Chương 236: Bắt đầu gây sự
Hai người tâm sự rất lâu, Phùng Nguyệt đa phần là đặt câu hỏi, Lạc Cảnh Thiên trả lời. Dù sao phụ nữ đa phần đều có rất nhiều thứ để nói mà.
Cho đến tận giờ cơm tối, lúc này cuối cùng Lạc Cảnh Thiên mới được buông tha.
Hắn cũng nói qua rất nhiều về Lạc Thiên Y cùng Tiêu Nhược Thủy, bao gồm cả tiểu Nguyệt.
Phùng Nguyệt ánh mắt nhìn họ đều vô cùng hài lòng, trước đó bà ta có nghe Lạc Vũ Quân nói qua những người này cho nên có thể xem như biết đôi chút, lại thêm thời gian qua điều tra, bà ta xem như hiểu được mấy người này thế nào.
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp ông nội". Phùng Nguyệt đứng lên cười nói.
"... Mẹ, không cần thiết đi? Lại nói, ta vêc đây cũng là vì các ngươi, mà không phải Lạc gia". Lạc Cảnh Thiên nói.
"Ha ha ha, xem ra vẫn còn tính trẻ con. Ngươi cho rằng ai cũng giống như bà ngoại ngươi sao? Ông nội ngươi rất chiếu cố ta, trước đó cha ngươi hẳn cũng nói qua chứ? Ta ở lại Lạc gia cũng một phần là vì ông nội ngươi".
"Đừng vì đám nhỏ kia mà đánh giá toàn bộ Lạc gia, không phải ai cũng là hoàn khố, cũng không phải ai cũng hiểu thấu nhân tình. Cho nên, rộng lượng một chút". Phùng Nguyệt cười nói.
"... Tốt a, ta nghe lời ngài, bất quá, mẹ, ta ở đây nói trước, họ nếu như thật sự chọc giận ta, ta sẽ phản kích, đến lúc đó ta cũng sẽ không quản đây là nơi nào". Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc nói.
"Yên tâm, các trưởng bối của ngươi rất hiểu chuyện, đúng, chuyện ngươi trở lại hẳn đã truyền vào tai ông nội ngươi, cho nên tối nay chắc sẽ có rất nhiều người tới. Ngươi cũng biết, dù cho ngươi là con nuôi, nhưng mà thân phận vẫn là trưởng tử trong cái nhà này, cho nên có không ít người bất mãn".
"Gia tộc đi, lợi ích tập thể rất quan trọng, cho nên có đôi lúc cũng không quản nhân tình, ngươi đến lúc đó nghĩ thoáng một chút, dù có ra tay cũng có chút chừng mực". Phùng Nguyệt nói.
"Mẹ, ngài yên tâm, chỉ cần họ không chạm tới ranh giới cuối cùng của ta, ta nhiều nhất cũng chỉ giáo huấn một chút mà thôi". Lạc Cảnh Thiên đáp.
"Vậy là tốt rồi, đúng, một lát hẳn sẽ có Tô Ngọc cùng Lạc Vũ Long tới, ngươi chuẩn bị tâm lý một chút". Phùng Nguyệt đột nhiên nói.
Tô Ngọc? Lạc Vũ Long? Đây không phải là cha mẹ của Lạc Thiếu Phong tên ngu ngốc kia sao?!
"Mẹ, ta hiện tại trịnh trọng hỏi ngài một lần, rốt cuộc Tô thẩm cùng Long thúc có hay không gheb ghét chúng ta?". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nhìn Phùng Nguyệt hỏi.
"Đương nhiên là không, cha ngươi cùng Long đệ, ta cùng Tô Ngọc tình cảm rất tốt đây, trước đó chẳng qua là lừa gạt ngươi thôi, nhưng mà, Lạc Thiếu Phong thì không giống, hắn đối với ngươi vẫn là rất ghen ghét, ta là nhắc nhở ngươi, nếu hắn chọc giận ngươi, cho ta cùng cha ngươi mặt mũi, buông tha hắn a. Hắn chẳng qua chỉ là miệng lưỡi độc ác, nhưng không có ý nghĩ ác độc nhắm vào ngươi". Phùng Nguyệt nói.
"... Ta hiểu được, ta sẽ chú ý". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.
