Chương 229: Lạc Cảnh Thiên ra sân

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 229: Lạc Cảnh Thiên ra sân

Chương 229: Lạc Cảnh Thiên ra sân

Nhìn xung quanh quân lính của mình đột nhiên chạy ra nhiều tên nằm vùng như vậy, Ô Mộc Thang mặt đều tức giận đến đỏ bừng.

Chuẩn bị nhiều năm như vậy lại bị Ô Mộc Dạ tính toán, cái này làm hắn làm sao chịu nổi?!

"Bất ngờ lắm phải không? Ngay từ khi ngươi muốn tạo phản trẫm liền đã biết, bên cạnh thân tín của ngươi cũng có người của trẫm, ngay cả việc ngươi chiêu mộ người nào, ở đâu trẫm đều biết. Điều duy nhất trẫm không biết là việc ngươi hôm nay lại có thể tới kịp Xích Hồ Thành ngay trong ngày đại hôn của trẫm".

"Nhưng không sao, tới vừa đúng lúc, trẫm có thể dùng máu của ngươi làm lễ mừng cho đám cưới của trẫm". Ô Mộc Dạ cười lớn nói.

"Vậy thì thế nào? Bản vương thua ngươi một lần, nhưng sẽ không thua lần thứ hai. Chỉ với hơn vạn tên này, ngươi cho rằng chúng có thể bảo vệ mạng chó của ngươi? Quân đội ngoài thành của ngươi sớm đã bị bản vương sai người ngăn cản, muốn tới nơi này cứu viện cũng phải mất một đoạn thời gian. Đến lúc đó xác chết của ngươi đều lạnh rồi". Ô Mộc Thang cười gằn nói.

Ô Mộc Dạ cười cợt không đáp, bởi vì ông ta biết về Ô Mộc Thang tất cả, bao quát những vị cao nhân mà hắn mời tới. Muốn so sánh với nội tình thâm hậu của Ô Dạ đế quốc đơn giản là nằm mơ.

Sau vài phút, đám đạo quân của Ô Mộc Dạ toàn bộ bị giết sạch, nhưng phía quân đội của Ô Mộc Thang cũng tổn thất gần hai vạn quân đánh đổi tính mạng mới có được. Lúc này Ô Mộc Thang ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Ô Mộc Dạ quát lên.

"Giết hắn cho bản vương, người giết được Ô Mộc Dạ liền đạt được vạn tấn kim tệ, phong vương phong hầu tùy ngươi lựa chọn".

Xoát!

Trong bóng tối, vài đạo thân ảnh lao ra hướng về phía Ô Mộc Dạ lao tới.

Ô Mộc Dạ lúc này vẫn như cũ cô cùng bình tĩnh, bởi vì lực lượng mạnh nhất của hoàng thất cũng đã xuất đầu lộ diện.

Tổng cộng ba tên thánh cảnh, gần chục tên bán thánh. Trong đó chiến lực đỉnh cao càng là đạt tới Thánh cảnh trung kỳ.

Mà phía Ô Mộc Thang, thực lực lại kém một chút, nhưng đổi lại nhân số lại trội hơn. Cũng có ba tên thánh cảnh, nhưng chỉ là sơ kỳ, nhưng bán thánh lại tới gần 20 tên, nếu tính luôn Ô Nhị Lang trong đó thì vừa tròn 20 vị bán thánh.

Thật sự liều mạng, ai chết về tay ai cũng chưa biết được.

Cả hai nhóm người lao vào chém giết, tình thế vô cùng rung động.

Đám cường giả bán thánh phía Ô Mộc Dạ bị mười mấy vạn đại quân bao vây, mà những người còn lại bị phía Ô Mộc Thang vây giết vô cùng gắt gao. Nhưng mà phía Ô Mộc Dạ lại nắm giữ tận ba tên Thánh cảnh, lại còn cả một tên Thánh cảnh trung kỳ, đủ để duy trì sức chiến đâu ngang nhau.

Mà họ lại không biết, chân chính kẻ địch đã sớm ẩn nấp xung quanh chờ đợi hai bên giết nhau sau đó liền ngư ông đắc lợi.

