Chương 217: Sở Như Mộng mị thể

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 217: Sở Như Mộng mị thể

Chương 217: Sở Như Mộng mị thể

Nhận được tin tức, Thánh địa cũng không phải rất coi trọng, chỉ phái hai tên Thánh Cảnh tới.

Sở Như Mộng ra lệnh cho quân đội án binh bất động, duy trì khoảng cách Xích Hồ Thành hơn trăm dặm, đây là khoảng cách vừa đủ để tránh né cảm ứng của Thánh Cảnh đạt tới.

"Nếu như hai tên Thánh Cảnh không đi, ngươi dự định làm thế nào?". Lạc Cảnh Thiên nhìn Sở Như Mộng hỏi.

"Đây xem như là tin tốt, hai tên này rất có thể là có quan hệ với hoàng thất, giết chúng mặc dù có chút phiền phức, nhưng không lớn. Chẳng qua phải xem ngươi muốn làm thế nào". Sở Như Mộng lạnh nhạt đáp.

"Có ý gì?".

"Ta có ba cách, thứ nhất là hướng về phía các thành thị khác ra tay, đem toàn bộ đánh xuống, nhưng điều này khả năng sẽ để Thánh địa coi trọng, dù sao điều này có thể xem như là đang muốn diệt quốc. Đó là mặt bất lợi, mặt có lợi chính là giảm bớt binh lực của đối phương, để chúng không cách nào tụ tập cùng một chỗ".

"Mà cách thứ hai, chính là hủy đi cơ sở hạ tầng. Hiện tại Ô Dạ đế quốc binh lực tập trung chủ yếu tại Xích Hồ Thành, như vậy chúng ta tấn công những nơi con lại, lấy phá hủy làm chủ, đem toàn bộ thành thị hủy đi, khi đó dân chúng sẽ phải hướng về Ô Dạ đế quốc thành chủ Xích Hồ Thành chạy tới, hoặc là tạm tránh về các đế quốc lân cận".

"Đám quân đội hoàng thất sẽ tốn cả binh lực lẫn tài lực để xây dựng lại nếu muốn ổn định dân chúng, nếu không đế quốc này tự nhiên sẽ tự diệt, chẳng qua thời gian có chút kéo dài".

"Mà cách thứ ba đơn giản nhất, trực tiếp làm thịt chúng, kéo càng dài Thánh địa người tới sẽ càng nhiều, nhưng hiển nhiên đây là điều chúng ta muốn, cho nên ta không khuyến khích cách thứ ba".

"Nhưng ngươi phải biết, quân lực của chúng ta không nhiều, thời gian huấn luyện cũng rất ngắn, so với Ô Dạ đế quốc đã tồn tại vài trăm năm là không so sánh được. Như trận chiến vừa rồi, chúng ta đánh lén ngay tại doanh địa của chúng, nhưng tổn thất lại đạt tới 5 vạn quân, đây là dưới tình huống thống soái của chúng bị chúng ta ngay từ đầu tiêu diệt, quân đội không có người chỉ huy mới bị diệt".

"Nếu đổi lại là bình thường, chỉ sợ chúng ta phải đánh đổi hơn 30 vạn, thậm chí là 50 vạn quân mới có thể diệt được 20 vạn quân của chúng. Bất kể về mặt thực lực lẫn kinh nghiệm, chúng ta cũng không bằng".

"Hơn hết, chúng ta thậm chí xuất động Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở đã đạt tới bán thánh mới đạt được chiến tích này. Mà chúng chỉ có một ít Tử Linh cảnh đỉnh phong. Chênh lệch thực lực rất lớn".

"Ngươi thử nghĩ, hoàng thất lại có bao nhiêu Thánh cảnh cùng bán thánh? Không khoa trương mà nói, bán thánh của chúng đủ diệt toàn bộ một triệu quân của chúng ta. Mà chúng ta sẽ bị Thánh cảnh của đối phương bao vây tới lúc toàn quân bị diệt".

"Thử hỏi, nếu kéo dài trận chiến này, chúng ta phần thắng lại có bao nhiêu?". Sở Như Mộng trầm giọng nói.

Hắn biết rất rõ một cái đế quốc là kinh khủng cỡ nào, cho nên tiến hành trận chiến tranh này, nếu không phải Lạc Cảnh Thiên nắm giữ không gian kính, hắn chắc chắn là người đầu tiên phản đối.

"V ậy chẳng lẽ chỉ có liều mạng? Hai năm chuẩn bị cứ như vậy không có? Ta còn thà rằng tự tay vận dụng cấm chú đem cả toà Xích Hồ Thành biến thành tử địa còn vui vẻ hơn". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói, hắn đối với quân sự là dốt đặc cán mai, tác dụng duy nhất của hắn trong trận chiến này là không gian kính cùng khả năng kiềm chế Thánh cảnh xuất thủ.

Cho nên lời nói của Sở Như Mộng hắn tin tưởng không nghi ngờ.

