Chương 235: Mẹ con gặp lại

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 235: Mẹ con gặp lại

Chương 235: Mẹ con gặp lại

"Dừng tay". Lạc Vũ Hầu giật mình lớn giọng quát sau đó lao tới.

Xoát!

Lạc Thiên Y nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Lạc Vũ Quân.

Lạc Vũ Quân cảm nhận được khí tức kinh khủng trên người Lạc Thiên Y, ông ta ánh mắt hơi co rút lại. Từ trên người nữ nhân này ông ta cảm nhận được một tia khí tức cực kỳ nguy hiểm, loại nguy hiểm có thể giết chết ông ta.

"Ngũ lão, hắn có nói, Tây Mạc Ma Tộc, Thánh cảnh không cho phép động thủ, mặc dù mục đích những người này tới cũng không phải cố ý gây chuyện, nhưng nếu như ngươi động thủ, ta không đảm bảo những người này còn sống sót hay không đâu". Lạc Cảnh Thiên âm thanh lạnh lùng lên tiếng.

Đám người Lạc Thiên Ân thấy ngũ lão bị ngăn lại, cả đám hơi chút biến sắc, muốn lao lên ngăn cản, nhưng mà Lạc Cảnh Thiên cánh tay nhấc lên, trọng lực thuật đem đám người đè xuống.

"Đừng động". Lạc Cảnh Thiên cười nhạt lên tiếng, sau đó chậm rãi đi về phía Lạc Khải Minh.

"Lạc Cảnh Thiên, dừng tay!". Lạc Thiên Ân lớn giọng quát.

Hắn hiện tại thật sự hoảng, toàn thân đều động không được, trên thân như có một tòa núi lớn đè lên, muốn di chuyển vô cùng khó khăn. Trên trán đều nổi lên gân xanh. Hắn hối hận vì cái gì dẫn theo Lạc Khải Minh, biết rõ Lạc Khải Minh tính cách bất hảo, cái gì không dám nói.

Hiện tại tốt, chỉ sợ mạng của Lạc Khải Minh khó giữ được.

Lạc Cảnh Thiên đi tới trước mặt Lạc Khải Minh, bàn tay giơ lên, ngón tay khẽ vung vẩy, hàng chục sợi dây đầu mũi nhọn đâm xuyên qua người Lạc Khải Minh biến hắn thành một cái tổ ong vò vẽ.

Ngao!!!

Lạc Khải Minh đau đớn kêu lên, đám người không dám nhìn thẳng, thật sự là quá thảm. Hơn nữa dù muốn giúp cũng giúp không được.

Họ nghĩ mãi mà không hiểu, Lạc Cảnh Thiên chỉ là một cái linh lực phế vật, làm sao lại có năng lực khủng bố đến vậy.

Xẹt!

Lần này, miệng Lạc Khải Minh bị đâm xuyên qua hai má, sau đó bị Lạc Cảnh Thiên treo ngược lên trên không trung.

"Tiểu Nguyệt". Lạc Cảnh Thiên âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

Tiểu Nguyệt nghe hắn gọi liền đi tới, không cần hắn lên tiếng nàng cũng hiểu hắn muốn làm cái gì.

Nàng cánh tay giơ lên, xoà ra trước người Lạc Khải Minh, từ bàn tay nàng phát ra một nguồn năng lượng màu xanh lá rơi vào trên người Lạc Khải Minh, chỉ trong vài giây, toàn bộ thương thế của Lạc Khải Minh đều được chữa khỏi.

Nhưng chưa chờ đám người kinh ngạc, Lạc Cảnh Thiên lần nữa đem Lạc Khải Minh đâm thành tổ ong.

Cứ như vậy lập đi lập lại vài lần, Lạc Khải Minh cả cơ thể lẫn tinh thần đều bị song trọng đả kích.

"Trò chơi kết thúc, đến lúc tiễn ngươi lên tây thiên rồi". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

"Không...". Lạc Vũ Hầu kinh hãi kêu lên, muốn lao lên ngăn cản nhưng lại bị Lạc Thiên Y ngăn chặn gắt gao.

Lạc Thiên Ân đán người trơ mắt nhìn, không làm được cái gì.

"Thiên nhi, chờ một chút".

