Chương 221: Ngươi có phải hay không thích ta?

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 221: Ngươi có phải hay không thích ta?

Chương 221: Ngươi có phải hay không thích ta?

Ô Mộc Thang nhất thời kinh ngạc.

"Xin lỗi…".

"Không có việc gì". Nghe được Sở Như Mộng nói, Ô Mộc Thang có chút buồn bực.

Sở Như Mộng cảm thấy không thể đả kích tính tích cực của hắn, nếu không hắn đột nhiên từ bỏ hay muốn bá vương ngạnh thương cung, vậy sao này làm sao chơi? Ây… ý hắn là, Ô Mộc Thang nếu như vậy cũng sẽ rất thảm.

Ít nhất phải cho hắn một chút hi vọng, như vậy mới có thể để hắn sống không bằng chết.

"Kỳ thật khi ta còn nhỏ cũng không thích cổ cầm, nhưng mà cha mẹ ta luôn không ở nhà, không phải lo việc đế quốc thì lại là tu luyện. Khi đó ta không có lấy nổi một người bằng hữu, cho nên mỗi ngày cũng chỉ có cổ cầm làm bạn, một người tự đàn, chờ cha mẹ trở về, mang ta ra ngoài chơi một chút". Ô Mộc Thang tự giễu nói.

Kỳ thật,,đôi khi tỏ ra yếu kém trước mặt nữ tử sẽ khiến nữ tử lộ ra một chút bảo hộ tính, đơn giản chính là mẫu tính.

Ô Mộc Thang ban đầu điều tra qua Sở Như Mộng, thấy nàng là một người vô cùng đơn thuần cho nên không muốn dùng mấy chiêu trò này, nhưng xem ra không vận dụng một chút thủ đoạn, muốn đem nàng chiếm lấy sẽ rất khó.

"Thật sao?". Sở Như Mộng gương mặt lộ vẻ động dung.

Ô Mộc Thang nội tâm khẽ cười, quả nhiên mấy chiêu này vận dụng không sai, xem ra cách thành công không xa.

Kỳ thật với địa vị của hắn cũng không cần vận dụng mấy chiêu trò này, nhưng ai lại không có lúc trẻ tuổi đây? Tự mình đem một nữ nhân phương tâm chiếm lấy so với dựa vào địa vị gia tộc tới nói cảm giác thành tựu lớn hơn nhiều.

"Đáng tiếc họ bình thường cũng không quan tâm ta, thường xuyên bận rộn công việc, lần gần nhất ta gặp họ là lúc ca ca ta lên ngôi hoàng đế, lúc đó ta độ tuổi so với ngươi cũng không lớn bao nhiêu. Từ đó ta cũng không lại đàn cổ cầm rồi".

"Chiếc cổ cầm này là của mẹ ta, nhưng bà ấy đã rất lâu không đến thăm ta, ta còn nhớ lần đầu tiên đàn cổ cầm là mẹ ta chỉ dạy. Hiện tại ta cũng không biết nên đối mặt với họ thế nào".

"Ây, lớn tuổi, cảm xúc tương đối nhiều, để ngươi chê cười rồi". Ô Mộc Thang miễn cưỡng cười nói.

Sở Như Mộng lời nói dối ngu xuẩn như này có ai sẽ tin, nhưng hắn tự nhìn ra được, con hàng này chính là bên giường nằm vô số mỹ nữ lại hô "ta thật tịch mịch". Ăn bào ngư vi cá lớn lên lại nói "ta muốn ăn cơm rau dưa".

Điển hình một cái không ốm mà rên, nếu như trong ngày thường gặp phải loại người này, hắn sớm đã đem đối phương đi thể nghiệm một chút bình dân sinh hoạt.

"Thật tốt, chí ít cha mẹ ngươi vẫn còn". Sở Như Mộng mỉm cười nói.

Ô Mộc Thang nhìn thấy Sở Như Mộng là đang cười, nhưng hắn không hiểu có một loại cảm giác đáy lòng tê rần.

Hắn điều tra qua, Lạc Như Mộng cha mẹ vốn mất sớm, cho nên từ gần 10 tuổi liền được Lạc gia gia chủ nuôi dưỡng xem như con gái, dù nàng đang cười, nhưng hắn nhìn ra được nụ cười kia không có bất kỳ ý cười nào.

Không chờ hắn kịp phản ứng, Sở Như Mộng liền đưa tay kéo lấy cổ cầm về phía mình, ngón tay mảnh khảnh nhẹ chạm vào dây đàn, sau vài giây, âm thanh vang lên.

