Chương 231: Cặn bã nam

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 231: Cặn bã nam

Chương 231: Cặn bã nam

Rung động!

Cảnh tượng này cực kỳ rung động, 10 vạn người bị sợi xích thần bí ở dưới mặt đất kéo xuống cái hố lớn, sau đó đất cát cùng kiến trúc xung quanh đổ dồn xuống, tiếng hét chói tai vang lên, sợ hãi, khủng hoảng đều có.

Mặc dù đã quen biết nhiều năm, nhưng thấy cảnh tượng này, Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở đều xanh mặt.

Có lẽ là bị dọa sợ.

Hơn 10 vạn người, nói giết liền giết, cái này cũng quá máu lạnh chứ?!

Đó cũng không phải chó mèo gia súc, mà là chân chân chính chính nhân loại a.

Không lâu, chỉ có chưa tới một phút, toàn bộ 10 vạn người bị Lạc Cảnh Thiên chôn sâu vào dưới lòng đất, xung quanh một mảnh im lặng, có người thậm chí sợ hãi ngất đi, nhưng hiển nhiên, không có người nào dám lên tiếng.

Lạc Cảnh Thiên biểu hiện ra thực lực lẫn quyết đoán cùng máu lạnh dọa sợ tất cả mọi người.

"Cho người thanh lý toàn bộ hoàng thất, một tên cũng không để lại, còn nữa, Ô Mộc gia tộc, bất kỳ già trẻ lớn bé đều giết sạch, ta không quản đó là ai, thân phận gì. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, còn nữa, Hạ Thần, Lăng Thiên Sở, ta cảnh cáo các ngươi, hận về hận, các ngươi giết liền tốt, đừng làm cái gì mấy trò dơ bẩn kia. Yêu Hoa Viện không thiếu nữ nhân cho các ngươi". Lạc Cảnh Thiên lạnh giọng nói.

Sở Như Mộng hơi nhíu mày, hắn cảm giác Lạc Cảnh Thiên có chút là lạ, nhưng lại nói không ra khác lạ ở chỗ nào. Nhưng hắn tán đồng lời nói của Lạc Cảnh Thiên.

"Yên tâm, ta chỉ đùa giỡn hắn một chút, nhưng mà… ta đối với hắn làm gì, ngươi sẽ không quản chứ?". Lăng Thiên Sở hỏi.

"Tùy ý, ta không quan tâm". Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu đáp.

Sau đó, Tiêu Nhược Thủy dẫn theo yêu tộc quân đội đem Xích Hồ Thành lần nữa chỉnh đốn, xây dựng lại toàn bộ thể chế giống với Bích Thủy Đàm.

Nhưng là, nàng cũng không quên xử lý Ô Mộc Dạ, những họ hàng thân thuộc của ông ta toàn bộ bị giết, bản thân ông ta bị chính tay nàng cùng đám người Hạ Thần hành hạ tới chết.

Đây là điều họ chờ mong đã nhiều năm, mối thù diệt tộc, không cách nào có thể xóa nhòa.

Chỉ trong vòng một tuần, toàn bộ hoàng thất đều bị máu nhuộm đỏ, bao quát các thành trì thuộc Ô Dạ đế quốc. Lực lượng tinh nhệu nhất Ô Dạ đế quốc đã sớm đầu hàng, những thành trì còn lại cường giả mạnh nhất cũng chỉ có cấp bậc bán thánh, muốn chống chịu đơn giản là nằm mơ.

Vẻn vẹn chưa tới 2 tuần, Ô Dạ đế quốc đổi chủ.

Xích Hồ Thành, hoàng cung!

"Thù này xem như báo a". Hạ Thần cầm bình rượu lên nốc một hơi, sau đó lẩm bẩm nói.

"Đúng vậy, hiện tại ta cảm thấy thật trống rỗng". Lăng Thiên Sở ngồi bên cạnh cũng lên tiếng.

"Kế tiếp, các ngươi tính làm gì?". Hạ Thần quay qua nhìn mấy người Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Ta sao? Chưa biết, nhưng có lẽ mục tiêu kế tiếp của ta sẽ là Thánh địa, trước mắt vẫn chưa biết thái độ của Thánh địa thế nào, đế quốc cũng chưa ổn định, nếu như Thánh địa làm khó dễ, như vậy chúng ta sẽ rất bị động". Sở Như Mộng nói.