Ngay tại lúc này, một âm thanh nữ tử vang lên.

Lạc Cảnh Thiên cánh tay đang giơ lên hơi khựng lại, cơ thể có chút run lên, cái đầu chậm rãi quay qua nhìn.

"Mẹ?". Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc bật thốt, âm thanh có chút run rẩy, âm thanh của Phùng Nguyệt hắn cả đời cũng sẽ không quên.

Đám người Lạc Thiên Ân cảm thấy cơ thể đột nhiên nhẹ nhàng, lúc này họ mới phát hiện bản thân có thể di chuyển. Nhìn thấy người kia tới, cả đám đồng loạt cúi đầu lên tiếng.

"Tham kiến phu nhân".

Phùng Nguyệt cũng không có quản bọn họ, bà ta chạy tới, đem Lạc Cảnh Thiên ôm chầm lấy, ánh mắt chảy ra lệ thủy, âm thanh nức nở vang lên.

"Hảo tiểu tử, đã lớn thế này rồi".

"Mẹ, ta nhớ ngài". Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười hạnh phúc, cánh tay ôm Phùng Nguyệt khẽ dùng sức, cả hai ôm nhau một lúc, Phùng Nguyệt mới buông hắn ra, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, nhìn Lạc Cảnh Thiên với ánh mắt đầy đau lòng.

"Con trai ta trưởng thành rồi... những năm qua vẫn tốt chứ?".

"Mẹ, ta rất tốt, hơn nữa ta trở về cũng mang theo con dâu tới cùng ngài ra mắt, tới, mẹ, đây là Lạc Thiên Y, đây là Tiêu Nhược Thủy, đều là con dâu ngài, còn đây là tiểu Nguyệt, ta xem nàng như muội muội". Lạc Cảnh Thiên cười giới thiệu.

"Ha ha, không cần nói, ta đều biết, cha ngươi đã nói với ta, đi thôi, ta mang các ngươi trở về". Phùng Nguyệt vui vẻ lôi kéo mấy người Lạc Cảnh Thiên rời đi.

Lạc Vũ Hầu lúc này cũng hoàn hồn, vội chạy tới xem xét thương thế của Lạc Khải Minh, sau đó mới thở nhẹ ra một hơi.

"May mắn, mặc dù bị trọng thương, nhưng Linh Tâm không có bị hao tổn gì, nghỉ ngơi nửa năm liền khỏi hẳn". Lạc Vũ Hầu nhẹ giọng nói.

"Ngũ lão, thật xin lỗi". Lạc Thiên Ân đi tới cúi đầu xấu hổ nói.

Là hắn tự chủ trương tất cả, cho nên Lạc Khải Minh gặp chuyện, hắn cũng có lỗi trong đó.

"Ta không trách ngươi chuyện này, đây là do Lạc Khải Minh hắn tự tìm, ta bất mãn là ngươi không điều tra đối phương là ai đã tự ý chủ trương đến gây chuyện, chán sống rồi sao?". Lạc Vũ Hầu nhịn không được quát lên.

"Cái đó... ngũ lão, hắn không phải là con nuôi của gia chủ sao?". Một vị thiếu nữ trong đội ngũ nhịn không được khó hiểu hỏi.

"Ta nói cái này sao? Chuyện ai cũng biết ta còn cần nói sao?". Lạc Vũ Hầu tức giận quát.

"Ngũ lão, ý ngài là gì? Hắn còn có thân phận khác?". Lạc Thiên Ân nhíu mày hỏi.

"Nghe qua Ô Dạ đế quốc không? Chính hắn là người lãnh đạo, dựa vào một cái đội quân xây dựng hơn 5 năm liền đem Ô Dạ đế quốc hoàng thất toàn bộ tiêu diệt, nữ nhân gọi Lạc Thiên Y kia một chưởng có thể giết Thánh cảnh trung kỳ, mà Lạc Cảnh Thiên hắn một mình đem hơn 10 vạn quân chôn sống. Nữ tử mà Lạc Khải Minh hắn sỉ nhục là Bích Thủy Đàm thành chủ".

