Chương 216: Ô Dạ đế quốc đại loạn

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 216: Ô Dạ đế quốc đại loạn

Chương 216: Ô Dạ đế quốc đại loạn

"Chiếm đoạt một quốc gia, có thể dựa vào sức mạnh, nhưng khống chế một vị vua, độ khó rất lớn, phải chắc chắn hắn trung thành, phải che giấu tai mắt người khác… rất nhiều thứ cần quan tâm. Nhưng nếu như làm được việc này, chiếm lấy một quốc gia không khó. Mà Tây Mạc Ma Tộc chúng ta giỏi nhất chính là khống chế nhân tâm".

"Cho nên, trừ khi ngươi có thể làm được đến bước này, nếu không vẫn là vận dụng vũ lực thì tốt hơn. Đương nhiên, nếu như ngươi muốn ta giúp ngươi cũng có thể, nhưng là…". Lạc Vũ Quân dừng lại, nhìn Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười không có chút hảo ý nào.

"Không cần, ta vẫn là dựa vào chính mình đi, nếu nhờ ngài ta còn không phải bị hố chết?". Lạc Cảnh Thiên lập tức nói.

Đừng đùa, hắn làm người hai đời, tự nhận ánh mắt cùng thủ đoạn không kém ai, cũng hiểu rõ nhân tính, nhưng nhiều năm qua còn không phải bị cha hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay? Vẫn là đừng nhờ vào lão cha, nói không chừng lại bị lừa cái gì.

Nhìn Lạc Cảnh Thiên bộ dáng sợ hãi, Lạc Vũ Quân bĩu môi một cái, xem ra phải tìm biện pháp khác hố hắn mới được.

Hai người cứ thế ngồi tâm sự cho tới rạng sáng.



Thời gian chậm rãi trôi qua, Lạc Vũ Quân cùng Tố Băng Băng ở lại vài ngày, sau đó liền rời đi. Mặc dù Tố Băng Băng còn muốn cùng Lạc Cảnh Thiên ở chung lâu thêm một chút, nhưng là sau khi biết kế hoạch của hắn, nàng liền trở về.

Dù sao thời gian còn nhiều, không vội nhất thời, nàng cũng nhìn ra được Tiêu Nhược Thủy đám người không có thích ứng, nàng cũng không muốn Lạc Cảnh Thiên khó xử. Hơn nữa, nàng muốn vận dụng sức mạnh của Lạc gia thương hội giúp đỡ Lạc Cảnh Thiên trong vấn đề tình báo.

Lạc Vũ Quân nhưng ra lệnh không cho phép nàng điều động quân đội nhúng tay, cho nên nàng chỉ có thể giúp hắn đến như vậy.

Lạc Cảnh Thiên chờ Lạc Vũ Quân rời đi, hắn cũng bắt đầu hành động.

Đầu tiên chính là kiểm tra quân đội nhân số, hiện tại có trên một triệu quân, thực lực thấp nhấp đều đã đạt tới Huyền Linh cảnh, cao nhất là Ngự Linh cảnh. Thực lực như vậy không chút nào yếu, nhưng thực tế so sánh với các đế quốc thì chỉ có thể xem như thế lực tầm trung mà thôi. Cho nên vấn đề chính là dựa vào chiến lực cao tầng.

Cũng chính là nói, chỉ cần đám người Lạc Cảnh Thiên xử lý hết hoàng thất, như vậy quân đội Ô Dạ đế quốc liền xem như phế bỏ.

Nói về đánh trận, toàn bộ Bích Thủy Đàm không ai sánh bằng Sở Như Mộng, con hàng này nhưng từ lúc nhỏ đã học tập bày binh bố trận. Chính là muốn chờ một ngày đem Thiên Ưng đế quốc tiêu diệt. Hiện tại xem như có chỗ để thể hiện, ban đầu vốn có người không tin, nhưng khi hắn một mình, chỉ huy hơn vạn tên quân nhân cùng một cái thế lực lân cận hơn 10 vạn quân đối chiến, lại lấy chiến tích hơn hai ngàn người tử vong đổi lấy toàn bộ 10 vạn quân của đối phương chết sạch, cái này sáng lóa chiến tích khiến đám người tâm phục khẩu phục.

