Chương 225: Nguy cơ
"Nam nhân thiên hạ đều giống nhau, bất kể nhân phẩm hay tính cách, thực lực thấp hay cao đều không thoát được một cái tính tình, đó chính là vì nữ nhân mà xông pha thiên hạ".
"Thực lực cùng quyền lực càng lớn, mặc dù có thể cưỡng chế loại tính tình này, nhưng nếu như nữ nhân kia thật sự quan trọng và là người không thể thiếu của hắn, như vậy hắn liền sẽ chạy không khỏi định luật này".
"Ta tuy là nam, nhưng nắm giữ thể chất vạn nữ nhân đều mong muốn, lại thêm vẻ ngoài khuynh thành tuyệt thế, nam nhân thiên hạ có ai chống nổi mị lực của ta? Không cần cho hắn hứa hẹn, chỉ cần cho hắn hi vọng, như vậy ta liền có một con cờ tốt để sử dụng, lại không tổn thất gì, cớ sao mà không làm?".
"Lại nói, ta có cả thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Đứng ở vị trí chủ động tuyệt đối, nam nhân nguyện quỳ dưới váy ta có thể chất đầy Tây châu ngươi tin không?". Sở Như Mộng nhếch miệng cười cười nhìn Tố Băng Băng hỏi.
"... Ngươi có thể đừng tự luyến như vậy sao?".
"Ta không đẹp? Không có mị lực? Dáng người không tốt? Giọng nói không êm tai?".
"... Ngươi lợi hại".
Tố Băng Băng vô lực phản bác, ai biết được thượng thiên lại tạo ra một cái quái thai như vậy? Rõ ràng là nam nhân lại nắm giữ vẻ ngoài như thế, bảo nàng đi nơi nào nói lý lẽ? Không lẽ phải chui vào bụng mẹ một lần nữa tái tạo lại hay sao?!
"Đúng, để tránh cho Ô Mộc Dạ nghi ngờ cùng ghen ghét, Ô Nhị Lang hẳn sẽ mời thêm cả ngươi, mà ta nghĩ Ô Mộc Dạ cũng sẽ đến, cho nên ngươi hai ngày nữa liền đi cùng ta đến đó đi". Sở Như Mộng nói.
"Ta hiểu được, nhưng ngươi định quyến rũ hắn thế nào? Ô Mộc Dạ ở đó, nếu ngươi lộ ra cái đuôi liền rất khó xử lý". Tố Băng Băng nhíu mày hỏi.
"Cho nên nói, ngươi vẫn không hiểu nam nhân, ta là tương lai hoàng hậu, nếu như Ô Mộc Dạ biết ta cùng Ô Nhị Lang tiếp xúc, hắn sẽ rất tức giận, chỉ cần hắn tức giận liền sẽ cùng Ô Nhị Lang trở mặt. Nhưng nếu như sau đó hắn biết tất cả chỉ là hiểu lầm, ngươi nói hắn sẽ có phản ứng gì?".
"... Nếu như ngươi nói hắn hẳn là sẽ cùng ngươi xin lỗi chứ?".
"Không, hắn là hoàng đế, vì trở ngại mặt mũi, hắn sẽ không xin lỗi, nhưng lại không biết làm thế nào để làm ta hài lòng, khi đó hắn sẽ áy náy lại tự trách, trong đầu chỉ suy nghĩ nên làm thế nào làm an lòng ta".
"Nhưng khi đó tất cả đã muộn, bởi vì trước khi biết được sự thật, hắn đã đem Ô Nhị Lang giam lại chờ xử lý, nà Ô Nhị Lang bị nghi kỵ, lại chịu oan khuất, lúc đó hắn cùng Ô Mộc Dạ đã sịnh ra vết rách, dù cho hoá giải hiểu lầm, vết rách này sẽ mãi mãi không hàn gắn được".
"Khi đó ta lại cho thêm một cây đuốcc để lửa cháy càng mạnh, mối quan hệ của hai người sẽ triệt triệt để để biến thành thù hận".
"Tới lúc đó, Ô Mộc Thang lại đánh tới, Ô Dạ đế quốc trong một tháng chắc chắn sẽ vong". Sở Như Mộng lạnh nhạt nói.
Tố Băng Băng kinh hãi nhìn lấy gương mặt tựa thiên tiên kia, không nghĩ tới phía sau nó lại là một cái âm mưu kinh khủng đến như vậy.
Mặc dù còn không biết Sở Như Mộng là dùng cách nào, nhưng mà hiển nhiên nàng đoán không được....
