Chương 223: Ô Mộc Dạ

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 223: Ô Mộc Dạ

Chương 223: Ô Mộc Dạ

Nửa tháng sau.

Lạc gia thương hội hội trưởng hộ Tố Băng Băng chính mình hộ tống Sở Như Mộng đi tới Xích Hồ Thành.

Đã đóng thì phải đóng cho trót, cho nên chính bản thân Tố Băng Băng tham gia vào kế hoạch này. Đương nhiên, họ cũng không lo lắng vấn đề an toàn.

Tại Thiên Linh Đại Lục, ngoại trừ Thánh địa cùng Thần địa ra, không có ai dám tự tin đi ám sát Lạc gia thương hội, càng đừng nói người này là hội trưởng.

Sau này kế hoạch có thành công cũng sẽ không có người nào nghi ngờ Lạc gia thương hội nhúng tay, nói cho cùng chính là có Ô Mộc Thang tên xui xẻo này cõng nồi rồi, cho nên không có gì phải lo lắng.

Trước đó Sở Như Mộng rời đi Bách Dạ Thành, sau đó Tố Băng Băng liền lập tức hướng về phía hoàng thất Ô Dạ đế quốc cầu thân.

Sở dĩ làm như vậy, là do không biết là âm mưu hay do trùng hợp, hoàng hậu Ô Dạ đế quốc qua đời cách đây không lâu, mà một đế quốc, hiển nhiên không thể thiếu hoàng hậu. Cho nên lúc đó Lạc gia thương hội liền hướng về phía Ô Dạ đế quốc ngỏ ý muốn thông gia.

Đương nhiên là vấn đề lợi ích hoá, cả hai bên cùng có lợi.

Sở Như Mộng được gả vào hoàng thất chỉ là để trao đổi lợi ích, nhưng mặt ngoài không thể nói như vậy.

Đương nhiên chức vị hoàng hậu không thể cho ai khác ngoài Sở Như Mộng, dù sao đây là Lạc gia mặt mũi, nếu gả đi làm thiếp hay phi tử, chẳng phải là đánh mặt Lạc gia hay sao?!

Tại Bách Dạ Thành, Ô Mộc Thang sau khi nghe được tin này tức giận kém chút hộc máu.

"Cho ta điều động quân đội, trong vòng nửa tháng nhất định phải đánh tới hoàng cung!". Ô Mộc Thang âm thanh tức giận phát điên vang lên.

"Vâng".

"Nửa tháng, nửa tháng, Như Mộng, ta nhất định phải có được ngươi". Ô Mộc Thang thấp giọng lẩm bẩm....

Xích Hồ Thành.

"Dừng lại, người bên trong là ai!". Một tên lính canh cản lại đoàn xe.

"Mắt mù sao? Lạc gia thương hội đoàn xe ngươi cũng dám cản? Chán sống rồi?!". Tên phu xe gương mặt trầm xuống quát lên.

"Hiện tại Xích Hồ Thành đang trong tình trạng chiến tranh, bất kỳ ai đi vào cũng phải bị kiểm tra, cho dù Lạc gia thương hội cũng không được".

Tại mấy ngày trước, Ô Mộc Thang đã triệt để làm phản, tuyên bố muốn lật đổ hoàng thất, mà cùng lúc đó quân đội của Bích Thủy Đàm cũng án binh bất động, cho nên mọi đầu mâu lẫn trách nhiệm lúc trước đều đổ dồn lên người Ô Mộc Thang.

Khi Ô Mộc Dạ nghe được tin này, ông ta liền cho rằng trước đó mọi cuộc chiến cũng do hắn tạo ra, những người khác cũng cho là như vậy. Cũng chính vì thế, Ô Mộc Dạ mới cùng Lạc gia kết minh, muốn đem Sở Như Mộng cưới vào hoàng thất.

Trước đó do Bích Thủy Đàm ám toán nên tổn thất không ít, cho nên khi nghe tin Ô Mộc Thang nắm giữ hơn 20 vạn quân, Ô Mộc Dạ liền không còn đắn đo gì nữa, trực tiếp đáp ứng Lạc gia.

Chỉ là một cái chức vị hoàng hậu, đổi lấy Lạc gia đại lực ủng hộ, cớ sao không làm?!

"Ngươi là ngu xuẩn? Trợn to mắt chó của ngươi ra xem đây là thứ gì? Ngay cả cỗ xe của hoàng hậu tương lai cũng dám chặn?". Tên xa phu giơ lên một tấm lệnh bài gắt giọng nói.

Tên binh lính kia vốn không biết đây là cái gì, đang muốn mở miệng thì đột nhiên có người đem hắn đánh bay ra ngoài.

