Chương 227: Chiến tranh bắt đầu

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 227: Chiến tranh bắt đầu

Chương 227: Chiến tranh bắt đầu

"Ngươi biết mấy ngày trước Ô Nhị Lang hắn làm gì sao?". Tố Băng Băng mặt lạnh nhìn Ô Mộc Dạ hỏi.

Không chờ ông ta đáp lời, nàng liền nói tiếp.

"Hắn gửi thư cho nàng, hơn nữa nói những lời đầy vẻ buồn nôn, nói trắng ra chính là hắn đối với muội muội ta có ý tứ. Nhưng mà tiểu Mộng nàng biết hắn là cháu của ngươi, lo lắng nếu đem chuyện này ra sẽ để các ngươi bất hòa, cho nên nàng liền lựa chọn che giấu".

"Nhị Lang tướng quân, xin hỏi muội muội ta làm gì có lỗi với ngươi? Nàng không trả lời thư của ngươi mà thôi, ngươi liền đem tội danh kia đổ lên đầu nàng? Chưa nói tới việc tối ngày hôm qua trong đồ ăn có phải trách nhiệm của ngươi hay không, nhưng ngươi đối với muội muội ta lôi kéo, có ý đồ chiếm đoạt nàng. Ngươi có gì để giải thích sao?".

Xoạt!

Tố Băng Băng ném ra một tấm giấy về phía Ô Mộc Dạ, âm thanh lạnh lùng vang lên.

"Vẫn là câu nói cũ, ta cho ngươi một ngày, sau một ngày, ngươi không cho ta một câu trả lời thỏa mãn, như vậy ngươi liền chờ đợi Lạc gia đại quân đánh tới đi".

Dứt lời, Tố Băng Băng liền lôi kéo Sở Như Mộng đi vào trong.

Bên ngoài, xung quanh yên tĩnh tới đáng sợ, Ô Mộc Dạ nhặt lên trên mặt đất tấm giấy kia, mở ra nhìn xem, liếc mắt liền biết đây là chữ của Ô Nhị Lang, đọc nội dung trong thư, Ô Mộc Dạ ánh mắt càng lúc càng băng lãnh.

Ngay sau đó…

"Tuyên chỉ!".

"Ô Nhị Lang đại tướng quân dĩ hạ phạm thượng, có mưu đồ hạ thủ với tương lai hoàng hậu, tiểu nhân gian trá, không trị tội, lòng dân khó bình. Hiện trẫm tuyên bố, Ô Nhị Lang tước bỏ chức quan, giam vào thiên lao, giao cho Hình Bộ, chờ trẫm đích thân xét xử". Ô Mộc Dạ âm thanh hữu lực vang lên.

"Không, bệ hạ, thần không có, thần thật sự không có". Ô Nhị Lang tinh thần hoảng hốt vội nói.

"Bằng chứng như núi, ngươi còn muốn chối cãi? Người tới, cho trẫm đem hắn lôi xuống, như có phản kháng, giết chết bất luận tội". Ô Mộc Dạ trầm giọng quát.

Lập tức, có hai tên cận vệ đi tới đem Ô Nhị Lang đè xuống lôi đi. Ô Nhị Lang không có tâm tư phản kháng, Ô Mộc Dạ bản thân liền là Thánh cảnh, ông ta đột phá Thánh cảnh cách đây ba năm, cảnh giới sớm đã ổn định. Mà hắn chỉ là bán thánh, muốn phản kháng cũng không thể.

Càng đừng nói tới hai tên cận vệ kia cũng là bán thánh, hi vọng càng xa vời. Cứ thế Ô Nhị Lang liền bị áp giải đi xuống.

Ô Mộc Dạ nhìn về phía cánh cửa đang đóng, nội tâm ông ta xoắn xuýt không thôi.

Nếu như ông ta có thể bình tĩnh suy nghĩ, tự điều tra, có lẽ sẽ không dẫn tới chuyện hiểu lầm này. Đương nhiên, nếu như thế, ông ta cũng sẽ không ban bố mệnh lệnh kia, chung quy có khá nhiều nghi vấn trong chuyện này, và mọi chuyện xảy ra thật sự quá trùng hợp.

Có lẽ người oan ức nhất chính là Ô Nhị Lang, hắn chẳng qua là mang lòng ái mộ Sở Như Mộng mà thôi, nhưng mà đáng tiếc hắn lại đi vào cái bẫy được bày sẵn của Sở Như Mộng....