"Ta cũng không nói không phải có biện pháp, như nói ở trên, ta khuyến nghị nên lựa chọn hai cách đầu tiên, nhưng là có một điểm ngươi cần lưu ý, bất kể thế nào, muốn diệt sạch hoàng thất, vô cùng khó khăn, thậm chí chúng ta trả giá đắt bằng tính mạng cũng rất khó làm được".

"Nhưng... Nếu như liều lĩnh một chút, nói không chừng có thể làm được". Sở Như Mộng nở ra nụ cười gian xảo.

"Ngươi có kế hoạch gì?". Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc nói. Vẻ mặt này của Sở Như Mộng là lần thứ ba hắn thấy, mỗi lần Sở Như Mộng nở ra nụ cười này, như vậy chắc chắn có người phải xui xẻo.

Hắn nhớ như in năm đó con hàng này chỉ dựa vào lời nói liền khiến cho hai đại thiếu gia gia tộc tầm trung tại Tâm Nguyệt Thành xảy ra mâu thuẫn, thậm chí là chết người.

"Ha ha, ngươi chưa nghe qua câu: hoạ quốc ương dân sao? Trong lịch sử cũng không thiếu trường hợp vì nữ nhân mà đánh đổi giang sơn". Sở Như Mộng nở ra nụ cười đầy nham hiểm lên tiếng.

"Ngươi định làm thế nào? Cử ai đi? Ta rất nghi ngờ kế hoạch này của ngươi". Lạc Cảnh Thiên không tin.

"Ngươi triệu tập mấy người Tiêu Nhược Thủy đến, ta muốn nói rõ kể hoạch cụ thể, chỉ cần thực hiện tốt, hoàng thất chắc chắn sẽ diệt"....

Một ngày sau.

Đám người Lạc Cảnh Thiên ngồi quanh một cái bàn, bàn bạc kế sách.

"Ngươi nói là mỹ nhân kế, vậy phái người nào đi? Lại làm như thế nào? Mục tiêu là ai?". Tiêu Nhược Thủy khi biết rõ những thứ khó khăn trong trận chiến này, lại nghe tới Sở Như Mộng muốn vận dụng mỹ nhân kế muốn cho Ô Dạ đế quốc đại loạn, nàng liền khó hiểu hỏi.

Đế quốc hiện tại không phải đã loạn rồi sao?!

"Ta nghĩ các ngươi hẳn là không hiểu rõ kế hoạch này, dù tuyển người nào cũng không được, cho nên ta muốn đích thân ra trận". Sở Như Mộng liếm môi nói.

"Ngươi? Đừng đùa, mặc dù ngươi rất đẹp, nhưng đừng quên ngươi là nam, dù cho có giấu diếm được, với tính cách... không có chút nữ nhân vị nào của ngươi, ta thật không tin vào cái gọi là mỹ nhân kế này". Hạ Thần khinh thường lên tiếng.

Ở chung nhiều năm, Sở Như Mộng biểu hiện luôn là một cái nam tử tính cách, chẳng qua vì vẻ ngoài khuynh quốc khuynh thành của hắn nên mới khiến không ai chú ý, nhưng nếu thật sự thực hiện kế hoạch này, Sở Như Mộng không làm được.

Điều này ngay cả Lạc Cảnh Thiên cũng cho là như vậy.

Sở Như Mộng nhìn đám người, nở ra nụ cười thần bí, sau đó lên tiếng.

"Ta chẳng qua là xem các ngươi là thân nhân nên mới không có biểu hiện ra, nhưng nếu ta thật sự đi quyến rũ người nào, bất kể nam hay nữ, các ngươi một người cũng chạy không thoát, tin không?".

"Ha ha ha, ngươi cho rằng ta hiếm có sao? Nhìn ngươi nhiều năm như vậy ta sớm đã đối với ngươi miễn dịch, quyến rũ ta? Ngươi là ở đâu ra tự tin?". Lăng Thiên Sở cười lớn nói.

Không phải hắn không tin tưởng Sở Như Mộng, mà là đã thật sự quá quen thuộc, cho nên cũng không cảm thấy cái gì.

Lời của Sở Như Mộng nói hắn một chữ cũng không tin.

Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nhìn Sở Như Mộng, hắn biết Sở Như Mộng sẽ không khoác lác, nói được làm được. Chẳng lẽ hắn còn điều gì bí mật?!

"Ngươi đoán ra không, Lạc Cảnh Thiên, ngươi ngẫm lại, năm đó lần đầu chúng ta gặp mặt, trừ bỏ việc ngươi nhìn ra ta là nam, ấn tượng đầu tiên là gì? Nhất là lúc ta đuổi giết ngươi". Sở Như Mộng quay qua nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

Nghe vậy, Lạc Cảnh Thiên sửng sốt một chút, ký ức năm đó hiện ra, suy nghĩ một lúc, Lạc Cảnh Thiên không dám chắc chắn lên tiếng.

"Lực hấp dẫn".

"Không sai, nói chính xác hơn là mị lực, ta trời sinh chính là cơ thể có tính mị hoặc cực cao, cũng có thể hiểu rằng trong cơ thể ta có một loại vô hình mị lực ảnh hưởng dẫn tới việc ta trưởng thành càng giống nữ nhân".

