Chương 228: Ô Mộc Dạ mưu tính

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 228: Ô Mộc Dạ mưu tính

Chương 228: Ô Mộc Dạ mưu tính

"Ngươi nói cái gì?!". Ô Mộc Dạ đứng phát dậy, âm thanh khiếp sợ vang lên.

"Làm sao có thể? Tại sao trước đó không có tin tức nào?".

"Đây… đây là tin giả sao?".

Đám đại thần giật mình bàn tán.

"Bẩm hoàng thượng, Thang vương không biết dùng biện pháp gì, tránh đi mọi trạm canh gác, đem quân áp sát Xích Hồ Thành, mà Ô Nhị Lang cũng phản kháng bỏ trốn, sau đó lẩn vào trong thành, dẫn dắt phản quân khắp nơi đồ sát, còn mang hoàng thượng ra lệnh". Tên lính mang tình báo tới kia lập tức nói.

"Người đâu? Lập tức điều động cấm quân đem Ô Nhị Lang thảo phạt, truyền lệnh cho quân đội, lập tức rút về Xích Hồ Thành dẹp loạn Thang vương". Ô Mộc Dạ lớn giọng nói.

Trong nháy mắt, toàn bộ đều cuống cuồng lên.

Khoảng chưa tới 10 dặm, đây không phải chỉ cần nửa giờ liền đi tới sao?!

Ô Mộc Dạ lúc này cũng không có tâm tình quản cái gì lễ cưới, ông ta lập tức mặc vào áo giáp, sau đó dẫn quân tới cổng thành.

Sở Như Mộng đứng ở phía sau nhìn, khóe miệng nhếch lên nụ cười.

Tới còn thật đúng lúc a.



Ô Mộc Dạ lúc này tâm tính vô cùng hỏng bét, ngay ngày đại hôn của mình lại gặp chuyện này, đổi lại là ai cũng sẽ tại chỗ bạo tạc, ông ta là hoàng đế, trở ngại mặt mũi mới có thể duy trì sự bình tĩnh như hiện giờ.

Chưa tới vài phút, Ô Mộc Dạ liền mang theo cấm quân đi tới nội thành, trên đường đi nhìn thấy không ít xác chết, mà khi vừa tới nơi, ông ta liền nhìn thấy Ô Nhị Lang dẫn theo gần vạn quân đột nhiên từ xung quanh chạy ra bao vây lấy đám người ông ta.

"Ô Nhị Lang, ngươi lại dám làm phản?". Ô Mộc Dạ nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.

"Ha ha ha, ngươi vì một nữ nhân không tin tưởng ta, ban đầu ngươi hứa hẹn thế nào? Nói là chờ qua một đoạn thời gian liền đem ta đưa về Xích Hồ Thành, nhưng nửa đường liền phái ngươi âm thầm giết ta. Ta vì ngươi vào sinh ra tử, một mực trung thành, nhưng ngươi đối xử với ta thế nào? Ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa". Ô Nhị Lang ánh mắt đầy sát khí nhìn ông ta đáp.

"Nói bậy, trẫm khi nào hạ lệnh này?". Ô Mộc Dạ quát lên.

"Nói dối cũng vô dụng, nếu không phải ta được quý nhân tương trợ, sợ rằng hiện tại sớm đã mồ yên mả đẹp. Mà ngươi lại cùng nữ nhân kia đại hôn. Đừng lại nói nhảm, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi, chờ ngươi chết, ta sẽ từ từ thưởng thức từng cái nữ nhân của ngươi tiết hận trong lòng. Giết cho ta". Ô Nhị Lang quát lên.

"Một cái phế vật bán thánh cũng dám cùng ta làm phản? Tả Hữu hộ pháp, giết hắn!". Ô Mộc Dạ tức giận trầm giọng nói.

"Tuân chỉ!".

Phía sau Ô Mộc Dạ đi ra hai tên áo đen, khẽ cúi đầu đáp, sau đó lao thẳng về phía Ô Nhị Lang.

Hai người này đều có thực lực bán thánh đỉnh phong, giết Ô Nhị Lang hoàng toàn dư sức, dù sao Ô Nhị Lang mới chỉ mới bước vào bán thánh không lâu, phản kháng liền quá sức chứ đừng nói tới việc giết họ.