Chớp mắt liền đi qua hai ngày, thời gian này Ô Mộc Dạ liên tục đi tới Dưỡng Tâm Điện cùng Sở Như Mộng liên lạc cảm tình, mà Sở Như Mộng lại vô cùng khéo léo lại không mất lễ phép đáp lại một chút "chân tình mật ý". Dù là trên lời nói, dù vậy cũng làm cho Ô Mộc Dạ vô cùng thoả mãn.
Hôm nay, đúng như Sở Như Mộng dự đoán, Ô Nhị Lang tổ chức tiệc, mời tới vô số đại thần, trong đó có cả Tố Băng Băng cùng Sở Như Mộng.
Mà hắn khôn khéo ở chỗ, khi mời hắn không hề nói tới Sở Như Mộng, nhưng mà lại nói có thể mang theo người khác cùng tiến đên với thân phận của Tố Băng Băng, hiển nhiên nếu đi sẽ mang theo Sở Như Mộng cùng tới, Ô Mộc Dạ cũng sẽ không nói được cái gì.
Trong hoàng cung.
"Bệ hạ, Lạc tiểu thư cùng Băng Chủ đã tiến tới Nhị Lang Phủ, bệ hạ phải chẳng lúc này liền xuất phát?". Một tên nô tài đi tới cúi đầu nói.
"Không cần gấp gáp, Nhị Lang hắn muốn cùng các đại thần ôn chuyện, chúng ta liền không nên quấy rầy, Như Mộng nàng nếu như đến liền để nàng giải toả một chút, suốt ngày ở tại trong cung cũng rất bức bí".
"Chờ bữa tiệc gần kết thúc trẫm liền đến xem một chút, cho hắn chút mặt mũi là được rồi, lui ra đi". Ô Mộc Dạ phất tay nói.
"Vâng".
Ô Mộc Dạ nhìn nô tài ra ngoài, ông ta lại nghĩ tới Sở Như Mộng, nghĩ tới nụ cười mềm mại tuyệt mỹ của nàng, ông ta liền nhịn không được khởi giá đến Thục Phi nơi đó, trước tiên hạ hoả rồi tính.
Nhị Lang Phủ.
Lúc này đám người đã ăn uống no đủ, gần như sắp kết thúc tiệc rượu. Món cuối cùng chính là món điểm tâm.
Sở Như Mộng cầm lên chén súp nhỏ uống một ngụm, sau đó liền cùng Tố Băng Băng nói vài câu rồi bắt đầu đi dạo xung quanh. Mà Ô Nhị Lang luôn chú ý Sở Như Mộng cũng thấy được, hắn liền tìm một chút lý do rời đi trong chốc lát.
Tố Băng Băng nhìn trên bàn bát súp, nàng nở ra nụ cười bí ẩn, xem ra kịch hay lại đến.
Trước khi đi Sở Như Mộng hướng về nàng ra dấu, cho nên nàng biết Sở Như Mộng lúc này muốn hành động.
Sở Như Mộng tiến tới bên hồ, nhìn ngắm ánh trăng đẹp đẽ, hắn biết Ô Nhị Lang nhìn lén cách đó không xa, cho nên hắn liền biểu hiện rất bình đạm.
Nhưng mà một lát sau, Sở Như Mộng lại bắt đầu động, động tác của hắn rất kỳ quái, hết xoa cổ lại đến xoa vai, nhìn qua giống như người bị trúng xuân dược, biểu hiện không khác chút nào.
Ô Nhị Lang ở gần đó, nhìn thấy Sở Như Mộng có biểu hiện như vậy hắn liền giật mình, nàng đây là thế nào?!
Nhưng mà sau một phút, hắn nhận ra Sở Như Mộng hơi thở càng lúc càng gấp gáp, hơn nữa động tác càng lúc càng kịch liệt. Hắn do dự một chút liền đi tới gần.
"Lạc tiểu thư, ngươi thế nào?".
"Ta... ta cơ thể thật nóng, thật khó chịu". Sở Như Mộng âm thanh gấp rút lên tiếng, chẳng qua nghe vào tai Ô Nhị Lang lại như một nữ tử đang khát tình như thế.
Quan sát vẻ mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly cùng hơi thở gấp gáp của nàng, Ô Nhị Lang nội tâm hơi động, dục hoả cũng dần thiêu đốt, không nói hai lời liền tiến tới ôm lấy Sở Như Mộng, nhưng mà ngay khi cánh tay vừa chạm vào người, Sở Như Mộng liền như thỏ bị giật mình đem hắn đẩy ra, âm thanh phẫn nộ vang lên.