Trên thực tế, gần trăm vạn đại quân của Ô Dạ đế quốc sớm đã bị Lạc Cảnh Thiên gài bẫy, trên đường tới đây bị không ít bẫy ma pháp hao tổn, đến hiện tại cũng đã chết vài vạn người. Dù sao không có cường giả dẫn đầu, muốn nhìn ra được cạm bẫy ma pháp của hắn đơn giản chính là nằm mơ.

Chiến đấu càng lúc càng căng thẳng.

Sau hai giờ. Quân đội của Ô Mộc Thang gần như chết sạch, dù sao bán thánh cũng không phải trưng cho đẹp, nhưng đổi lại cũng chỉ còn hai tên bán thánh sống sót.

Mà phía cường giả hai bên, ngay từ lần đầu va chạm, Ô Mộc Thang bên này đã chết gần chục tên bán thánh, đây chỉ là Thánh cảnh trung kỳ đánh ra một chiêu uy lực. Về sau tên kia bị hai tên Thánh cảnh vây công mới không thể làm gì thêm.

Mặc dù vậy, phía bên Ô Mộc Dạ vẫn có lợi thế hơn. Bởi vì chiến lực chênh lệch có chút lớn, cho nên Ô Mộc Thang không thể làm gì được Ô Mộc Dạ. Chẳng qua, cả hai bên đã sắp sức cùng lực kiệt. Bởi vì chiến đấu kéo dài, cho nên lúc này đại quân của Ô Mộc Dạ cũng đã tiếp cận Xích Hồ Thành.

Bởi vì mệt mỏi nên Ô Mộc Dạ cũng không để ý tới đại quân của mình giống như thiếu mất hơn ba mươi vạn quân, ông ta chỉ biết, đại quân đã đến, Ô Mộc Thang cũng thua.

"Ha ha ha, đại quân của trẫm đã tới, tiểu Thang, ngươi còn gì để cùng trẫm đấu?". Ô Mộc Dạ cười lớn quát lên.

"Ngươi... không xứng... làm... hoàng đế. Ta dù chết... cũng biến thành quỷ... giết ngươi". Ô Mộc Thang mệt mỏi thở hổn hển đáp.

"Ha ha, đây là di ngôn của ngươi? Cũng tốt, nể tình huynh đệ, trẫm để ngươi chết toàn thây. Nhưng mà... nghe nói ngươi đối với Lạc Như Mộng có tình ý, muốn trẫm để nàng gặp ngươi lần cuối sao?". Ô Mộc Dạ châm chọc nói.

Nghe vậy, vốn dĩ đã bỏ cuộc, Ô Mộc Thang ánh mắt loé lên lửa giận.

"Ta liều mạng với ngươi, cùng chết đi!".

"Không tốt, bệ hạ! Mau lui lại".

Oanh!

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, Ô Mộc Dạ nhìn trước ngực quần áo nát bấy, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng nhìn về phía Ô Mộc Thang, ông ta lại cười lạnh nói.

"Không ngờ ngươi lại biết cấm pháp tự bạo thuật, đáng tiếc, trẫm trên người có bảo vật phòng ngự, chịu được một kích toàn lực của Thánh cảnh trung kỳ. Ngươi Linh Tâm tự bạo không bị thương được trẫm".

"Khặc khặc, lão già... lão già kia... thật đúng là... quan tâm ngươi. Ta... ta xem như... thua... nhưng ta... không cam tâm!". Ô Mộc Thang miệng chảy đầy máu tươi, âm thanh yếu ớt vang lên.

"Vốn dĩ trẫm muốn để ngươi chết toàn thây, nhưng đã ngươi lựa chọn như vậy, cũng đừng trách trẫm độc ác. Người tới, đem hắn treo lên, cho hắn ăn thiên tài địa bảo, bảo đảm hắn còn sống, trẫm muốn hắn nhìn trẫm cùng người hắn yêu nhất thành thân, để hắn tức đến chết lại băm thành thịt nát cho chó ăn". Ô Mộc Dạ quát lên.

Ô Mộc Thang một chiêu tự bạo kia trực tiếp đem phía cường giả của Ô Mộc Dạ oanh thành thịt vụn, chỉ còn lại một tên Thánh cảnh trung kỳ bị thương nhẹ, hai tên Thánh cảnh bị thương nặng, còn lại đều chết sạch.

Bao quát Ô Nhị Lang cũng bị một vụ nổ kia tan thành mảnh vụn.