Âm thanh du dương vang vọng xung quanh, âm thanh vô cùng êm tai, tràn đầy cảm tình nhưng lại mang theo chút bi thương khiến người khác nhịn không được nhắm mắt lại cảm nhận.

Âm thanh mang theo một loại hoài niệm cùng cảm tình, giống như một cái nam nhân từ nhỏ rời nhà đi tìm mộng tưởng đang chán nản trở về lại gặp được quá khứ chính mình vô lo vô nghĩ.

Loại hoài niệm này như ảo như mộng, giống như hiện thực nhưng lại khó lòng chạm đến.

Cô cầm âm thanh không biết dừng lại lúc nào, Ô Mộc Thang lúc này cũng lấy lại tinh thần, hắn lúc này cảm thấy thật xấu hổ.

Hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao Sở Như Mộng lại đối với hắn đàn cổ cầm bình thản như vậy, cách biệt quá xa.

"Ngươi không phải nói rất lâu không chạm qua cổ cầm sao?". Ô Mộc Thang âm thanh chán nản vang lên, bị đả kích như vậy, hắn cũng không cho rằng Sở Như Mộng cố ý, chỉ trách bản thân quá nóng lòng.

"Ta đã hơn 10 năm không có đàn qua cổ cầm rồi, ngươi biết bài đàn vừa rồi sao?". Sở Như Mộng vẻ mặt bi thương lên tiếng.

"Chưa từng nghe qua, nhưng âm thanh rất đẹp". Ô Mộc Thang lắc đầu nói.

"Đây là do mẹ ta tự mình sáng tạo, năm đó mẹ ta đàn qua khúc này rất nhiều lần, bà ấy gọi khúc đàn này là Tuyết Chi Hoa, mỗi lần đều ép ta học. Sau khi mẹ ta qua đời, đây cũng là một khúc duy nhất ta còn nhớ". Sở Như Mộng mỉn cười, nhưng trên mặt lại xuất hiện hai hàng nước mắt.

Ô Mộc Thang há to miệng, rất muốn lên tiếng an ủi lại không biết nói cái gì.

"Ta nhiều năm qua cũng không có đàn cổ cầm, cũng không có dũng khí đàn khúc Tuyết Chi Hoa này. Bởi vì ta không dám hoài niệm nàng, mỗi lần nhớ nàng, ta nơi này rất khó chịu". Sở Như Mộng chỉ lồng ngực của mình nói, mặc dù đang cười, nhưng lại là khóc. Cười mà rơi lệ.

"Vậy vì cái gì...". Ô Mộc Thang kinh ngạc bật thốt, trong lòng lại vô cùng vui sướng.

Nàng vậy mà vì ta gẩy một khúc này, chẳng phải nói trong lòng nàng ta địa vị rất đặc thù?!

"Nhưng là dù vậy, ta vẫn muốn đàn một khúc này, ngươi gia đình mặc dù không hạnh phúc, nhưng ít nhất là vẹn toàn. Tỉnh lại đi, thích, không cần trốn tránh".

Sở Như Mộng đưa tay lên lau nước mắt, ánh mắt chân thành lại mỹ lệ nhìn Ô Mộc Thang nói, âm thanh tràn ngập khích lệ.

Ô Mộc Thang ngẩn cả người, nàng... nàng là đang an ủi hắn? Lời nói kia đơn thuần là nói dối a, trước kia lời nói như vậy hắn không biết đối với bao nhiêu người nói qua, nhưng Lạc Như Mộng lại dùng hành động ngốc như vậy, thuần khiết như vậy để an ủi hắn.

Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu đơn thuần? Tâm tính có bao nhiêu thiện lương mới làm ra hành động như vậy? Thà để chính mình tổn thương cũng không muốn một người mới gặp chịu đau khổ.

Nhớ lại hôm qua, nàng mặc dù phản công đám địch nhân, nhưng nhiều lần đều không hạ sát thủ, thậm chí cũng không làm bị thương đám người kia. Hắn lúc này xem như rõ ràng, nàng thật rất đơn thuần cùng thánh thiện.

Hắn lần đầu tiên trong đời lại vì mình lời nói dối cảm thấy tự trách, nhưng nhiều hơn là vui vẻ. Lạc Như Mộng an ủi hắn, như vậy chứng tỏ trong lòng nàng địa vị của hắn vẫn có.

Trước kia, hắn chơi qua không thiếu nữ nhân, từ thanh lâu, đến tiểu thư khuê cách. Hắn tự nhân là lãng tử, cho nên đến hiện tại cũng chưa lấy vợ.