"Loại mị lực này ban đầu đối với ta mang tới phiền phức rất lớn, nhưng ta cũng dần học được cách kiểm soát nó. Năm đó ta gặp ngươi, ta chỉ vô tình vận dụng một phần mị lực, hơn nữa lúc đó ta cũng chưa có học được cách kiểm soát triệt để, cho nên ngươi mới có thể chạy thoát".

"Nhưng hiện tại khác biệt, mị lực của ta theo thời gian ta trưởng thành nó cũng lớn mạnh theo, ta vẫn luôn đem nó ẩn giấu đi, ai muốn đến thử một chút không?". Sở Như Mộng nhìn đám người nói.

"... Ngươi đừng khoác lác, trên đời này làm gì có loại thể chất này". Hạ Thần không tin nói.

"Đúng vậy a, ta cũng không tin". Lăng Thiên Sở cũng nói.

"Tiểu Mộng, ngươi sẽ không phải khoác lác đi?". Ngay cả Đinh Tiểu Vân cũng không tin.

Nàng cùng Sở Như Mộng đã sớm làm loại chuyện đó, cho nên nàng biết hắn cũng không có cái gọi là mị lực thể.

"Ngươi đối với ta vận dụng thử xem? Ta ý chí lực khá mạnh". Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.

"Ngươi tin hắn?". Đinh Tiểu Vân nhíu mày hỏi.

Nàng mặc dù im lặng từ đầu tới giờ, nhưng nàng dựa vào lý trí tới nói, nàng không tin Sở Như Mộng có thể làm được, nếu không phải cố kị mặt mũi của hắn, nàng sớm đã lên tiếng ngăn cản Sở Như Mộng thực hiện kế hoạch này.

Lạc Thiên Y im lặng không nói, nàng sống nhiều năm như vậy còn không nghe qua cái gì là mị thể đây.

"Ngươi vẫn là hiểu ta, biết ta sẽ không khoác lác". Sở Như Mộng nhìn Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Mọi người không tin hắn cũng không có gì là lạ, hắn cũng không tức giận, bản thân hắn cũng biết, không biểu hiện ra, sẽ không ai tin tưởng.

"Tới đi". Lạc Cảnh Thiên đi tới trước mặt Sở Như Mộng rồi nói.

Sở Như Mộng nở ra nụ cười, trên người thu liễm khí chất tùy ý ban đầu, sau một giây, từ cơ thể hắn phát ra một loại khí chất vô hình nào đó hấo dẫn lấy tất cả mọi người, gần như ai cũng không rời mắt khỏi.

Chỉ thấy Sở Như Mộng đi tới, cách Lạc Cảnh Thiên chỉ có nửa mét, sau đó hắn giọng nói yêu kiều vang lên.

"Chủ nhân, nô tỳ phục vụ không chu đáo, mông chủ nhân tha thứ".

Ân thanh vừa ra, toàn bộ đám người đều chết lặng.

Mặc dù Sở Như Mộng là quay lưng lại, nhưng chỉ nhìn từ phía sau, bờ vai tinh tế, dáng người uyển chuyển, âm thanh nhẹ nhàng lại mang theo ủy khuất, thân thể khẽ run nhè nhẹ, đám người nghe vào chỉ cảm thấy một niềm thương tiếc cùng yêu chiều hiện lên, rất muốn tiến lên đem Sở Như Mộng ôm lấy an ủi.

Lạc Cảnh Thiên cơ thể hơi run rẩy, hắn cố đè nén ý nghĩ trong đầu, một mực niệm lấy thanh tâm chú.

Ta là nam, ta là nam, ta là nam.

Ta không phải gay, ta không phải gay, ta không phải gay.

Một mực niệm lấy, hắn thật sợ chỉ một ý nghĩ sai lầm sẽ nảy sinh tình cảnh khó lường.

Con hàng này làm sao đột nhiên đáng sợ như vậy, loại khí chất này, loại âm thanh này, ánh mắt này... Hắn nội tâm hiện tại có chút muốn sụp đổ. Dù cho có kiên định hơn nữa nếu đối mặt với Sở Như Mộng lâu hơn, hắn sợ mình thật sẽ cong.

"Ngươi... ngươi...". Lạc Cảnh Thiên nói không ra lời.

Thật sư đây không phải là diễn, mà hắn thật không nói được cái gì. Bởi vì Sở Như Mộng hiện tại nhìn như thế nào cũng khiến người khác động lòng trắc ẩn không nỡ nặng lời.

Giống như hắn đang bị người thôi miên như thế, ý nghĩ rất rõ, nhưng lại không cách nào làm theo bộ não điều khiển.

"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, hại chủ nhân khó chịu, nô tỳ nguyện lấy cái hết tạ tội". Âm thanh ủy khuất vang lên.

"Đừng!!!".

Đám người kinh hãi lên tiếng. Đây chỉ là phản xạ theo bản năng, sau khi nói ra, cả đám đều ngẩn người.

Bởi vì lúc này Sở Như Mộng đã thu liễm lại khí chất của mình, trở lại như lúc ban đầu, cho nên cũng không có ảnh hưởng tới đám người.