tuổi, hay nói cách khác là dùng 10 năm để bước vào cảnh giới này. Ngược sát Thánh cảnh như chơi đùa.
Cho dù là tại Tây Mạc Ma Tộc hay Thánh địa thì thiên phú như vậy gần như không có ai. Có thể xem như thiên tài ngàn năm mới có được một.
Cho nên ông ta chính là muốn lôi kéo hắn, mươn hắn chân chính dung nhập vào Lạc gia, trở thành Lạc gia một phần tử. Về phần hắn không phải huyết mạch Lạc gia... trò cười, chỉ cần cưới nữ tử Lạc gia, sinh con ra còn không phải mang huyết mạch Lạc gia hay sao?!
Lại nói, Lạc Cảnh Thiên cũng là họ Lạc, cho nên càng thuận tiện. Ông ta cũng biết hắn cùng Lạc Cảnh Điềm là một đôi, như vậy càng tốt, không phải sao?!
Nhiêu đó cũng để cho Lạc Cảnh Thiên tương lai sẽ không cùng Lạc gia đối địch rồi.
Ông ta gần như không phải bỏ ra cái gì, chỉ là một cái danh hiệu đổi lấy một người có tiềm lực mạnh như Lạc Cảnh Thiên, vụ làm ăn này thật sự là quá lời.
Nếu như Lạc Cảnh Thiên biết ông ta nghĩ gì, nhất định sẽ mắng một câu cáo già.
Hắn không phải không nghĩ tới được điểm này, chẳng qua hắn không có kinh nghiệm mà thôi. Lão giả này quản lý Lạc gia hơn trăm năm, bất kể về nhận thức hay cách quản lý đều so với bất kỳ ai ở đây ưu tú hơn nhiều.
Muốn phát hiện được ý đồ chân chính của ông ta quả thật vô cùng khó khăn.
"Ta rất hiếu kỳ, ngài làm như vậy, đổi lại được cái gì? Nói cho cùng ta cũng chỉ là ngoại nhân, mặc dù cha mẹ đối với ta có ân nuôi dưỡng, nhưng nếu như một ngày nào đó ta tìm lại cha mẹ ruột, phản bội Lạc gia, như vậy ngài sẽ làm thế nào?". Lạc Cảnh Thiên nhìn lão giả hơi nghiêng đầu hỏi.
"Không sao cả, đây là nhân tri thường tình, ta chỉ là bù đắp năm đó Vũ Quân hắn chịu khổ bù đắp vào ngươi mà thôi. Ngược lại Vũ Quân hắn cũng muốn như vậy, ta thuận nước đẩy thuần cũng không sao cả, ngươi có thực lực này".
"Lại nói, mặc dù không rõ ngươi có phản bội Lạc gia hay không, nhưng theo ta biết, ngươi cũng không phải loại người vong ân bội nghĩa, ít nhất ngươi cũng sẽ không xuống tay với Vũ Quân. Cho nên Lạc gia huyết mạch đã được đảm bảo, ta lại sợ cái gì? Ngươi có thể xem như ta đang đánh cược liền tốt". Lão giả cười nói.
Lạc Cảnh Thiên ánh mắt có chút thay đổi, tuy rằng lời nói của ông ta hắn không quá tin tưởng, nhưng ít nhất từ thái độ tới nói, ông ta rất thẳng thắn, điều này làm hắn thay đổi cách nhìn của mình về ông ta.
"Tốt, chỉ dựa vào ngài một câu nói này, tương lai nếu như Lạc gia gặp chuyện, năng lực của ta lại có khả năng giúp đỡ, ta nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ". Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc nói.
Hắn không phải là nhìn mặt mũi của ông ta, mà là nhìn thái độ của ông ta đối với Lạc Vũ Quân nên hắn mới đưa ra cam kết này.
"Ha ha ha, tốt lắm, đã ngươi nói thế lão già ta cũng an tâm, ngươi hẳn là cùng cha mẹ có rất nhiều điều muốn nói, như vậy ta liền không ngăn cản các ngươi. Chúng ta đi thôi". Lão giả cười ha hả, sau đó dẫn theo đám trưởng lão rời đi.
"Đại ca, ngươi tại sao lại làm vậy?". Trên đường đi, một người trong đám tộc lão lên tiếng.
"Đúng vậy a, thúc, hắn cũng chỉ là một người trẻ tuổi, năng lực mặc dù mạnh cũng không cần thiết cho hắn nhiều như thế chứ? Như vậy đối với những người khác không công bằng". Lạc Vũ Hầu cũng lên tiếng.