Đảo mắt chính là thời gian hai tháng, thời gian này đám người Lạc Cảnh Thiên âm thầm tiến quân tiếp cận Xích Hồ Thành.

Dựa vào tình báo, Lạc Cảnh Thiên đem quân đi vào không gian kính, sau đó tiến hành đánh lén các doanh trại quân đội đóng quân xung quanh Xích Hồ Thành. Tất cả đều là lấy ít đổi nhiều, hơn nữa Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở hai người này đều là Tử Linh cảnh sơ kỳ, thực lực rất cường đại, lại còn chơi đánh lén, kết quả tự nhiên là thắng.

Ban đầu hoàng thất phản ứng cũng rất nhanh, phái cường giả tới toạ trấn khắp nơi, nhưng muốn phát hiện, trừ khi thực lực đạt tới bán thánh, nếu không đừng mơ phát hiện họ, dù cho phát hiện, với thực lực hiện tại của Lạc Cảnh Thiên, muốn phá vỡ không gian kính do hắn tạo ra đơn giản là người si nói mộng, trừ khi cấp độ Vực cực cao, nếu không thì đừng nghĩ.

Mà điều quan trọng nhất là, mỗi lần như vậy, Lạc Cảnh Thiên lại đem quân tiến vào nội thành, đám binh sĩ tuần tra không cách nào tuần tra được toàn bộ Xích Hồ Thành, cho nên Lạc Cảnh Thiên mỗi lần đều xuống tay với các sản nghiệp của hoàng thất.

Điều này dẫn tới dân chúng vô cùng khủng hoảng, cũng làm cho Ô Dạ đế quốc vô cùng đau đầu, không biết làm sao sử lý.

Có lần hoàng thất thủ hộ giả còn tự mình xuất thủ, nhưng do sớm đã nhận được tin tức, Lạc Cảnh Thiên liền đem quân rút lui, chúng ngay cả cái bóng cũng không phát hiện ra.

Mà tất cả những thứ này đều là một tay Sở Như Mộng chế tạo, hắn đầu tiên công kích không phải là hoàng thất, mà là dân chúng.

Hắn muốn dẫ tới dân chúng hoảng sợ, hiển nhiên, sau một tháng liên tục đánh lén, dân chúng bắt đầu rời khỏi thành, đương nhiên, đây chỉ là một số bộ phận, những người còn lại cho rằng mấy người Lạc Cảnh Thiên chỉ tấn công sản nghiệp của hoàng thất, nên tâm lý tự cho là mình không có chuyện gì.

Nhưng sau đó Sở Như Mộng lại hạ lệnh tấn công dân chúng bình thường, chết mấy trăm người, lúc này sự khủng hoảng mới đạt tới mức tột độ.

Chỉ trong vòng hai tháng, bảy phần dân số Xích Hồ Thành rời khỏi, mặc dù hoàng thất ngăn cản, thậm chí là uy hiếp vẫn không ngăn cản được, thậm chí còn làm phản tác dụng.

Lâm vào đường cùng, lại không muốn mất mặt, hoàng thất triệu tập hơn hai triệu quân đóng quân tại Xích Hồ Thành ngày đêm canh gác.

Nhưng Sở Như Mộng lúc này lại án binh bất động, hắn để cho Lạc Cảnh Thiên dẫn người rút lui. Một chiêu này cao minh vô cùng, Sở Như Mộng trực tiếp dẫn quân tấn công thành trì xung quanh, chỉ trong một ngày, ba cái thành trì trung cấp bị hạ, bốn cái hạ cấp thành trì đổi chủ.

Mặc dù tổn gần năm vạn quân, nhưng cũng đem Ô Dạ đế quốc triệt để chọc giận, nghe nói đêm đó hoàng đế tức giận giết không ít người.
Đánh lâu như vậy, địch nhân ngay cả cái bóng cũng không thấy, thậm chí ngay cả thi thể cũng tìm không được, cho nên hắn không tức giận mới là lạ.