Nhìn lại, là một tên trung niên, trên người mặc quan bào, từ khí thế có thể nhìn ra địa vị người này không thấp.

"Xin lỗi rồi, thuộc hạ không hiểu chuyện. Ta là Ô Nhị Lang, chức vị đại tướng quân, ta đại diện bệ hạ đến đây nghênh đón hoàng hậu nương nương. Không biết có thể để hoàng hậu hạ kiệu sao? Dạo gần đây Xích Hồ Thành không quá an ổn, ta cần xác nhận hoàng hậu vẫn an toàn, cho nên mời vị xa phu này thông cảm cho". Ô Mộc Lang mỉm cười nói.

Ông ta biết người xa phu này không đơn gian thực lực đạt tới bán thánh lại chỉ là một vị xa phu, hiển nhiên là người âm thầm bảo vệ cho hoàng hậu, cho nên ông ta mới nhún nhường như vậy.

"Đa tạ tướng quân thông cảm, nhưng tiểu thư thân thể suy nhược, cho nên không tiện đi xuông nếu có thể, ta sẽ hướng tiểu thư hồi báo để tiểu thư hạ xuống rèm cửa". Tên xa phu cũng khách khí nói.

"Đương nhiên có thể".

Rất nhanh, từ trên xe tấm rèm chắn hạ xuống, Sở Như Mộng ngồi bên trong nhìn ra, thấy được Ô Nhị Lang, hắn khẽ gật đầu đáp.

"Cái này... mời hoàng hậu hạ xuống che mặt, ta muốn chắc chắn rằng người là thật". Ô Nhị Lang nói

"Ngươi...".

"Ta không sao, Mạc thúc, ta biết tướng quân là lo lắng vấn đề an toàn". Sở Như Mộng mỉm cười nhẹ giọng nói.

Người xa phu này tên là Mạc Vô Hận, là người Mạc gia, đương nhiên cũng là Tây Mạc Ma Tộc thành viên, lần này đảm nhiệm vai trò vệ sĩ cho Sở Như Mộng là do Lạc Cảnh Thiên yêu cầu Lạc Vũ Quân làm như vậy.

Hắn cũng không thể để huynh đệ mình gặp nguy hiểm đúng không?!

Sở Như Mộng đem khăn che mặt hạ xuống, Ô Nhị Lang nhất thời liền ngây ra như phỗng.

Đẹp!

Quá đẹp!

Đẹp kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.

Quả thật là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ.

Khó trách trước kia Lạc gia lại giấu sâu như vậy, nếu để người khác biết, sợ rằng dù đầu rơi máu chảy cũng muốn chiếm được nữ nhân này.

"Ta... có thể vào rồi sao?". Bị Ô Nhị Lang nhìn chằm chằm, Sở Như Mộng nội tâm là chán ghét, nhưng vẫn nở ra nụ cười tuyệt thế cười hỏi.

"Đương... Đương nhiên là được, hoàng hậu mời vào".

Ô Nhị Lang ấp úng đáp, sau đó quay người lại quát lớn.

"Mở cổng thành!!!".

Tố Băng Băng ngồi ở chiếc xe phía sau, nàng ban đầu vốn muốn lên tiếng, nhưng lại muốn nhìn xem Sở Như Mộng sẽ giải quyết thế nào. Nhưng sự việc diễn ra lại làm nàng giật mình.

Tên tướng quân Ô Nhị Lang kia, sợ rằng đã phải lòng Sở Như Mộng rồi. Xem ra kế hoạch tiến triển thuận lợi hơn ý nghĩ nhiều, có lẽ sẽ xuất hiện nội chiến tranh giành tình nhân cũng không biết chừng.

Đương nhiên, điều này còn phải dựa vào Sở Như Mộng có mục đích đó hay không.

Kế tiếp, đoàn xe dưới sự hộ tống của gần vạn quân đội đi tới hoàng cung.

Sở Như Mộng được dẫn đi nghỉ ngơi, chờ nửa tháng sau tổ chức lễ cưới. Mà Tố Băng Băng thì cùng hoàng đế Ô Mộc Dạ bàn bạc lợi ích. Cũng không biết họ nói cái gì mà tốn hết gần ba giờ mới nói xong.

"Bệ hạ, chiến tranh kết thúc, lúc đó Lạc gia sẽ toàn lực trợ giúp đế quốc xây dựng lại, đồng thời sẽ bỏ ra một số lớn tài chính không có bất kỳ ràng buộc nào cung cấp cho Xích Hồ Thành, nhưng điều kiện là, chỉ khi thành thân ngươi mới có thể chạm vào tiểu Mộng, nàng rất cố chấp cùng bảo thủ, lại là muội muội ta cưng chiều nhất".

