Chương 218: Đại quy mô mỹ nhân kế

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 218: Đại quy mô mỹ nhân kế

Chương 218: Đại quy mô mỹ nhân kế

"Hắc, làm sao lo lắng như vậy?!". Sở Như Mộng nhìn đám người nở ra nụ cười kỳ quái.

Lúc này, đám người cũng phản ứng lại, gương mặt đều lộ ra vẻ hốt hoảng cùng xấu hổ. Bao gồm cả mấy nữ nhân kia, ngay cả Lạc Thiên Y cũng không ngoại lệ, đủ biết mị lực của Sở Như Mộng kinh khủng thế nào.

Đương nhiên, Lạc Cảnh Thiên ngoại trừ.

"Mặc dù ngươi mị lực rất lớn, nhưng không đại biểu cho việc ngươi có thể bảo vệ bản thân, ngươi bị lộ cũng không có chuyện gì, ta tùy thời đều có thể đến cứu, nhưng nếu như người ngươi muốn quyến rũ muốn ngủ ngươi, ngươi định làm thế nào? Đừng quên, nam nhân lòng chiếm giữ rất mạnh, ngươi cũng không thể luôn từ chối, đúng không?". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.

"Cái này ngươi không cần lo lắng, ta có thể tự lo được, hơn nữa, vừa rồi ta cũng chỉ vận dụng ba phần mị lực, thật sự vận dụng toàn bộ, ta nghĩ ngay cả ngươi cũng chống đỡ không nổi. Thậm chí, ta còn có thể biến bất kỳ người nào thành con rối của ta, nho nên an toàn của ta ngươi không cần lo lắng". Sở Như Mộng cười nói.

"Ngươi nói là thật?". Tiêu Nhược Thủy giật mình hỏi.

"Muốn thử một chút không? Yên tâm, có nhiều người quan sát như vậy, ta sẽ không để ngươi làm chuyện khác người". Sở Như Mộng ánh mắt đầy ý cười nhìn Tiêu Nhược Thủy nói.

"Vẫn là thử trên người ta đi, ta ý chí lực so với họ mạnh hơn nhiều". Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.

"Tốt".

Đám người đồng loạt lùi lại, vừa mới thử uy lực, họ nhận ra đứng càng gần ảnh hưởng càng mạnh, cho nên mới đồng loạt lùi lại, họ cũng không muốn xấu mặt lần nữa.

Chẳng qua, khi Sở Như Mộng lần nữa đứng trước mặt Lạc Cảnh Thiên, khí chất trên người lần nữa thay đổi, nhưng mà lần này, hắn đối mặt với tất cả mọi người, nói cách khác, Sở Như Mộng gương mặt tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Gương mặt hoàn mỹ không một tỳ vết, khuôn mặt như vẽ, tóc đen như sơn, da thịt như ngọc, mắt ngọc mày ngài, mặt mũi ở giữa đều là một loại không nói ra được động lòng người vũ mị phong vân!

Đẹp tựa như vẽ, vì nàng mà không màng thiên hạ.

Đây là ý nghĩ trong đầu tất cả đám người, bao quát Lạc Cảnh Thiên, bởi vì hiện tại Sở Như Mộng thật sự quá đẹp, đẹp tới mức khiến người khác quên đi giới tính thật của hắn.

Sở Như Mộng từng cử chỉ trên người đều toát ra một loại mị lực vũ mị phong tình, ai nấy đều dại ra nhìn hắn.

Trên đời này làm sao có người xinh đẹp đến như vậy?!

Nhu mì ẩn chứa sau vẻ đẹp, lại mang theo mị lực vô hạn, đẹp nhất cũng không qua Sở Như Mộng.

Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

Loại vẻ đẹp này phát ra lực hấp dẫn từ tận sâu trong linh hồn, mà không chỉ là một cái túi da xinh đẹp.

Lạc Cảnh Thiên thẫn thờ trong phút chốc, hắn có loại cảm giác động lòng, trái tim nhảy lên không thôi. Nếu không phải dựa vào ý chí lực cường đại, sợ rằng một giây sau hắn liền sẽ đem Sở Như Mộng ôm vào lòng.

Điều này làm hắn có chút đổ mồ hôi lạnh.

Hắn kinh lịch qua đủ mọi trắc trở, ý chí lực mặc dù không xưng được đệ nhất, nhưng tại thế giới này có thể xem như đứng đầu. Vậy mà hắn lại bị Sở Như Mộng làm cho lung lạc ý chí.

