Chương 220: Bạch liên hoa Sở Như Mộng
"Ta đang ở nơi nào?". Sở Như Mộng âm thanh yếu ớt vang lên.
"Tiểu thư, người đã tỉnh".
"A… tiểu Ngọc, ta đây là thế nào? Ta nhớ được có gặp phải người nào đó? Ta hiện tại ở nơi nào?". Sở Như Mộng gương mặt mờ mịt hỏi.
"Tiểu thư, ngài hiện tại ở Bách Dạ Thành, vị đại nhân cứu chúng ta là thành chủ Ô Mộc Thang, tiểu thư người là bị mệt mỏi ngất đi, cho nên Thang thành chủ liền để ngài nghỉ ngơi tại đây". tiểu Ngọc nói.
Tiểu Ngọc tên đầy đủ là Đặng Ngọc, là Yêu Hoa Viện xinh đẹp nhất nữ yêu. Hơn nữa nàng độ trung thành tuyệt đối, năm đó chính Tiêu Nhược Thủy tuyển nàng làm người đứng đầu Bách Hoa. Bách Hoa chính là trăm vị yêu tộc nữ tử Yêu Hoa Viện tạo thành, chuyên môn dùng thân thể trao đổi lợi ích cùng làm nhiệm vụ ám sát cho Hắc Y.
Đương nhiên, kể từ khi Tiêu Nhược Thủy chỉnh đốn lại Yêu Hoa Viện, nàng cũng không phải người nào cũng sẽ ngủ, chủ yếu chính là những mục tiêu cần diệt trừ.
Địa vị của nàng cũng không cần phải làm những việc đó, nhưng có một số mục tiêu cần nàng đích thân ra tay, dù sao nàng bất kể là về mặt nhan sắc lẫn thực lực là đứng đầu trong Bách Hoa.
"Ta trước đó không phải nói với ngươi không muốn làm phiền người khác sao?". Sở Như Mộng cau mày lên tiếng.
"Tiểu thư thứ tội, ta lo lắng địch nhân sẽ tiến hành đánh lén lần nữa, cho nên mới tự ý chủ trương". Đặng Ngọc cúi đầu nói.
"... Được rồi, sau này cũng đừng như vậy, giúp ta thay quần áo, ta muốn đi gặp thành chủ, làm phiền người ta như vậy, ta hẳn là đến cảm tạ".
"Vâng, tiểu thư".
Bên ngoài, một tên mặc áo đen đang ẩn thân trên nóc nhà, nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người, sau đó hắn liền rời đi.
Sở Như Mộng lúc này đột nhiên khẽ nhếch miệng, gương mặt hiện lên thần sắc lạnh lùng.
…
"Điều tra thế nào?". Ô Mộc Thang ngồi trên ghế, hai tay ôm hai vị mỹ nữ, không ngừng sờ mó, cũng không quay qua, chỉ lạnh nhạt lên tiếng.
"Bẩm vương gia, đã điều tra rõ ràng. Vị tiểu thư kia tên là Lạc Như Mộng, Lạc gia chính là người đứng phía sau Lạc gia thương hội, mà Lạc Như Mộng chính là người của Lạc gia. Nghe nói Băng Chủ cùng Lạc Như Mộc tình cảm rất thân thiết. Mà người đuổi giết Như Mộng tiểu thư hôm qua chính là người do Tiêu gia phái ra". Tên thuộc hạ kia báo cáo.
"Tiêu gia? Chính là đám hoàng thất bị Lạc gia đuổi giết trước đó sao?". Ô Mộc Thang buông ra hai vị mỹ nữ, tay vuốt cằm như có điều suy nghĩ.
"Bẩm vương gia, nếu như… tha thứ thuộc hạ nói thẳng, nếu như ngài có thể cầm xuống Lạc Như Mộng, như vậy đối với ngài chiếm lấy Ô Dạ đế quốc có trợ giúp cực lớn".
"Cái này còn cần ngươi nói? Ta đương nhiên rõ ràng, nhưng là cô ta lại là người Lạc gia, nếu như ta dùng chiêu trò gì, sợ rằng sẽ dẫn tới Lạc gia trả thù, được nhiều hơn mất".