"Tướng quân, ngươi... ngươi muốn làm... làm gì?".
Ô Nhị Lang ngẩn ra, hắn nhận ra được, Sở Như Mộng lực đạo rất yếu, lại thêm vẻ mặt này, hắn đoán rằng nàng trúng xuân dược. Mặc dù không biết tại sao, nhưng mà cơ hội tuyệt hỏi như vậy hắn làm sao lại bỏ lỡ?!
Thế là Ô Nhị Lang thú tính nổi lên, kéo lấy cánh tay của Sở Như Mộng đem nàng ôm lấy, Sở Như Mộng thì "vô lực" phản kháng, nhưng âm thanh của hắn cũng không giống như thân thể yếu ớt như vậy.
"Cứu mạng!".
Ô Nhị Lang ánh mắt co rút lại, muốn đem miệng nàng phong bế, nhưng mà nơi này khoảng cách nơi dự tiếc chưa tới hai trăm mét, toàn bộ những người khác đều nghe thấy được.
Tố Băng Băng vào một cái liền xuất hiện tại chỗ, ánh mắt mang theo phẫn nộ nhìn Ô Nhị Lang gằn lên.
"Đem cánh tay chó của ngươi bỏ ra".
Ô Nhị Lang biết mình không có cơ hội, cho nên liền buông tay, nhưng mà một giây sau, Sở Như Mộng đột nhiên liền ngã xuống, miệng không ngừng nói mê sảng, nhìn qua giống như đã hôn mê.
"Ngươi! Đáng! Chết!". Tố Băng Băng gằn từng chữ, nàng một tay ôm lấy Sở Như Mộng, tay còn lại một chưởng đánh vềc phía Ô Nhị Lang.
Nhưng mà, Ô Nhị Lang thực lực là bán thánh, mà nàng chỉ là một võ giả Tử Linh cảnh sơ kỳ. Làm sao làm bị thương hắn được. Nhưng trở ngại có nhiều ánh mắt đang nhìn mình, Ô Nhị Lang cũng không dám đánh trả.
"Hoàng thượng giá đáo!".
Ngay tại lúc này, một âm thanh vang vọng xung quanh vang lên.
"Tham kiến bệ hạ". Đám đại thần cùng những người khác cúi đầu nói.
"Chuyện gì xảy ra?". Ô Mộc Dạ từ bên ngoài đã nghe được âm thanh kêu cứu, cho nên liền chạy vào trong, nhìn thấy Tố Băng Băng đang ôm lấy Sở Như Mộng, ông ta liền nhíu chặt lông mày hỏi.
"Bệ hạ, ta kính ngươi là một vị quân vương, cho ngươi mặt mũi, cũng gả muội muội của ta cho ngươi. Nhưng hôm nay, Ô Nhị Lang hắn lợi dụng tiệc hội hạ dược muội muội ta. Dù cho hắn là cháu ngươi, ngươi hôm nay không cho ta một cái thuyết pháp rõ ràng, ta dù liều tính mạng cũng dốc toàn bộ lực lượng đem Ô Dạ đế quốc các ngươi diệt". Tố Băng Băng âm thanh lạnh như băng vang lên.
Nàng vừa mới nhận được ám chỉ của Sở Như Mộng, cho nên biết nên nói thế nào. Lại thêm biểu hiện của Sở Như Mộng, nàng liền biết hắn đây là "trúng xuân dược".
"Ngươi nói cái gì?". Ô Mộc Dạ tưởng mình nghe lầm liền lớn giọng hỏi lại.
"Bệ hạ, ngươi nghe ta giải thích". Ô Nhị Lang liền gấp
"Ngươi nói!". Ô Mộc Dạ gằn giọng nói.
"Ta trước đó điều tra được một tin tức, Lạc Như Mộng tiểu thư cùng Ô Mộc Thang Thang vương gia đi rất gần, hơn nữa nàng từng ở tại Bách Dạ Thành phủ thành chủ qua đêm, cho nên ta nghi ngờ...". Ô Nhị Lang lập tức giở giọng.
Hắn biết tin tức này nhưng không nói cho Ô Mộc Dạ, vì muốn dùng nó uy hiếp Sở Như Mộng để nàng theo hắn, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra chuyện này, cho nên vì giữ mạng, hắn lựa chọn đem nó nói ra.
Tố Băng Băng ngẩn ra, ánh mắt hơi co rụt lại.
Điều này nằm ngoài phán đoán của nàng, nếu giải thích không thông, sợ rằng sẽ là nguy cơ lớn nhất trong kế hoạch lần này.