Ngày hôm sau, đúng như Sở Như Mộng đoán, Ô Mộc Dạ cũng không có xử tử Ô Nhị Lang, chỉ là cắt mất chức quan của hắn cùng đem hắn đẩy đi biên quan mà thôi.

Hơn nữa cũng không có đem thực lực của Ô Nhị Lang hủy đi, nhìn ra được Ô Mộc Dạ đối với Ô Nhị Lang vẫn có chút tình cảm, hơn nữa trong tương lai nhất định sẽ lại lần nữa triệu hồi hắn về Xích Hồ Thành.

Mà vì bù đắp cho Sở Như Mộng, Ô Mộc Dạ trực tiếp phong hắn làm hoàng hậu. Đương nhiên, muốn có niên hiệu phải chờ ngày cùng Ô Mộc Dạ thành thân.

Dù sao, Sở Như Mộng thân phận hiện tại là Lạc gia công chúa, Lạc gia thương hội địa vị không kém Ô Dạ đế quốc, cho nên dù có laya hoàng đế cũng phải tổ chức lễ cưới.

Tố Băng Băng sau đó cũng rời đi, chờ ngày thành thân lại tới.

Mà sau khi phong Sở Như Mộng làm hoàng hậu, Ô Mộc Dạ liền đem người của nàng chia cắt, chỉ để lại Đặng Ngọc đi theo Sở Như Mộng. Chẳng qua, những tì nữ đi theo Sở Như Mộng thật sự rất đẹp, chính Ô Mộc Dạ cũng lén lút chiếm lấy ba người, còn lại đều chia cho những đại thần trung thành làm tì nữ.

Điều này ông ta hiển nhiên sẽ không nói với Sở Như Mộng, mục đích chính khi làm việc này là để cô lập Sở Như Mộng, khiến nàng cảm thấy cô đơn, khi đó ông ta liền có thể đến tranh thủ một chút tình cảm.

Đường đường hoàng đế một đế quốc lại luân lạc tới mức này cũng thật là... hài hước.

Tại ngàn dặm bên ngoài, Ô Nhị Lang được người cứu đi, chuyện sau đó thế nào không ai biết tới.

Chớp mắt, thời gian liền trôi qua nửa tháng, hôm nay chính là ngày đại hôn của Sở Như Mộng cùng Ô Mộc Dạ. Toàn thành đều vô cùng náo nhiệt, do Bích Thủy Đàm quân đôi an ổn lại, nên dân chúng cũng bắt đầu trở lại Xích Hồ Thành. Quan trọng nhất là, ngày hôm nay hoàng đế sẽ đại xá thiên hạ, ban phát tài lộc trên đường đi.

Nửa tháng qua, Ô Mộc Dạ đã cho người xây dựng Mộng Uyển Lạc Nhật Cung. Chính là tâm cung của Sở Như Mộng, trước kia các phi tần hay hoàng hậu đều ở cung điện cũ, nhưng chỉ có Sở Như Mộng là được ông ta cho người xây cung điện mới, đủ biết ông ta đối với Sở Như Mộng coi trọng cỡ nào.

Mà chuyện này truyền ra cũng không có gây lên nghị luận gì, Sở Như Mộng thân phận còn đó, hoàng đế tổ chức lễ cưới cũng không có gì mất mặt, đổi lại là người khác có lẽ còn phải quỳ xuống cám ơn đại đức của Ô Mộc Dạ chứ đừng nói tới việc để ông ta tự mình đưa Sở Như Mộng hồi cung.

Sở Như Mộng lúc này ngồi trong kiệu xe, bên ngoài hai con cấp bốn ma thú Lạc Nguyệt Thiên Ưng làm kéo xe, quả thật chính là một khung cảnh vô cùng hùng vĩ. Xe bay trên trời kéo theo một dải lụa hoa, bên dưới vạn dân reo hò.

Lúc này, Sở Như Mộng nội tâm vô cùng bình tĩnh, bởi vì hắn biết, ngày tàn của Ô Dạ đế quốc sắp đến.

Thực tế thì nửa tháng qua hắn thật không có làm cái gì, chẳng qua Lạc Cảnh Thiên cùng Tố Băng Băng bên ngoài lại làm không ít việc, cho nên Ô Mộc Thang đã đang trên con đường bí ẩn đánh tới Xích Hồ Thành.