"Vương gia, ta điều tra qua, Lạc Như Mộng tính cách rất đơn thuần, chưa từng có người yêu, cũng không có hôn ước trong người. Hơn nữa ta cũng cho người ẩn thân nghe lén, có thể xác định, Như Mộng tiểu thư là một vị nữ tử vô cùng thuần khiết, chỉ cần ngài…".
Nghe tới đây, Ô Mộc Thang ánh mắt sáng lên.
Hắn giống như biết nên làm thế nào.
Một lát sau, Sở Như Mộng từ bên ngoài đi tới, hắn để cho hộ vệ vào thông báo, rất nhanh hắn liền đi vào trong.
Trong phòng, Ô Mộc Thang lúc này đạng ngồi xem sổ sách, nhìn thấy Sở Như Mộng đi vào, hắn ánh mắt sáng lên nhưng vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh.
"Lạc tiểu thư, mời ngồi". Ô Mộc Thang cười nói.
"Đa tạ thành chủ". Sở Như Mộng nho nhã nở nụ cười, sau đó đi tới ngồi xuống.
Lúc này Ô Mộc Thang mới chăm chú quan sát Sở Như Mộng, vẻ đẹp không tỳ vết khiến hắn trái tim nhảy lên liên hồi, trên người mặc một bộ lễ phục dạ hội, khoé miệng hơi nhếch lên duy trì sự mỉm cười, quả thật là đẹp đến ngây ngất lòng người.
"Ta đến muốn cảm tạ Thang thành chủ trợ giúp". Sở Như Mộng nhẹ nhàng lên tiếng.
"Không cần như vậy, giúp người là chuyện bình thường, chỉ cần trong phạm vi năng lực cho phép ta sẽ ra tay, cũng không muốn nhận hồi báo gì, cho nên Lạc tiểu thư không cần để trong lòng". Ô Mộc Thang lắc đầu nói.
"Ta... có phải ta đem tới rắc rối cho ngươi không?". Sở Như Mộng đột nhiên đắn đo một chút, sau đó không dám chắc hỏi.
"Lạc tiểu thư sao lại hỏi như vậy?". Ô Mộc Thang nhất thời ngẩn ra, không hiểu Sở Như Mộng vì sao lại hỏi như thế.
"Nếu không ngươi vì sao biết ta họ Lạc? Là có người đến tìm ngươi gây phiền toái?".
"A... ta còn tưởng chuyện gì. Thật ra bất kỳ người nào lạ mặt đi vào Bách Dạ Thành, ta đều sẽ điều tra. Cho nên Lạc tiểu thư cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy, ta đối với Lạc tiểu thư không có ác ý". Ô Mộc Thang bừng tỉnh đại ngộ.
"Đúng, Lạc tiểu thư đối với rượu có nghiên cứu sao? Ta nơi này có một bình Y Cam Tửu, ủ nhưỡng gần 300 năm, chiết xuất từ trăm loại thảo mộc, có tác dụng đề thần tĩnh khí, lại tăng cường tu vi".
"Ta không quá hiểu những thứ này". Sở Như Mộng lắc đầu, uyển chuyển biểu đạt hắn không có hứng thú với những thứ này.
Nghe vậy Ô Mộc Thang như bị dội một gáo nước lạnh, nhưng hắn rất nhanh liền nở ra nụ cười nói.
"Không sao, vị của nó vô cùng thanh khiết, để ta mời Lạc tiểu thư một ly".
"Xin lỗi, ta tại bên ngoài sẽ không uống rượu". Sở Như Mộng xua tay, trên mặt mang theo vẻ áy náy.
Kỳ thật khi hắn nghe thấy 300 năm Y Cam Tửu hắn liền có hứng thú muốn uống thử, nhưng ai bảo lúc này đang đóng vai một đoa Bách Liên Hoa đâu?!
Bạch Liên Hoa không thể nào cùng nam nhân đơn độc uống rượu, không phù hợp thân phận. Lại nói, không phải hắn lấy lòng đối phương, mà là đối phương lấy lòng hắn.
Có nguyên tắc!
Ô Mộc Thang mặ dù kinh ngạc, nhưng hắn nhiều hơn là vui vẻ. Một nữ tử luôn giữ mình trong sạch như vậy, quả thật có thể khiến người khác yêu thích không thôi.