"Phế vật, một lũ phế vật, ta nuôi các ngươi lâu như vậy, vậy mà địch nhân là ai cũng không biết, ta cần các ngươi làm gì? Người tới, lôi chúng ra ngoài giết".

Trên đại điện, hoàng đế Ô Dạ đế quốc tức giận phát điên, hắn đem năm tên tướng lĩnh hạ lệnh giết.

Phản kháng là không có tác dụng, thật dám phản kháng, thành công hay không không biết, nhưng gia đình ngươi tuyệt đối sẽ bị ngươi hành động mà chôn cùng.

"Hoàng thượng bớt giận". Đám đại thần cúi đâu lên tiếng.

"Ha ha, bớt giận? Ngươi nói cho trâm biết ta thế nào bớt giận? Hai tháng, vẻn vẹn hai tháng, chúng ta tổn thất bao nhiêu? Hai mươi vạn quân, 17 tên tướng lĩnh Tử Linh cảnh, hơn trăm tên Thông Linh cảnh, một cái bán thánh. Ba cái trung cấp thành trì, bảy cái hạ cấp thành trì".

"Mà địch nhân đây? Báo cáo rất tốt, chết năm vạn người. Nhưng con mẹ nó thi thể đâu? Ngươi nói cho trẫm biết thi thể chúng đâu? Trong này nói cái gì? Từ xa quan sát? Trẫm quan con mẹ nó ngươi, ngươi làm sao không lấy cái chết tạ tội? Dùng tính mạng hai mươi vạn quân của trẫm đổi lấy một câu: từ xa quan sát?".

Hoàng đế đơn giản là tức điên rồi.

Nói địch nhân mạnh ta nhịn, nói chúng xuất quỷ nhập thần ta cũng nhịn. Nhưng ít nhất cũng phải xác định địch nhân là ai, đằng này tốt, địch nhân là ai cũng không rõ, lại còn không có thi thể để lại.

Ngươi nói cho ta biết chúng là thế nào biến mất? Ma quỷ phía sau trợ giúp sao? Vẫn là nói chúng là ma quỷ nhìn không thấy sờ không được?!

"Trẫm nói cho các ngươi biết, trẫm bất kể các ngươi là dùng biện pháp gì, trong vòng ba ngày, cho trẫm đem thành trì đoạt lại, cũng cho trẫm điều tra địch nhân là ai, không điều tra được, các ngươi trực tiếp tự sát tạ tội đi".

"Chúng thần lĩnh chỉ".

"Cút ra ngoài". Hoàng đế nhất thời gầm thét.

Đám đại thần ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, không có người lên tiếng, cũng không có ai dám nói nửa lời.

Hoàng thất vô tình họ biết, nhưng không nghĩ tới lại cục đoan tới mức này. Ngươi tìm không được cùng chúng ta có liên quan gì? Quân đội là ngươi nắm giữ cũng không phải chúng ta, ngươi có giỏi ban hành điều lệnh cho phép chúng ta nuôi dưỡng quân đội tư nhân xem? Xem chúng ta có thể hay không đem Ô Dạ đế quốc đổi chủ?!

Lại nói, các ngươi hoàng thất là đức hạnh gì chúng ta còn không biết? Đinh gia chính là minh chứng tốt nhất, nguờ ta gia tộc phục vụ các ngươi hơn trăm năm, đem Ô Dạ đế quốc phát triển tới mức này, ngươi một câu nói liền đem người ta toàn gia diệt sạch.

Đối đã công thần còn như vậy, đây chính là quả báo a.

Một số đại thần lớn tuổi thậm chí còn có ý định chạy trốn, đáng tiếc khi họ vừa ra khỏi cung liền bị người của Lạc Thiên Y tập kích, Hắc Y xuất động gần 500 người ám sát đám đại thần trên đường về.

Ngày hôm đó, toàn bộ Xích Hồ Thành đại loạn.

Nghe tin này, hoàng đế trực tiếp thổ huyết. Cuối cùng, không còn cách nào khác, hoàng đế hướng về Thánh địa cầu viện.