Hắn cùng Lạc Thiếu Phong nào chỉ có chút mâu thuẫn đó, nhưng xác thực cũng không có ân oán lớn nào. Nhưng mà, nam nhân đi, mặt mũi rất quan trọng, đã kết thù thì rất khó thay đổi, trừ khi một bên nhận thua.
Mà hắn cùng Lạc Thiếu Phong đều không phải loại người này, cho nên hẳn là sẽ có không ít phiền phức.
Quên đi, nể mặt cha mẹ, hắn sẽ không cùng Lạc Thiếu Phong chấp nhất....
Phùng Nguyệt mang theo mấy người Lạc Cảnh Thiên trở lại tổ trạch Lạc gia.
Lạc Cảnh Thiên hắn thừa nhận, nơi này thật sự rất lớn, so với hoàng cung của Ô Dạ đế quốc còn lớn hơn gấp vài lần, hơn nữa đây cũng không phải nơi dành cho đệ tử Lạc gia tu luyện, nghe bảo Lạc gia đệ tử là tu luyện ở trên Bách Long Sơn.
Trên đường hắn thấy không ít yêu tộc làm bảo vệ, xem ra Tây Mạc Ma Tộc thật sự là cùng yêu tộc đi tới cùng.
Nhìn bộ dáng này của đám yêu tộc, hắn biết họ đã sớm quen thuộc, đây không phải hậu thiên hình thành, mà là vừa sinh ra đã có. Dù sao Tây Mạc Ma Tộc tồn tại cũng có ngàn năm lâu dài, điều này hiển nhiên không có gì lạ.
"Phu nhân". Một tên bảo vệ gác cửa đi tới cúi đầu.
"Thông báo tộc lão, ta mang người tới". Phùng Nguyệt nhìn tên bảo vệ đứng trước mặt lạnh nhạt nói.
"Vâng thưa phu nhân".
Một lát sau, được cho phép, Phùng Nguyệt liền dẫn Lạc Cảnh Thiên cùng mấy người khác đi vào.
Lạc Cảnh Thiên liếc mắt nhìn quanh, nơi này là đại sảnh, nhưng mà chính giữa bày một cái bàn cực lớn, xung quanh ngồi mấy chục người, Lạc Cảnh Thiên có thể khẳng định, những người này tất cả đều là Thánh cảnh trở lên. Hơn nữa còn là trung kỳ mà không phải sơ kỳ.
Xung quanh cũng có không ít bàn lớn, ngồi rất nhiều người, chỉ liếc qua hắn liền biết, đây là địa vị tượng trưng, thực lực thấp cùng địa vị thấp không được phép ngồi ở cái bàn chính giữa, cái bàn này cũng chỉ có cha hắn ngồi kế bên vị trí chủ toạ.
Mà ông lão ngồi chính giữa kia, hẳn là ông nội hắn.
Thấy Lạc Cảnh Thiên, đám người bàn tán xôn xao, đa phần đều là thế hệ trẻ tuổi, những bậc trưởng bối thì giữ im lặng, lẳng lặng nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên.
Phùng Nguyệt dẫn theo Lạc Cảnh Thiên đi thẳng tới cái bàn chính giữa, sau đó hướng về phía ông lão kia lên tiếng.
"Cha, ta mang Thiên nhi tới".
"Ha ha ha, đây chính là cháu trai ta? Quả nhiên tuấn tú lịch sự a". Lão giả kia nhìn Lạc Cảnh Thiên cười hoà ái nói.
Lạc Cảnh Thiên ánh mắt loé lên, người này thật không đơn giản, vẻn vẹn một câu nói liền ẩn chứa rất nhiều thứ.
Ông ta nói là cháu trai, mà không phải cháu nuôi, hiển nhiên là ngầm thừa nhận thân phận của Lạc Cảnh Thiên. Mà nói tuấn tú lịch sự, lại không nói ra thực lực thế nào, hiển nhiên là để cho người khác nghe.
Hắn đoán không lầm, những người ở cái bàn này hẳn đều biết thực lực của hắn, mà những người khác thì không biết, cho nên ông ta mới nói như vậy, né tránh đi vấn đề thực lực này.
Hiển nhiên là không muốn để Lạc Cảnh Thiên xấu mặt.
Không đơn giản a.
"Cha". Lạc Cảnh Thiên hướng về lão giả kia nhẹ gật đầu chào hỏi, sau đó nhìn Lạc Vũ Quân mỉm cười lên tiếng.
