Chương 224: Bạch Liên Hoa Sở Như Mộng âm hiểm mưu kế
(Chú ý: ta k hiểu rõ về kiến trúc cung đình cùng k phải viết chi tiết về cung đình nên đặt tên khá tùy tiện, đừng để ý nhé)
Sở Như Mộng lúc này đang ở trong Dưỡng Tâm Điện nghỉ ngơi.
Đang cùng cung nữ tâm sự thì Tố Băng Băng từ bên ngoài đi vào.
"Băng tỷ, ngươi đến rồi". Sở Như Mộng đứng dậy cười nói.
"Ngồi đi, đừng khách sáo, ta tới cùng ngươi nói vài câu liền rời đi". Tố Băng Băng nói.
Đương nhiên, hai người lúc này chỉ là đang diễn, nơi này tai vách mạch rừng, sẽ không nói những thứ bí mật.
"Ta phải rời đi vài ngày, sau đó sẽ trở lại, chờ nửa tháng sau ngươi sẽ cùng bệ hạ thành thân, trong lúc này nhớ an phận, đừng chạy lung tung có biết không?".
"Ta biết, tỷ ngươi vẫn như thế nói nhiều". Sở Như Mộng ngọt ngào nói.
Cả hai đều biết lúc này có người đang theo dõi nên bề ngoài hành xử giống như tỷ muội tình thâm như thế.
Tố Băng Băng cùng Sở Như Mộng trò chuyện một lúc lâu liền rời đi, mặc dù là kế hoạch muốn đem Ô Dạ đế quốc làm sụp đổ, nhưng mà hàng hóa vẫn phải mang tới, diễn phải diễn cho đạt không phải sao?!
Hơn nữa, ai nói đống hàng hóa này là dùng cho hoàng thất?!
Ô Mộc Dạ hiển nhiên nhận được báo cáo này, nơi này là hoàng cung, là địa bàn của ông ta, mọi hành động của hai người làm sao chạy khỏi mắt ông ta được. Cho nên ngày hôm sau, khi nghe tin Tố Băng Băng rời đi, ông ta liền đến Dưỡng Tâm Điện thăm một chút Sở Như Mộng.
"Thông báo đi". Ô Mộc Dạ nhìn bên cạnh cận vệ nói.
"Vâng".
Tên cận vệ nhẹ cúi đầu đáp, sau đó đi vào trong Dưỡng Tâm Điện.
Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng kêu lớn.
"Bê hạ giá đáo".
Vài giây sau, Sở Như Mộng đi ra, phía sau đi theo là Đặng Ngọc. Nhìn thấy Ô Mộc Dạ, Đặng Ngọc chắp tay cúi người, còn Sở Như Mộng thì hai tay đặt bên eo, nhẹ khụy gối nói.
"Tham kiến bệ hạ".
Ô Mộc Dạ lúc này nói không ra lời, trước đó vẫn cho rằng Sở Như Mộng chỉ là một nữ tử có nhan sắc khá xinh đẹp, nhưng hiện tại xem ra ông ta sai, sai hoàn toàn.
Cái này làm sao chỉ là "xinh đẹp" có thể hình dung? Cái này chỉ sợ khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ.
Trên đời lại có nữ tử xinh đẹp như vậy sao?!
Khụ khụ.
Bên cạnh cận vệ giả vờ ho khan một chút, hắn sớm đã nhìn thấy Sở Như Mộng nên không có nhiều kinh ngạc, cho nên Ô Mộc Dạ có vẻ mặt như vậy hắn cũng không lấy làm lạ. Hắn chỉ là muốn nhắc nhở một chút tránh cho mất mặt.
"A... Lạc tiểu thư không cần đa lễ, mau bình thân". Ô Mộc Dạ vội nói.
"Tạ bệ hạ". Sở Như Mộng nhẹ giọng đáp.
Ô Mộc Dạ đi vào, sau đó ngồi vào một cái bàn ghế gỗ trong sân, ánh mắt đầy si mê nhìn Sở Như Mộng hỏi.
"Lạc tiểu thư cảm thấy nơi này thế nào?".
"A... Nơi này rất tốt, không khí rất trong lành". Sở Như Mộng hơi ngẩn ra, sau đó cười nói.