"Ta sớm đã nói có quý nhân tương trợ, ngươi cho rằng ta tới một mình sao?". Ô Nhị Lang nhếch miệng cười lạnh.

Vừa dứt lời, một bóng đen xuất hiện bên cạnh Ô Nhị Lang, sau đó liền lập tức đối với hai tên kia động thủ.

Ngươi này không ai khác chính là Mạc Vô Hận, ông ta cũng chính là người cứu Ô Nhị Lang. Thực lực đã đạt tới cấp độ Thánh cảnh, đối phó hai tên bán thánh hoàn toàn dư xài.

Ô Mộc Dạ con ngươi hơi rụt lại, mặc dù đoán được Ô Nhị Lang có người chống lưng, nhưng không nghĩ tới thực lực lại mạnh như vậy. So với ông ta đều mạnh hơn nhiều.

Đám cấm quân bảo vệ chặt chẽ Ô Mộc Dạ, không cho bất cứ người nào tiến tới gần, mà Ô Mộc Dạ lại dị thường bình thản, bởi vì thực lực của Ô Dạ đế quốc còn không có hiện ra, đối phó đâm người này không cần thiết dùng tới sát chiêu.

Mạc Vô Hận càng đánh càng hăng, nhưng trong âm thầm ông ta cũng không có hạ sát thủ, mục đích chính là kéo dài thời gian. Bởi vì sẽ không lâu nữa Ô Mộc Thang sẽ dẫn theo quân đội đánh tới.

"Tam trưởng lão, phiền ngài ra tay". Ô Mộc Dạ lúc này hơi nhíu mày thấp giọng nói.

Ông ta vừa dứt lời, lại có một người xuất hiện, vừa hiện thân liền một chưởng cách không đánh về phía Mạc Vô Hận.

Mạc Vô Hận giật mình, vội vàng lùi lại, ánh mắt nhìn về phía tên kia khẽ nheo lại, là một cái thực lực Thánh cảnh sở kỳ đỉnh phong. So với ông ta mạnh hơn một chút.

"Ngươi là ai? Vì cái gì giúp hắn?". Người xưng tam trưởng lão kia nhìn Mạc Vô Hận trầm giọng hỏi.

"Ngươi còn chưa có tư cách để biết". Mạc Vô Hận cười lạnh đáp.

Chỉ là một cái Thánh cảnh cũng muốn để ông ta xưng tên? Nực cười.

Tại Tây Mạc Ma Tộc, thứ gì thiếu chứ không thiếu Thánh cảnh, thực lực càng là đỉnh phong loại kia có một đống lớn. Mà ông ta địa vị cũng không thấp, tên trước mặt này chỉ là một tên thủ hộ giả, nói trắnh ra chính là hàng đào thải của Thánh địa, muốn để ông ta xưng tên, người này còn chưa xứng.

"Hừ! Chờ một lúc lão phu đem ngươi đánh tàn phế lại hỏi". Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng, sau đó lao tới.

Mạc Vô Hận nhếch miệng cười, sau đó lao thẳng lên không trung vạn dặm, ông ta muốn một nơi thoáng đãng để không bị gò bó.

Xoát.

Cả hai đều lao lên bầu trời, mà bên dưới, hai tren Tả Hữu hộ pháp đều bị Mạc Vô Hận trước khi đi đánh một chưởng, hiện tại đều bán sống bán chết nằm trên đất.

Đây chính là chênh lệch giữa bán thánh cùng Thánh cảnh. Tùy tiện một chiêu đều có thể miểu sát.

Ầm! Ầm! Ầm!

Lúc này, từ phía xa truyền tới từng tiếng bước chân tung chuyển cả toà thành. Ô Mộc Dạ biến sắc, ông ta biết Ô Mộc Thang đã đánh tới.

Ô Nhị Lang khoé miệng nở nụ cười, sau đó quát lên.

"Rút lui ra ngoài thành, viện binh chúng ta đã tới".

Không sai, hắn cùng Ô Mộc Thang cấu kết, muốn giết chết Ô Mộc Dạ. Đổi lại Ô Mộc Thang phải để Sở Như Mộng cho hắn.

Mà Sở Như Mộng vô cùng sảng khoái đồng ý, ngoài miệng thì nói chỉ là một cái nữ nhân, nhưng trong lòng ông ta lại đang suy nghĩ chờ tạo phản thành công, ông ta liền giết Ô Nhị Lang.