"Ha ha, tiểu tử ngươi, cùng mẹ ngươi tâm sự thật lâu đó a, ta đều chờ sốt ruột, tới, ngồi đây đi". Lạc Vũ Quân vỗ vỗ bên chiếc ghế bên cạnh mình cười nói.
Nhất thời, xung quanh đột nhiên trở lên im lặng, đám người ánh mắt đều hiện lên vẻ ghen ghét cùng khó chịu.
Vị trí bên trái là của Phùng Nguyệt, đó là gia chủ phu nhân, họ sẽ không cảm thấy thế nào, nhưng vị trí bên phải trước giờ không có người ngồi, tất cả đều ngầm hiểu rằng đó là chỗ cho tộc trưởng đời tiếp theo.
Lạc Vũ Quân làm như vậy, đơn giản chính là muốn nói cho tất cả mọi người, Lạc Cảnh Thiên con trai ông ta chính là gia chủ kế nhiệm.
Nhưng cũng đồng thời gây lên đám người tức giận.
Vị trí gia chủ, không phải dựa vào thân phận, mà là dựa vào thực lực cùng trí tuệ để đảm nhiệm. Lạc Vũ Quân năm đó cũng trải qua không ít sóng gió mới có thể bước lên vị trí gia chủ, làm như vậy mặc dù không phá hư quy củ, nhưng đối với những người khác lại không công bằng.
Lạc Cảnh Thiên đương nhiên cũng đoán được vị trí này có ý gì, hắn ánh mắt nhìn Lạc Vũ Quân lộ ra vẻ kỳ quái. Lạc Vũ Quân nhìn lại, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Lạc Cảnh Thiên liền hiểu, xem ra lão giả kia muốn kiểm tra cách ứng xử của hắn.
Điều này làm hắn có chút phản cảm, nhưng cũng không có gì lớn, nếu đổi lại là bình thường, hắn nhất định sẽ ngồi, dù cho hắn không hề có ý muốn làm gia chủ kế nhiệm, nhưng chính là hắn nhìn đám người này khó chịu nên hắn sẽ ngồi.
Nhưng hiện tại không được, bởi vì bên cạnh hắn còn có ba cái nữ nhân đây, hắn nhẹ mỉm cười, đưa tay kéo ghế cách Lạc Vũ Quân xa một chút, sau đó kéo tiểu Nguyệt để nàng ngồi lên.
Trước sự kinh ngạc của đám người, hắn mỉm cười nói.
"Cha, vừa rồi ta cùng mẹ nói chuyện lâu, ngồi có chút tê chân, cho nên ta liền đứng, nha đầu này hết bưng trà lại rót nước, rất mệt, cho nên liền để nàng ngồi a".
Lạc Vũ Quân miệng hơi há ra, nhưng sau đó ông ta lựa chọn trầm mặc.
Mấy tên trưởng bối ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên vẻ mặt đầy tán thưởng.
Tiểu tử này thực thông minh.
"Hừ, giả vờ giả vịt, có giỏi thì suốt tối cùng đừng ngồi". Một âm thanh nho nhỏ vang lên.
Mặc dù tên kia nói nhỏ, nhưng mà hiện trường rất yên tĩnh, nên âm thanh kia đám người nghe rất rõ.
Lạc Cảnh Thiên nhìn qua.
Còn tưởng là ai, ra là người quen cũ. Còn ai khác ngoài Phùng Thiếu Long nữa?!
Lạc Cảnh Thiên không đáp, chỉ mỉm cười, hai tay đưa ra kéo lấy tay của Tiêu Nhược Thủy cùng Lạc Thiên Y, sau đó lưng ngả xuống.
Phía sau hắn nhất thời hình thành một chiếc ghế tựa lưng lớn bằng ma lực, hắn ngả lưng dựa lên, hai tay dang ra, Lạc Thiên Y cùng Tiêu Nhược Thủy thì ghé dâud vào vai hắn.
"Ta thì không ngồi, khá đau lưng, nằm một chút cho thoải mái a". Lạc Cảnh Thiên khoé miệng khẽ nhếch lên cười nói.
Đám người nhất thời trừng lớn con mắt.
Thao tác này... có chút... ngầu.
Hắn thật đúng là dám đó a.
Lạc Vũ Quân khoé miệng giật giật, vô lực nhìn Lạc Cảnh Thiên, tiểu tử này lại bắt đầu kiếm chuyện.