"Không đến nỗi, mặc dù chúng ta giết rất nhiều người, nhưng cũng chưa tới mức độ Thánh địa nhúng tay vào". Đinh Tiểu Vân nói.

"Thanh minh một chút, là Lạc Cảnh Thiên hắn giết rất nhiều người, không phải chúng ta". Sở Như Mộng nhếch miệng đáp.

"... Hiện tại báo thù xong liền phân rõ giới hạn? Ngươi cũng quá thực tế chứ?". Lăng Thiên Sở có chút sửng sốt lên tiếng.

"Thực tế em gái ngươi, ta là loại người này? Ta chỉ là đang nói sự thật. Hơn nữa, dù cho Thánh địa thật đến gây khó dễ cũng không làm gì được ta, ta lại lo lắng cái gì mà phải phân rõ giới hạn? Bệnh tâm thần". Sở Như Mộng tức giận nói.

Mặc dù sư phụ hắn Cửu Cung Bái Nguyệt thân phận lẫn địa vị không bằng Thánh địa, nhưng mà phía sau bà ta cũng có thế lực chống lưng, bản thân hắn lại là đệ tử của bà ta, Thánh địa muốn đối phó hắn cũng phải suy tính một chút.

"Vậy ngươi có ý gì?". Tiêu Nhược Thủy tò mò hỏi.

"Ta là lo cho bọn hắn, ngươi, Y Y tỷ, tiểu Nguyệt các nàng đều sẽ đi theo hắn, Thánh địa hiển nhiên sẽ không làm gì được các ngươi, nhưng Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở đây? Họ một không có thực lực, hai không có thế lực, Thánh địa một khi làm khó dễ họ phải làm thế nào?".

"Lạc Cảnh Thiên hắn thân phận địa vị đều có, dù mang danh hiệu lãnh huyết hay đồ tể cũng không đáng nhắc tới, cho nên ta mới nói như vậy". Sở Như Mộng nói.

Lạc Cảnh Thiên đương nhiên hiểu ý của hắn, cho nên từ ban đầu hắn liền không có lên tiếng.

"Ta hiểu được, vậy còn ngươi đây? Ngươi lại sẽ làm cái gì? Đi tìm sư phụ ngươi? Vẫn là đi theo Lạc Cảnh Thiên?". Tiêu Nhược Thủy hiếu kỳ hỏi.

"Ta?". Sở Như Mộng nghe vậy hơi ngẩn ra, sau đó ánh mắt nhìn qua Đinh Tiểu Vân rồi lên tiếng.

"Ta sẽ mang theo tiểu Vân đi tìm sư phụ, gia nhập vào thế lực của bà ấy".

"... Ngươi không muốn như vậy, đúng không?". Lạc Cảnh Thiên lúc này đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Như Mộng hỏi.

Sở Như Mộng im lặng không đáp, nhưng ai cũng hiểu, hắn là ngầm thừa nhận.

Cả đám người bỗng nhiên im lặng, bởi vì họ đều nhận ra, ngoài Lạc Cảnh Thiên, ai cũng không có đường lui, chỉ có thể nhận lấy áp lực từ phía Thánh địa mang tới.

"Thật ra... các ngươi cũng không cần bi quan như vậy". Lạc Thiên Y vốn ít nói, lúc này lại lên tiếng.

Đám người quay qua nhìn nàng khó hiểu.

"Theo ta được biết, Thánh địa sẽ chỉ xuất thủ nếu như đế quốc gặp nguy cơ diệt vong, nhưng hiện tại đế quốc chỉ đổi chủ, dân chúng bình thường gần như không gặp bất kỳ tai hại nào, cho nên Thánh địa cũng sẽ một mắt nhắm, một mắt mở, nhiều nhất chính là đi điều tra một chút".

"Và quan trọng nhất, trừ khi là thân thuộc của hoàng thất, nếu không chắc chắn Thánh địa sẽ không gây khó dễ cho các ngươi, mà theo ta được biết, bên trong thánh địa, không có người nào họ Ô Mộc". Lạc Thiên Y lạnh nhạt nói.

"Ngươi... làm sao biết được?". Đinh Tiểu Vân nhíu mày hỏi.