Hiện tại, hắn cơ cảm giác mình đã chơi mệt rồi, hắn lúc này lại khát vọng ái tình, cái gì địa vị, cái gì thực lực đều là phù phiếm. Bởi vì hắn gặp được một nữ tử thuần khiết nhất, mỹ lệ nhất.

Sở Như Mộng nhìn ra được trên mặt đối phương biểu tình biến hoá, hắn nhếch miệng nở ra nụ cười mê người.

Run rẩy a nam nhân. Cảm nhận một chút bị Bạch Liên Hoa tẩy lễ đi.

Cuộc nói chuyện kéo dài một lúc liền đi tới hồi kết, Sở Như Mộng muốn trở về phòng nghỉ ngơi, Ô Mộc Thang liển đích thân đứng lên đưa tiễn nàng.

Đi đến trước cửa, Sở Như Mộng đột nhiên quay đầu hỏi.

"Ngươi có phải hay không thích ta?".

Kỳ thật bất kỳ người nào cũng có thể nhìn ra đựơc Ô Mộc Thang đói với Sở Như Mộng yêu thích. Sở Như Mộng hoàn toàn có thể giả ngu không biết, dù sao với tình trạng gần như mê mẩn lúc này của Ô Mộc Thang cũng không biết gì.

Nhưng hắn không làm như vậy, Bạch Liên Hoa cũng không dễ làm, nếu như không nhìn ra thì thật quá giả tạo.

Có rõ ràng như vậy sao?!

Ô Mộc Thang có chút kinh ngạc, nhưng sau đó liền thản nhiên đối mặt.

Quả nhiên, nữ tử thuần khiết như vậy, nhận ra chắc chắn sẽ nói, sẽ không giả ngây giả dại. Tâm linh thuần khiết không chút tạp chất.

"Đúng vậy, ta thích ngươi". Ô Mộc Thang hít sâu một hơi rồi nói.

"Thật sao?". Sở Như Mộng chớp chớp đôi mắt, đôi mắt kia giống như ánh trăng trong đêm tối, không có chút nào tạp chất, giống như một viên bảo thạch vô tình cùng mỹ lệ, Ô Mộc Thang mặc dù biết nàng sẽ từ chối, nhưng trái tim vẫn nhịn không được nhảy lên.

Vạn nhất nàng đồng ý đâu?!

"Thật xin lỗi, ta không thể tiếp thu tình cảm của ngươi".

"Vì... vì sao?!". Ô Mộc Thang cắn môi hỏi. Âm thanh có chút run rẩy.

"Ta và ngươi không thích hợp". Sở Như Mộng lắc đầu nói.

"Tuổi tác? Thân phận? Những thứ này lại tính là gì? Ta năm nay tuy gần 40 tuổi, nhưng bất kể về mặt nào ta cũng không kém ai. Rốt cuộc là vì cái gì?". Ô Mộc Thang kích động hỏi.

"Không phải, ngươi rất tốt, nhưng ta không thể tự chủ chương hôn nhân của mình, cho dù có thể, ta và ngươi cũng chỉ mới gặp mặt hai lần, chưa tính là quen thuộc". Sở Như Mộng lắc đầu nói.

"Nếu... nếu ta cùng Lạc gia ngỏ ý muốn cưới ngươi. Ngươi... ngươi đồng ý sao?". Ô Mộc Thang như nắm được cọng cỏ cứu mạng kích động lên tiếng.

"Không phải được hay không, cha nuôi ta nói, muốn gả ta cho một vị hoàng đế, để ta trở thành mẫu nghi thiên hạ. Mặc dù là vì ta, nhưng trong đó lợi ích quan hệ ta biết rõ, ta thiếu Lạc gia rất nhiều, cho nên sẽ không vi phạm ý nguyện của họ". Sở Như Mộng bất đắc dĩ nói.

"Hoàng... hoàng đế sao?". Ô Mộc Thang vô thức lùi lại một bước.

Chẳng qua, ánh mắt hắn lại bừng lên ngọn lửa, giống như đang có một thứ gì đó bừng cháy lên.

"Cho ta thời gian, ta sẽ đích thân dùng thân phận hoàng đế đến Lạc gia cưới ngươi". Ô Mộc Thang nắm chặt nắm đấm lên tiếng, sau đó liền quay người rời đi.

Sở Như Mộng nhìn theo hắn bóng lưng, khoé miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

Ha ha, ta xem trọng ngươi, Ô Dạ đế quốc có đổ hay không liền dựa vào ngươi rồi.