Người như vậy nếu lấy về làm vợ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện mấy chuyện bên ngoài tìm nam nhân. Ngày hôm nay nàng có thể cự tuyệt hắn, ngày sau nàng cũng có thể vì hắn mà cự tuyệt người khác.
"Người tới, cho Lạc tiểu thư phá một ly nước trái cây". Ô Mộc Thang mỉm cười, hướng về bên ngoài lên tiếng.
Rất nhanh, một tỳ nữ mang vào một ly nước cam, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.
"Cảm tạ". Sở Như Mộng hướng về vị nữ tử kia mỉm cười nói.
Điều này làm cho Ô Mộc Thang kinh ngạc không thôi, hắn càng lúc càng cảm thấy Sở Như Mộng không chỉ vẻ ngoài xinh đẹp, ngay cả nội tâm cũng xinh đẹp như vậy.
Đổi lại là người khác ở địa vị này, sẽ cho một cái người hầu nói cảm tạ sao? Đáp án hiển nhiên là không, bởi đây là việc của ngươi, vì chủ nhân phục vụ là bổn phận, cho nên tất cả mọi người đều cho đây là chuyện hiển nhiên.
Sở Như Mộng lại đi trái ngược với điều này, điều này không chỉ không mất thân phận, ngược lại càng thêm điểm cho Sở Như Mộng tròn mắt Ô Mộc Thang.
"Ta nghe nói Lạc tiểu thư rất ưa thích cổ cầm?". Ô Mộc Thang nhìn Sở Như Mộng cười hỏi.
"Đúng thế, ta rất thích cổ cầm, loại âm thanh kia khiến tâm tính ta an ổn lại". Sở Như Mộng cười nhẹ đáp.
"Ta từ nhỏ cũng ưa thích cổ cầm, cũng học qua một đoạn thời gian, nếu không ta đàn cho Lạc tiểu thư một bài? Ngươi giúp ta đánh giá xem thế nào?". Ô Mộc Thang nói.
"Thật sao? Ngươi cũng thích cổ cầm? Ta tưởng chỉ có nữ tử chúng ta mới ưa thích chứ". Sở Như Mộng gương mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chẳng qua, nội tâm của hắn thầm cười lạnh.
Thần mẹ nó ưa thích cổ cầm, ta điều tra ngươi làm sao không biết cái này? Ha ha, nam nhân...
Ô Mộc Thang nở ra nụ cười tự tin, hắn vẫy tay kêu người tới, rất nhanh một thanh cổ cầm được mang lên trên bàn, màu sắc vô cùng đẹp mắt, thân đàn màu xanh dương, hai đầu điêu khắc long phụng, dây đàn vô cùng mảnh mai nhưng nhìn vô cùng rắn chắc.
Ô Mộc Thang hai tay đặt lên cổ cầm, nhẹ nhảy gẩy lên.
Âm thanh trang nhã vang lên, đây là một bài đàn hay, nhưng Ô Mộc Thang đàn lại mang theo một tia khó chịu. Sở Như Mộng từ nhỏ thật sự học qua cổ cầm để bồi dưỡng khí chất, mặc dù nhiều năm không chạm qua, nhưng vẫn có thể nhìn ra tốt xấu.
Ô Mộc Thang âm thầm quan sát biểu tình của Sở Như Mộng, nhưng biểu tình của Sở Như Mộng làm hắn vô cùng thất vọng.
Nàng một chút biểu tình cũng không có. Hơn nữa, trên người nàng phẳng phất hiện lên một tầng dáng nhàn nhạt, vẻ đẹp như siêu thoát khỏi trần thế, xinh đẹp đến mức khiến cho thế gian chao đảo.
"Bêu xấu rồi". Ô Mộc Thang buồn bực dừng lại nói.
"Đàn rất tốt". Sở Như Mộng lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, Ô Mộc Thang càng bất đắc dĩ.
Ngươi từ đầu vốn không có nghe vào, làm sao biết ta đàn tốt hay không?!
"Lạc tiểu thư, nếu không ngươi cũng đàn một bài?". Ô Mộc Thang mím môi nói.
"Ta rất lâu cũng chưa từng chạm vào cổ cầm, vẫn là thôi đi". Sở Như Mộng lắc đầu nói.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng nội tâm hắn là vô cùng sung sướng.
Ô Mộc Thang đang từ từ đi vào cái hố mà hắn đào sẵn.