Sở Như Mộng hiện tại, thật sự phá vỡ mọi quan niệm về vẻ đẹp của hắn.

Chỉ sợ, Sở Như Mộng tự nhận thứ hai, cũng không có người nào dám nhận là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ.

Đây không phải đùa giỡn, tại trong ký ức của ác niệm, Lạc Cảnh Thiên nhìn qua không thiếu nữ nhân, nhưng mà bất kỳ người nào cũng không sánh bằng Sở Như Mộng hiện tại, có lẽ sau này cũng không có.

"Ta đẹp không?". Sở Như Mộng lúc này lên tiếng, âm thanh tràn ngập mi hoặc cùng nhu tình, nghe vào khiến người khác toàn thân xương cốt đều muốn mềm.

"Đẹp". Lạc Cảnh Thiên mặc dù ý chí lực cường đại, bất quá cũng chống đỡ không nổi mị lực của Sở Như Mộng, vô ý thức liền thốt ra.

"Gọi ta Nữ Vương bệ hạ". Sở Như Mộng âm thanh cao ngạo lên tiếng.

"Nữ Vương bệ hạ!".

Lạc Cảnh Thiên ý chí cố gắng ngăn cản dụ hoặc, hắn cắn chặt răng không lên tiếng, nhưng mà phía sau, đám người Sở Như Mộng đều đồng loạt lên tiếng, còn quỳ xuống một chân, ánh mắt đầy vẻ chân thành nói.

Lạc Cảnh Thiên bị doạ nhẩy dựng lên.

Hắn chưa đổ mà người khác đã đổ. Cái này cũng quá đáng sợ đi?!

Sở Như Mộng nhếch miệng cười, như nghĩ ra trò thú vị nào đó, hắn đột nhiên nói.

"Ta rất hài lòng, bản Nữ Vương hôm nay liền ban thưởng cho các ngươi một điểm phúc lợi".

Nói xong, Sở Như Mộng đem vai áo kéo xuống, lộ ra bờ vai mảnh mai trắng muốt.

Lạc Cảnh Thiên nhắm mắt lại, hắn lúc này thật sự sợ.

Mà những người khác, cả đám đồng loạt ngẩn người, ánh mắt dại ra. Tiêu Nhược Thủy, Lạc Thiên Y cùng Đinh Tiểu Vân còn dễ nhìn một chút, Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở vậy mà lỗ mũi chảy máu.

Sở Như Mộng biết mình đùa có chút quá, vội vàng đem mị lực thu lại vào trong thể nội. Hắn cũng có chút sợ hãi hai con hàng kia điên lên hướng về phía hắn làm điều biến thái nào đó.

Lạc Cảnh Thiên cảm lực rất mạnh, hắn cảm nhận được Sở Như Mộng đã trở lại bình thường, cho nên liền mở mắt ra.

Còn chưa kịp cảm thán, hắn liền thấy được bộ dáng của Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở. Hắn nhịn không được tại chỗ bật cười.

Tiếng cười của hắn khiến cho đám người lấy lại tinh thần, Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở vô thức đưa tay lau máu mũi, gương mặt đỏ như đít khỉ, hai người họ hiện tại chỉ hận tìm không được cái lỗ để chui xuống.

Họ vậy mà hướng về một tên nam nhân mê mẩn, còn vì nhìn thấy hắn lộ ra bờ vai mà chảy máu mũi.

Mắt mặt!

Quá mẹ nó xấu hổ a.

"Thế nào? Đẹp chứ? Muốn xem lại lần nữa không?". Sở Như Mộng nhìn hai người họ cười cười.

"Đừng, ca, ta gọi ngươi ca, ngươi buông tha ta đi, ta trẻ người non dạ, không hiểu sự đời, lại mắt mù không tin tưởng ngươi, ngươi nếu thật làm như vậy lần nữa, ta sợ mình thật sự sẽ cong. Ta không muốn cong, ca, buông tha ta có được hay không?!". Hạ Thần lập tức quỳ xuống, là thật sự quỳ xuống, gương mặt hoảng sợ tột độ, âm thanh đều có chút run rẩy.

Mà Lăng Thiên Sở, hắn trực tiếp ôm lấy đùi Sở Như Mộng lớn giọng nói.

"Ca, ngươi thu thần thông đi, ta thật gánh không được, ta nhiều năm qua vẫn luôn tìm nữ nhân tiết hoả, ngươi còn như vậy ta sợ rằng trực tiếp dinh dưỡng theo không kịp, sẽ chết đó a".