"Chỉ có chưa tới 10 người, chiếm lĩnh ma thú sơn mạch, lại chiếm lấy Bích Thủy Đàm, càng đáng sợ là bản thân nàng xây dựng một chi sát thủ gọi là Hắc Y, mà tất cả chỉ vẻn vẹn mất 5 năm để hoàn thành, Lạc Cảnh Thiên hắn càng là thủ lĩnh của họ".

"Ngươi nói cho ta biết, một đám biến thái như vậy, ngươi là lấy tự tin ở đâu ra dám đi tìm họ gây chuyện? Hả?!". Lạc Vũ Hầu quát lớn.

Đám người Lạc Thiên Ân nhất thời con mắt trừng lớn.

Làm... làm sao có thể?!

Mặc dù Ô Dạ đế quốc chuyện này họ chưa biết, nhưng Bích Thủy Đàm cùng Hắc Y họ biết, một cái là thế lực mới nổi, dựa sức một mình kéo theo nửa cái Tây châu. Một cái là Hắc Y tổ chức sát thủ, chưa một lần thất bại, danh tiếng khiến người khác nghe đã sợ khiếp vía.

Vậy mà cả hai thứ này đều là của Lạc Cảnh Thiên???

Ngươi mẹ nó trêu ta đi? Trên đời có loại biến thái như vậy?!

"Ngươi tốt nhất tự cầu phúc hắn không ghi thù, bằng không hạ trang của các ngươi so với Lạc Khải Minh cũng không khác là bao. Hắn tính tình dù có tốt đi nữa, nhưng cũng sẽ tức giận. Nhất là ngươi nếu dám sỉ nhục người bên cạnh hắn... Hừ. Mang tên khốn này đi trị thương đi, đừng để hắn ở đây làm ô nhiễm không khí". Lạc Vũ Hầu hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo rời đi.

"Ca, chúng ta bây giờ làm cái gì?".

Mộy tên thanh niên đứng sau ngơ ngác hỏi.

"Còn có thể làm gì? Mang hắn tới phòng trị thương đi, đừng để hắn chết tại đây. Mẹ nó, bị tên khốn này hại thảm rồi". Lạc Thiên Ân tức giận mắng một câu rồi quay người rời đi....

Phùng Nguyệt mang theo mấy người Lạc Cảnh Thiên trở vê nhưng cũng không phải về Lạc gia, mà là về nhà của bà ta.

Nơi này là nơi ở của hai vợ chồng họ, vốn dĩ ban đầu Phùng Nguyệt không phải ở đây, nhưng khi mới trở lại Lạc gia, Lạc Vũ Quân chịu không ít người Lạc gia gây sự, mà sau này khi Lạc Vũ Quân trở thành gia chủ, đám người kia liền như trở thành người khác như thê trở lên vô cùng nịnh hót, điều này làm bà ta khó chịu, cho nên mới chuyển tới nơi này.

Nơi này nhìn qua không lớn, nhưng hai người vào ở lại có cảm giác rất rộng rãi, Phùng Nguyệt từ khi trở lại Lạc gia, bà ta rất ít cùng người khác tiếp xúc, chỉ tới thời gian gần đây, do Lạc Vũ Quân quá mức bận rộn, bà ta mới tham gia vào một chút sự vụ trong gia tộc giúp chồng mình phân ưu.

"Mẹ, ngươi thời gian qua đều ở đây?". Lạc Cảnh Thiên sắc mặt khó coi nhìn căn nhà trước mặt, so với nhà cũ, nơi này kém không chỉ một điểm nửa điểm, quả thật có thể nói là chênh lệch như trời với đất.

Hắn trong lòng lửa giận nhất thời bùng lên.

"Ta là cố ý ở lại đây, ta không thích những tên kia, quá giả tạo, cho nên mới ở nơi này tránh mặt họ, cũng không phải Lạc gia đối xử bất công với ta".

"Nếu thật như vậy, cha ngươi sớm đã nổi điên rồi". Phùng Nguyệt mỉm cười nói.

Lạc Cảnh Thiên là con bà ta, làm sao bà ta không hiểu hắn nghĩ gì.

Nghe vậy, Lạc Cảnh Thiên lông mày giãn ra. Chỉ cần không phải liền tốt, nếu không hắn thật sợ nhịn không được đem Lạc gia náo gà bay chó chạy.