Muốn nhúng chàm Lạc Như Mộng? Ngươi cũng xứng?!

Ô Mộc Dạ hơi biến sắc, nhưng lại không có cách nào ngăn cản Ô Nhị Lang rút lui, một phần là sợ lại có một người như Mạc Vô Hận chạy ra, một phần khác là đuổi không kịp, khoảng cách nơi này cùng đại quân của Ô Mộc Thang rất gần, ngăn không được.

"Mau tới bảo vệ trường thành!". Ô Mộc Dạ quát lớn.

Đám người đuổi theo Ô Nhị Lang, khi tới trường thành, nhìn cổng thành đã bị mở ra, như đang chào đón đại quân của Ô Mộc Thang tiến vào chà đạp, Ô Mộc Dạ mặt đều đen.

Đám thủ thành vô dụng này, lại để cho Ô Nhị Lang mở cổng thành!

Hiện tại ông ta xem như minh bạch, Ô Nhị Lang chỉ đang kéo dài thời gian chờ Ô Mộc Thang tới.

"Ô Mộc Dạ, hôm nay là ngày chết của ngươi. Khôn hồn thì quỳ xuống nhường ra đế vị, nếu không bản vương không ngại đồ sát toàn thành". Ô Mộc Thang lớn giọng quát lên.

"Ha ha, nhị đệ, ngươi thật cho rằng ngươi thắng chắc? Trẫm năm đó có thể để người cút khỏi Xích Hồ Thành thì hôm nay cũng có thể để ngươi bỏ mạng tại đây. Vốn dĩ trẫm năm đó niệm tình huynh đệ bỏ qua cho ngươi một mạng, ngươi không lại không biết cảm ân, còn tự ý nuôi dưỡng quân đội mưu đồ tạo phản, thật cho rằng âm mưu quỷ kế của ngươi trầm không biết rõ?". Ô Mộc Dạ cười lạnh.

"Chết đến nơi còn sĩ diện, ngươi biết rõ? Biết rõ lại thế nào? Bản vương hiện tại có 20 vạn đại quân, mà quân đội của ngươi cách nơi này vài trăm dặm, trên đường bản vương đã sớm chặn lại đường tới nơi này, chúng muốn quay về cứu viện cũng phải mất vài giờ, ai có thể cứu ngươi?". Ô Mộc Thang cười ha hả lớn giọng nói.

Xích Hồ Thành quân đội chỉ có chưa tới năm vạn quân, hơn nữa đa phần chỉ là lính canh phòng, thực lực vô cùng kém cỏi. Có thể đánh cũng chưa tới một vạn tinh nhuệ, mà ông ta tận 20 vạn lính, chênh lệch quân số lớn như vậy, muốn thủ thành đến lúc viện quân đến là không thể nào, càng đừng nói tới việc hiện tại cổng thành mở ra.

Đám người Ô Mộc Dạ chỉ là cá nằm trên thớt mà thôi.

"Ha ha ha, Huyết Sát Vệ ở đâu?". Ô Mộc Dạ cười lớn quát lên.

Ô Mộc Thang đột nhiên cảm thấy không ổn, ngay sau đó, trong đám quân đội của ông ta đột nhiên có một đám người ngã xuống, càng lúc càng nhiều.

Nhìn kỹ lại, chỉ thấy có gần năm ngàn quân tay đeo khăn đỏ, đầu đội mũ có hình huyết đao đang chém giết lính của ông ta.

"Huyết Y Vệ ra khỏi hàng". Ô Mộc Dạ lần nữa lớn tiếng quát.

Lại là năm ngàn quân trong đám quân đội của Ô Mộc Thang làm phản, giết hết người bên cạnh, xé đi áo giáp trên người lộ ra một bộ đồ đỏ như máu.

Đây chính là Huyết Y Vệ!

Ô Mộc Thang chỉ cảm thấy đầu óc ong ong vang lên.

Làm sao lại như thế? Quân đội ông ta bồi dưỡng lâu như vậy lại có phản quân?!

"Chỉ bằng ngươi trí thông minh đó còn muốn cùng trẫm đấu?". Ô Mộc Dạ cười lớn quát lên.