"Nếu không phải đây là lệnh của cao tầng, ta sẽ không đem nàng gả cho ngươi, hi vọng ngươi minh bạch ý của ta". Tố Băng Băng trầm giọng nói.

"Băng Chủ, ngươi đừng quên thân phận của mình, trẫm là hoàng đế, là cửu ngũ chí tôn. Mà ngươi chỉ là một tên thương nhân, ngươi dùng giọng điệu như vậy cùng trẫm nói chuyện, biết hậu quả là gì sao?". Ô Mộc Dạ gương mặt lạnh lùng, không giận mà uy lên tiếng.

"Ha ha, bệ hạ, chiêu này dùng với ngươi khác có lẽ có tác dụng, nhưng ta là ai? Ta là Băng Chủ, Lạc gia thương hội hội trưởng, là con gái của Lạc gia gia chủ. Không khoa trương mà nói, nếu như muốn, chúng ta thừa sức tự lập đế quốc. Nhưng chúng ta tôn chỉ là kiếm tiền, nếu không, ba tháng trước Ô Dạ đế quốc chiến tranh, chúng ta đã sớm thừa nước đục thả câu đem Ô Dạ đế quốc đánh sụp đổ".

"Bệ hạ cho rằng chỉ dựa vào một câu uy hiếp liền có thể thay đổi? Đừng đùa, hơn nữa, yêu cầu của ta không hề quá đáng, nếu như bệ hạ nhìn thấy muội muội ta, như vậy ngươi liền biết lấy nàng có đáng giá hay không". Tố Băng Băng cười nhạt đáp.

Ô Mộc Dạ nhìn chằm chằm Tố Băng Băng một lúc lâu, sau đó cười lớn nói.

"Không hổ là Băng Chủ, trẫm hiện tại xem như kiến thức đến. Trẫm đáp ứng ngươi, nhưng là, nếu như Lạc gia thương hội nếu như giở trò, như vậy chỉ sợ muội muội ngươi thời gian tới sẽ không dễ dàng như vậy".

"Ta biết, sau hai ngày hàng hoá sẽ đến, cho nên, bệ hạ, đừng làm ta thất vọng, hơn nữa nếu như muội muội ta thật có chuyện xảy ra, ta không ngại vi phạm tộc quy cũng muốn đem Xích Hồ Thành đồ sát sạch sẽ, ta nói được làm được".

Bỏ xuống câu nói này, Tố Băng Băng liền đứng dậy rời đi.

"Bệ hạ, nữ nhân này ăn nói vô lễ, cần giáo huấn nàng một chút sao?". Một tên áo đen xuất hiện sau lưng Ô Mộc Dạ lên tiếng.

"Không cần, người này hiện tại còn chưa động được, Lạc gia thương hội lực lượng không kém chúng ta, không cần thiết vì nhỏ mất lớn. Đúng, ngươi điều tra qua Lạc Như Mộng chưa? Thân thế không có vấn đề chứ?". Ô Mộc Dạ hỏi.

"Bẩm bê hạ, đã có kết quả, Lạc Như Mộng, 25 tuổi, 10 tuổi năm đó mất đi cha mẹ, được thúc thúc, cũng là Lạc gia gia chủ hiện tại nhận nuôi, xem như con ruột".

"Lạc Như Mộng thực lực đạt tới Tử Linh cảnh đỉnh phong, nhưng trước giờ chưa từng giết người, làm người vô cùng lương thiện, tính cách ôn hoà, nhan sắc tuyệt mĩ, là một vị nữ tử xinh đẹp lại thánh khiết".

"... Ngươi đùa trẫm?". Ô Mộc Dạ nhíu mày nói.

Càng nghe càng cảm thấy vô cùng giả tạo.

"Bệ hạ, ban đầu thần cũng cho là như vậy, nhưng qua điều tra, sự thật đúng là như thế, hơn nữa hôm nay Ô Nhị Lang tướng quân từng tại cổng thành gặp mặt Lạc Như Mộng, xác thực vô cùng xinh đẹp, nguyên câu của hắn là: xinh đẹp tới mức nghiêng nước nghiêng thành". Tên áo đen báo cáo.

"... Xem ra trẫm phải đích thân đến gặp người này một lần mới được". Ô Mộc Dạ nhìu mày thấp giọng nói.

Ông ta vẫn là không tin có người như vậy tồn tại, hoặc là thân phận người này có vấn đề, hoặc là người này chính là giả tạo như vậy, ông ta mới không tin một người bước vào Tử Linh cảnh đỉnh phong lại chưa từng giết người.

Về phần nhan sắc, ông ta trực tiếp bỏ qua, trên đời này nữ nhân xinh đẹp ông ta gặp không ít, ngay cả yêu tộc ông ta còn từng ngủ qua, làm sao sẽ coi trọng Lạc Như Mộng được?!