"Ta làm sao biết được? Bởi vì cách đây không lâu, ta đến một nơi thần bí, ở đó ta biết được tin tức này". Lạc Thiên Y nói.

Đám người ánh mắt khẽ nheo lại, họ đột nhiên cảm thấy Lạc Thiên Y hiện tại thật vô cùng xa lạ, trên người nàng khí chất cũng có một chút thay đổi.

"... Là Thần địa? Đúng không?". Lạc Cảnh Thiên bỗng nhiên quay đầu nhìn Lạc Thiên Y hỏi.

Lạc Thiên Y nghe vậy ngẩn ra, ánh mắt kinh hãi nhìn Lạc Cảnh Thiên khó tin bật thốt.

"Ngươi thế nào biết được?".

"Đoạn thời gian trước, ngươi nói với ta muốn rời đi vài ngày, ban đầu ta không hề nghi ngờ, nhưng sau khi ngươi trở về, ta phát hiện trên người ngươi một loại khí tức không tầm thường, hơn nữa loại khí tức này khiến ta vô cùng chán ghét".

"Ta biết tới các đại thế lực ẩn không lâu, nhưng mà cũng từng tiếp xúc qua, ngoại trừ Thần địa, ta thật không biết nơi nào có thể hiểu rõ Thánh địa tới vậy". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

"Chờ một chút, các ngươi đang nói cái gì? Cái gì mà Thần địa Thánh địa? Ta thế nào nghe không hiểu?" Sở Như Mộng giật mình lên tiếng.

"Chuyện này ngươi hiện tại không nên biết, đạt tới Thánh cảnh, ta sẽ nói cho ngươi biết, hiện tại... còn không phải lúc". Lạc Cảnh Thiên nhìn Sở Như Mộng lắc đầu nói.

"Hừ, hẹp hòi". Sở Như Mộng bĩu môi nói.

Lạc Thiên Y tâm tình phức tạp nhìn Lạc Cảnh Thiên, ánh mắt nhìn hắn mang theo nhiều cảm xúc lẫn do dự cùng nghi ngờ.

Hắn... sẽ bài xích mình sao? Xuất thân của mình khiến hắn phản cảm sao?!

"... Ta đã hiểu, ta sẽ đi". Lạc Thiên Y hít sâu một hơi, sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc nói.

"Đi? Ngươi muốn đi đâu? Về Thần địa? Vẫn là lang thang tứ hải? Đừng đùa, ta từng nói qua, ta không quan tâm xuất thân của ngươi, cũng không quan tâm quá khứ của ngươi, ta chỉ biết hiện tại, ngươi là Lạc Thiên Y, là nữ nhân của ta". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

"Vậy ngươi...". Lạc Thiên Y nội tâm rung động, khoé mắt hiện lên một tầng sướng trắng, âm thanh có chút run rẩy khó hiểu hỏi.

"Ta chỉ là khó chịu ngươi lừa gạt ta, Thần địa, ta biết. Chẳng qua chưa gặp, nhìn tới ngươi cũng không ưa gì nơi đó, cho nên ngươi nghĩ ta sẽ kỳ thị ngươi, vẫn là ghét bỏ ngươi? Lời nói của ta trước kia cứ như vậy không có giá trị hay sao?". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.

Lạc Thiên Y bờ môi có chút run rẩy, muốn nói gì đó nhưng lại nói không được.

Sở Như Mộng khẽ lắc đầu, hắn đều nhìn không nổi, hai ngươi này thật mẹ nó lằng nhằng, rõ ràng có tình cảm với nhau lại hết lần này tới lần khác không chịu đi tới cùng nhau.

Cái này không phải gây khó chịu cho người xem hay sao? Thế là hắn đi lên, cánh tay đưa ra đẩy Lạc Cảnh Thiên một cái, Lạc Cảnh Thiên giật mình mất cân bằng lao tới, sau đó ôm chầm lấy Lạc Thiên Y.

"Ta mẹ nó, cặn bã nam". Sở Như Mộng thấp giọng nói.

Phốc.

Đám người vốn bị bầu không khí bi thương cùng cảm động ảnh hưởng, hiện tại bị một câu nói của Sở Như Mộng hoàn toàn phá hủy.

Lạc Cảnh Thiên khoé miệng giật giật, muốn chửi nhưng nghĩ tới mỹ nhân trong ngực hắn liền không cùng Sở Như Mộng so đó.