Chẳng qua trong lòng hắn có chút im lặng. Con hàng này có phải ngu xuẩn hay không? Tán gái không phải bắt chuyện như vậy, so với đệ đệ hắn Ô Mộc Thang kém xa.
"Vậy là tốt rồi, trẫm sợ Lạc tiểu thư không quen, cho nên đến thăm một chút".
"Bệ hạ, ngươi gọi ta Như Mộng hoặc tiểu Mộng là được. Ngươi là hoàng đế, gọi ta Lạc tiểu thư, ta đảm đương không nổi". Sở Như Mộng mím môi nói.
Trong lòng thật vô cùng im lặng.
Không thấy ta đang đứng sao? Không biết kêu ta ngồi xuống, ngươi là ngu xuẩn hay thiểu năng trí tuệ?!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hắn biết Ô Mộc Dạ chẳng qua là quen thuộc, đường đường là hoàng đế, muốn nữ nhân nào mà chẳng có? Không hiểu tâm tư nữ nhân cũng rất bình thường.
"Mau ngồi, đừng đứng như vậy, ngồi đi". Ô Mộc Dạ cũng phát hiện điểm này, ông ta vội nói.
Sở Như Mộng cùng Ô Mộc Dạ chỉ nói chuyện không tới vài câu liền mượn lý do thân thể không thoải mái liền đi vào phòng nghỉ ngơi.
Cái này thật không trách hắn, chủ yêu là do Ô Mộc Dạ thật sự quá nhàm chán, nhàm chán tới mức hắn đều muốn ngủ, cho nên chỉ có thể rời đi.
Mà Ô Mộc Dạ khi nhìn thấy Sở Như Mộng đi, ông ta liền ngẩn ra, sau đó tức giận nói.
"Trẫm đường đường là cửu ngũ chí tôn, nàng vậy mà ném trẫm ở nơi này một mình? Nàng chẳng lẽ không biết thân phận của mình là gì, trẫm tự thân đến cửa thăm hỏi, nàng vậy mà làm như thế???"
"Cái đó... Bệ hạ, Lạc tiểu thư là Lạc gia gia chủ dưỡng nữ...". Cận vệ phía sau cúi đầu nói.
Ô Mộc Dạ:...
Hắn nói không ra lời, bởi vì nàng thân phận thật không kém so với hắn đó a.
"Chẳng lẽ trẫm không đủ mị lực? Mặc dù năm nay có gần 50 tuổi, nhưng bề ngoài cũng chỉ gần 30 mà thôi, lại đẹp trai, lại có khí chất, chẳng lẽ cùng trẫm nói chuyện lâu một chút rất khó sao?". Ô Mộc Dạ nhíu mày nói.
"Bệ hạ... tha thứ thần nói thẳng, ngài nói chuyện... rất nhàm chán. Từ đầu tới cuối đều là Lạc tiểu thư chủ động hỏi, ngài đều là bị động trả lời, hơn nữa mỗi lần ngài hỏi đều là quốc gia đại sự, nữ nhân không quan tâm những thứ này đó a". Cận vệ lên tiếng.
"Hừ, hỗn xược, ngươi lại dám thuyết giáo trẫm?". Ô Mộc Dạ quát lên. Mặc dù ông ta biết hắn nói đều là thật, nhưng mặt mũi bị đánh làm sao không tức giận được?!
"Bệ hạ thứ tội, thần cũng không phải muốn thuyết giáo bệ hạ, ngài là hoàng đế, muốn nữ nhân nào không có? Nhưng là Lạc tiểu thư khác biệt, đương kim thiên hạ đệ nhất mỹ nữ cũng không quá đáng, xuất thân danh giá. Mà ngài lại chưa từng phải lấy lòng nữ nhân, cho nên không hiểu cũng là chuyện bình thường".
"Hừ, được rồi, về tẩm cung, gọi Thục Phi tới phục dịch trẫm". Ô Mộc Dạ trầm giọng nói.
Thấy được Sở Như Mộng, ông ta liệt hoả cháy bừng bừng, tất nhiên phải tìm nữ nhân tới hạ hoả. Dù sao hôm qua vừa hứa hẹn xong với Tố Băng Băng, hôm nay nếu động Sở Như Mộng thì thật không nói nổi....
Vài ngày sau, Tố Băng Băng vừa vận chuyển hàng hoá đến, còn chưa có thời gian nghỉ ngơi liền bị Sở Như Mộng kéo đi.