"Lăn, ngươi mẹ nó biến thái đi?". Sở Như Mộng tức giận đạp hắn một cước.

Lời nói làm sao ác tâm như vậy.

Tiêu Nhược Thủy cúi gằm mặt không dám nhìn người, Lạc Thiên Y cũng không khá hơn chút nào.

Mà Đinh Tiểu Vân, nàng vậy mà vội chạy ra ngoài, Lạc Cảnh Thiên tinh mắt nhìn thấy, nàng vậy mà... ướt...

Hắn há hốc mồm khi phát hiện điều này, ánh mắt nhìn Sở Như Mộng đều có chút biến dạng, sau một lúc mới có thể lấy lại tinh thần, Lạc Cảnh Thiên giơ lên ngón tay cái.

Không phục không được.

Quá đánh sợ.

Khó trách hắn vẫn không lộ ra một chiêu này, thật vô cùng ghê gớm.

"Hiện tại ta tới thực hiện nhiệm vụ này, sẽ không có người cho là không thành công chứ?". Sở Như Mộng nhìn đám người hỏi.

"Ngươi nếu thất bại, trên đời này cũng không có người thành công. Ta dán nói, đem ngươi ném vào Thánh địa, không ngoài 3 năm, nam nhân trong đó sẽ vì ngươi mà tự giết lẫn nhau". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

Hắn vô thức đưa tay lên sờ lấy con mắt phải.

Con hàng này thật sự là nam sao? Làm sao so với nữ nhân còn giống nữ nhân đây?!

"Ta cần một cái thân phận mới, Nhược Thủy ngươi giúp ta chuẩn bị một chút, ta muốn ngươi giúp ta diễn một vở kịch, chính là nhân loại bị yêu tộc truy sát. Sau đó vô tình được người cứu giúp".

"Mục tiêu của ta là Ô Mộc Thang, cũng chính là đệ đệ của Ô Mộc Dạ, hoàng đế Ô Dạ đế quốc. Ta có tin tức nói, Ô Mộc Thang rất là bất mãn với Ô Mộc Dạ. Mà Ô Mộc Dạ muốn giết Ô Mộc Thang nhưng không dám vì Ô Mộc Thang có một người mẹ là đệ tử Thánh địa. Cho nên ta muốn lợi dụng hắn, kích thích sự mâu thuẫn giữa hai người, sau đó kéo mẹ hắn vào cuộc".

"Ta muốn chúng tự giết lẫn nhau, lúc đó sẽ giảm bớt cho chúng ta rất nhiều áp lực, thậm chí không đánh cũng thắng". Sở Như Mộng nói.

"Ngươi sẽ không gặp nguy hiểm chứ? Thánh địa cũng không phải dễ trêu, ai cũng không biết chúng nắm giữ những thứ gì, ta sợ nếu như Ô Mộc Thang chấp nhận, mẹ hắn cũng không chấp nhận". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Cho nên ta mới cần Nhược Thủy phối hợp, thân phận là thứ quan trọng nhất, tiếp đó chính là cá nhân thực lực cùng đối nhân xử thế. Ta có cách khiến bất kỳ người nào cũng sẽ không đối với ta nảy sinh ác ý, cho nên ngươi không cần lo lắng".

"Thứ ta cần chính là Yêu Hoa Viện đám nữ nhân kia, cho ta 20 người, ta có việc cần dùng tới". Sở Như Mộng nói.

"Họ là yêu tộc, ngươi xác định ngươi muốn dùng?". Tiêu Nhược Thủy hỏi.

"Ngươi không hiểu, tình cảm là vượt qua chủng tộc cùng giới tính ràng buộc, mà ta cũng có thể khiến họ trở lên vô hại trong mắt người khác. Quan trọng nhất, muốn mua chuộc một cái nam nhân, nữ nhân là không thể thiếu".

"Yêu Hoa Viện đám nữ tử đã sớm trải qua chuyện đó, cho nên đem các nàng tặng người là thứ thiết yếu. Quan trọng nhất là, các nàng có bản lĩnh câu dẫn nhân tâm, nếu như ta được Ô Mộc Thang vừa mắt, chức vị vương phi là chạy không thoát, đến lúc đó hắn sẽ đem người của ta phân tán, cài người của hắn vào".

"Như vậy đến lúc đó những người đi theo ta sẽ được phân chia xa ra... Các ngươi hẳn là đã hiểu, đây là một cuộc đại quy mô mỹ nhân kế". Sở Như Mộng liếm láp bờ môi lên tiếng.