"Ha ha, các ngươi a, chính là tầm nhìn quá hẹp, phải nhìn xa ra một chút. Các ngươi chỉ nhìn thấy hắn lấy được cái gì, nhưng lại không thấy được Lạc gia có được cái gì". Lão giả cười nói.
"Nói thế nào?!".
"Các ngươi cũng đều biết, năng lực của hắn như nào, so với người cùng lứa... không, so với thiên tài cùng thế hệ đều có thể xếp vào top 3 người mạnh nhất Tây Mạc Ma Tộc".
"Tiềm lực như vậy đáng giá ta lôi kéo. Hơn nữa, hắn đạt được chỉ là cái danh hiệu, mà không có lợi ích thực tế nào, các ngươi cũng đừng quên muốn đạt được nhiều tài nguyên phải trổ hết tài năng cùng Thập Tông tranh phong".
"Mà chúng ta có được là một người có tiềm lực cực mạnh, hơn nữa còn có thể kích thích đám hậu bối nỗ lực, lại khiến cho Vũ Quân hắn càng một lòng với Lạc gia. Ta còn chưa nói tới việc Lạc Thiên Y bên cạnh hắn, thực lực đủ xếp vào hàng trưởng lão".
"Cho dù tình huống xấu nhất là hắn không gia nhập vào Lạc gia, như vậy cũng sẽ không tạo cho Lạc gia bất kỳ nguy hiểm nào. Một cái danh hào liền đổi lấy nhiều lợi ích như vậy, các ngươi nói ta làm đúng hay sai?". Lão giả cười cười nhìn đám người hỏi.
"... Cao, đại ca quả nhiên là đại ca".
"Ta phục".
Đám người kinh ngạc há hốc mồm, sau đó đều thán phục.
Quả nhiên, đại lão vẫn là đại lão, tầm mắt cùng mưu kế so với ai khác đều mạnh hơn nhiều lắm. Khó trách Lạc gia có thể phát triển tới ngày hôm nay, chính là do những người như lão giả kia mới làm được đến điều đó....
"Thiên nhi, ngươi đang suy nghĩ cái gì?". Trở về nhà, gia đình Lạc Cảnh Thiên ngồi xuống tâm sự tới đêm khuy, sau đó hai cha con hắn liền đi uống rượu, thấy Lạc Cảnh Thiên lâm vào trầm tư, Lạc Vũ Quân liền hiếu kỳ hỏi.
"Cha, ta là đang nghĩ rốt cuộc lão... ông nội đang có ý đồ gì". Lạc Cảnh Thiên muốn nói lão già kia, nhưng rất nhanh liền sửa lại. Nói cho cùng lão giả đó cũng là cha của cha hắn, xưng hô như vậy rất không ổn.
"Ha ha ha, ta liền biết". Lạc Vũ Quân cười lớn.
"Cha, ngài cười cái gì? Có gì đáng cười sao?".
"Ta chỉ là buồn cười việc ngươi đề phòng ông nội ngươi, vẻ mặt này cùng ta năm đó giống nhau như đúc".
"Có sao?".
"Không cần kinh ngạc, ông nội ngươi chắc chắn có ý đồ của mình, nhưng mà có một điểm ngươi không cần lo lắng, đó chính là dù cho có hố ngươi, cũng sẽ không hại ngươi".
"Lạc gia chúng ta mặc dù chỉ xếp thứ 7 trong Thập Tông, nhưng lại không có bất kỳ ai dám chính diện đối cứng với chúng ta, đó chính là do Lạc gia vô cùng đoàn kết. Đây là truyền thống, cũng là ưu điểm. Đã sớm ngấm vào trong máu của Lạc gia tộc nhân".
"Họ có thể đánh nhau, có thể nội chiến, nhưng khi cùng kẻ thù đối mặt, họ sẽ không chút do dự hoá thù thành bạn hợp tâm đối ngoại. Bởi vì trong tổ huấn Lạc gia có một câu rất hay".
"Người Lạc gia, chỉ có Lạc gia mới có thể đánh".
"Cho nên, nếu như ngươi thấy người ngoài dám động vào Lạc gia tộc nhân, như vậy dù cho ngươi cực kỳ căm ghét hắn, muốn giết hắn cũng không nên cùng ngoại tộc đứng chung một chỗ".
"Hiểu chứ?". Lạc Vũ Quân nói.
Lạc Cảnh Thiên triệt để im lặng.
Cái này là cái quỷ gì? Tổ huấn còn có thể chơi như vậy? Mẹ nó, khó trách có thể tồn tại một ngan năm, cái này chính là "bản thân ta yếu nhưng huynh đệ ta đông" sao?!