"Cái gì? Ngươi muốn quyến rũ Ô Nhị Lang?". Khi nghe được mục đích của Sở Như Mộng, Tố Băng Băng liền trợn tròn mắt nói.
"Ngươi biết không, một cái thành công nữ nhân phía sau cần có vô số...". Sở Như Mộng cười cười.
"Nam nhân?".
"Là vỏ xe dự phòng". Sở Như Mộng đính chính.
"... Ngươi đừng nói trực tiếp như vậy, cái này cùng việc ngươi quyến rũ Ô Nhị Lang có quan hệ gì?".
"Ngươi biết một cái trà xanh kỹ nữ tại sao có nhiều vỏ xe dự phòng như vậy sao?". Sở Như Mộng nhếch miệng hỏi.
"Vì đùa bỡn họ nhânh được cảm giác thoả mãn?". Tố Băng Băng không dám chắc hỏi.
"Xin nhờ, ta là Bạch Liên Hoa, không phải trà xanh kỹ nữ, đừng đem ta cùng chúng gộp lại làm một, hơn nữa, ta là nam!". Sở Như Mộng trừng mắt nói.
"Chẳng lẽ vỏ xe dự phòng nhiều là một loại biểu hiện cho mị lực?". Tố Băng Băng không dám chắc hỏi.
"Có thể có người cho là như vậy, nhưng không phải. Lý do rất đơn giản, chính là chú trọng bồi dưỡng, vào có thể công, lui có thể thủ". Sở Như Mộng mỉm cười nói.
"Ý của ngươi là... bất chấp tất cả, trước tiên lừa gạt một đám người, từ bên trong lấy ra tinh hoa, dù cho thất bại cũng có đám còn lại?".
"Ta ý tứ cũng kém không nhiều, chính là muốn để cho vỏ xe dự phòng vì ngươi cam tâm tình nguyện làm tất cả, ngươi có lẽ không biết, ngày hôm qua Ô Nhị Lang gửi thư cho ta, rất lén lút, ta lật ra xem, hắn nói với ta là hắn vô cùng ngưỡng mộ ta, muốn mời ta đi Nhị Lang phủ dự tiệc" Sở Như Mộng nhếch lên nụ cười.
Thấy được nụ cười này, Tố Băng Băng trong lòng mát lạnh, thầm cầu phúc cho Ô Nhị Lang hạ tràng đừng quá thảm.
"Cho nên ngươi muốn làm thế nào?".
"Ta đượng nhiên phải cùng hắn liên lạc cảm tình rồi. Hắn nhưng là đại tướng quân, trong tay nắm giữ binh quyền rất lớn, mà ta lại là tương lai hoàng hậu, chỉ cần hắn đối với ta si mê, vì ta bất chấp tất cả, ngươi nói xem hắn có hay không vì ta mà tạo phản?". Sở Như Mộng hỏi.
"Ta sợ sẽ rất khó, Ô Nhị Lang ta điều tra qua, là Ô Mộc Dạ cháu trai, rất trung thành". Tố Băng Băng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói.
"Như vậy, nếu như nửa tháng sau Ô Mộc Thang đánh tới, nếu như hoàng cung đại loạn, hắn có thể đứng ra tạo phản sao?". Sở Như Mộng như cười như không, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn như thế.
"... Hẳn là... có chứ?". Tố Băng Băng không dám chắc nói.
"Vậy ta nếu vận dụng mị thể đây?".
"... Chắc chắn sẽ phản". Tố Băng Băng không chút do dự nói.
Nàng từng nghe qua mị thể của Sở Như Mộng trong miệng Lạc Cảnh Thiên, hơn nữa bản thân càng chứng kiến tận mắt, nàng từng dùng 10 tên phạm nhân, thực lực hơi kém làm thí nghiệm. Cả 10 tên đó đều bị mị lực của Sở Như Mộng ảnh hưởng mất kiểm soát, tại chỗ tự giết lẫn nhau.
Ô Nhị Lang mặc dù thực lực là bán thánh, nhưng bề mặt định lực lại kém xa Lạc Cảnh Thiên, ngay cả Lạc Cảnh Thiên cũng kém chút bị Sở Như Mộng mê hoặc chứ đừng nói là Ô Nhị Lang.