Cho nên không cần nói cũng biết Ô Mộc Dạ tâm tình lúc này, không đem Ô Mộc Thang hành hạ tới chết làm sao hả giận được.

Vèo! Xoạt!

Ngay tại lúc này, một bóng đen xẹt qua, sau đó một người mặc hắc y chắn trước người Ô Mộc Thang, trên thân trùm áo đen che kín mặt, nhìn không biết là nam hay nữ.

"Bảo vệ hoàng thượng!".

"Ngươi là ai?". Ô Mộc Dạ âm thanh thâm trầm vang lên, bản năng nói cho ông ta biết, người này rất nguy hiểm.

"Hắc Y".

Âm thanh trong trẻo vang lên.

Vừa nghe xong, toàn bộ đám người đều nhịn không được lùi lại một bước.

Người có tên, cây có bóng.

Hắc Y đại diện chính là tử vong, cho nên không thể trách đám người giật mình tới vậy.

"Ngươi là Hắc Y? Trẫm nhớ được, trẫm cũng không có đắc tội Hắc Y chứ? Vẫn là nói có ngươi muốn mua mạng của trẫm?". Ô Mộc Dạ khó hiểu.

Với tính cách của Ô Mộc Thang, chắc chắn sẽ không đi làm chuyện này, nhưng làm sao Hắc Y lại xuất hiện ở đây?!

"Ngươi đắc tội ai ta không biết, nhưng ngươi từng đắc tội vài người, có lẽ ngươi cũng nhớ không rõ. Cho nên, tính mạng của ngươi hôm nay ta sẽ lấy đi". Âm thanh lạnh lùng vang lên.

"Ngươi không phải người của Hắc Y, Hắc Y làm việc chưa bak giờ giải thích, ngươi rốt cuộc là người nào?". Ô Mộc Dạ trầm giọng lớn tiếng nói.

Nhưng mà đáp lại chỉ là một sự im lặng, Ô Mộc Dạ còn đang muốn nói gì đó, vị Hắc Y kia đột nhiên liền động.

"Muốn giết bệ hạ. Ngươi hỏi qua ta sao?". Tên cường giả Thánh cảnh trung kỳ kia chắn trước nguời Ô Mộc Dạ, ánh mắt trào phúng nhìn Hắc Y lên tiếng.

Trong mắt ông ta, người này cũng chỉ là một tên thánh cảnh, cho nên ông ta hoàn toàn không xem ra gì. Nhưng mà ông ta lại không biết, người này lại là Hắc Y chủ nhân Lạc Thiên Y, thực lực không phải chỉ nhìn bề ngoài.

Giống như trong thánh địa, bất kỳ một tên thánh cảnh nào cũng đủ làm thịt ông ta, chứ đừng nói tới Lạc Thiên Y từng là tồn tại cấp bậc đại boss, từng khiến thánh địa khổ sở vô cùng.

Đây chính là chênh lệch giữa thánh địa cùng nhân gian. Chỉ khi bước vào Thánh cảnh mới biết cái chênh lệnh này lớn thế nào.

Cho nên không chút nghi ngờ gì, tên Thánh cảnh trung kỳ kia bị Lạc Thiên Y một chiêu giải quyết, ngay cả tự bạo Linh Tâm cũng làm không được.

Mà Lạc Thiên Y sau khi giết tên kia, tiện tay một kiếm đâm xuyên qua lồng ngực Ô Mộc Dạ, trực tiếp đem Linh Tâm của ông ta hủy diệt.

"Ha ha ha, Ô Mộc Dạ, ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha ha... khặc khặc". Ô Mộc Thang cười lớn, mặc cho miệng chảy đầy máu nhưng niềm vui trên mặt ông ta lại khó thể giấu đươc.

Đại quân của Ô Mộc Dạ thấy ông ta bị trọng thương, toàn bộ đều giật mình, sau đó liều mạng chạy tới.

Nhưng mà một giây sau, gần như toàn bộ đám quân đội cước bộ chậm lại, sau đó đột nhiên quỳ xuống đất, có người thậm chí còn nằm sấp trên mặt đất, nhìn biểu tình của họ, hiển nhiên là đàn chịu đựng thứ gì đó.

Lúc này, trên không trung loé sáng lên một cái vòng sáng.

Lạc Cảnh Thiên từ bên trong bước ra...