Một phía khác, Ô Nhị Lang cũng dẫn theo quân đội ẩn dấu trong thành tùy thời dẫn binh tạo phản.

"Ngươi căng thẳng không? Đây là ngươi lần đầu kết hôn nhỉ?". Tố Băng Băng nén cười nói.

"... Ngươi tin hay không ta hiện tại liền đem thân phận vạch ra?". Sở Như Mộng bất thiện nhìn nàng.

Cô nàng này làm sao đột nhiên trẻ con như vậy?.

"Ha ha, đùa giỡn một chút thôi, ngươi đoán xem Lạc Cảnh Thiên bọn họ lúc này đang ở đâu?".

"Ngươi đoán ta đoán hay không đoán?".

"Ta đoán ngươi... chờ một chút, là ta đang hỏi ngươi chứ? Làm sao đột nhiên liền thành ngươi hỏi ta?".

"Ta đoán hay không không trọng yếu, quan trọng là đừng quên trong này có không ít ngươi của Hắc Y, chỉ cần đối với ta bất lợi, ta liền lập tức để Hắc Y hành động. Đến lúc đó ta liền chạy, ngươi nói xem ngươi thoát được hay không?". Sở Như Mộng như cười như không nhìn nàng hỏi.

"... Ta sai". Tố Băng Băng lập tức đầu hàng.

Hai người nói chuyện một lúc, lúc này đã tới giờ lành, bên ngoài đi vào một cung nữ gọi Sở Như Mộng đi tới chính điện.

Tố Băng Băng cũng không có đi theo, mà âm thầm liên lạc một số người.

Sở Như Mộng vừa bước vào chính điện, xung quanh vang lên âm thanh rung chuyển.

"Tham kiến hoàng hậu, hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế".

Sở Như Mộng lạnh nhạt liếc đám người, nhẹ gật đầu, sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh Ô Mộc Dạ.

Lúc này Ô Mộc Dạ cũng đứng lên, ánh mắt đảo quanh nhìn đám đại thần lên tiếng.

"Trẫm biết, chiến tranh chưa kết thúc, phía Bắc loạn tặc đánh tới, nội thành dân chúng bất an. Nhưng! Đế quốc không thể một ngày không vua, hậu cung cũng không thể không có hoàng hậu. Trẫm biết thời gian trước trẫm sắc phong Lạc Như Mộng làm hoàng hậu có rất nhiều người không phục, nhưng đây là quyết định của trẫm".

"Hoàng hậu làm người thiện lương, hiểu tâm tư, không tranh thù oán, đối người dưới bao dung. Người như vậy, hoàn toàn xứng đáng làm hoàng hậu. Hơn nữa nhờ sự giúp đỡ của Lạc gia thương hội, Ô Dạ đế quốc sẽ trong thời gian ngắn đem loạn tặc bình ổn. Trẫm hôm nay đại hôn, cho nên trẫm hạ chỉ, đại xá thiên hạ!". Ô Mộc Dạ lớn giọng nói.

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế".

Đám người không có bất kỳ tâm tư phản đối nào, Ô Mộc Dạ nói như vậy chẳng qua chỉ là cho dân chúng nghe mà thôi.

Họ ánh mắt đều nhìn về phía Sở Như Mộng, sau đó vội vàng cúi đầu. Trong đầu nhịn không được hiện lên hình dáng hắn.

Mũ phượng nạm bảo châu, đầu đội bách hợp hoa. Trên thân mặc mềm mại tơ lụa, như một vị tiên tử không nhiễm bụi trần. Nội tâm học có chút ghen ghét đến phát điên. Nữ nhân như vậy, làm sao lại tiện nghi tên hoàng đế khốn kiếp này.

Ô Mộc Dạ hài lòng nở nụ cười, hắn cũng không thèm để ý đám người này nghĩ thế nào, đang định nói tiếp thì bên ngoài có người chạy vào.

"Báo!!!".

"Bẩm hoàng thuợng, tin cấp báo, Thang vương dẫn quân tiến đánh Xích Hồ Thành, khoảng cách chỉ còn chưa tới mười dặm. Ô Nhị Lang làm phản, đang đồ sát dân chúng trong thành!".