Chương 215: Lâu ngày tìm đường chết

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 215: Lâu ngày tìm đường chết

Chương 215: Lâu ngày tìm đường chết

Lạc Cảnh Thiên sau khi biết được sự thật về Lạc gia, hắn bắt đầu có chút lo nghĩ, không biết có nên tiến hành kế hoạch tiếp hay không, hắn sợ sẽ mang tới cho Lạc gia phiền phức, dù sao phía sau Xích Hồ Thành là Thánh địa.

Hắn càng lo nghĩ hơn là Lạc Cảnh Điềm.

"Đang lo lắng cái gì sao?". Lạc Vũ Quân khó hiểu hỏi.

"Có rõ ràng như vậy sao?". Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra hỏi.

"Nói nhảm, mặt ngươi đều viết lên hai chữ lo lắng, ta còn nhìn không ra? Nói đi, là chuyện gì?".

"... Cha, thực ra chúng ta đang có một cái kế hoạch, chính là báo thù. Năm đó tại Xích Hồ thành, chúng ta nhưng bị hoàng thất hại kém chút mất mạng, nếu không phải dựa vào một chút yếu tố may mắn, sợ rằng chúng ta đã chôn thây tại đó rồi. Tiêu Nhược Thủy nàng cha mẹ chết đều cùng hoàng thất có liên quan, Sở Như Mộng Nhật Nguyệt Các bị hủy cũng vậy, Lăng Thiên Sở, Hạ Thần cùng Đinh Tiểu Vân toàn gia bị diệt cũng là hoàng thất đứng sau lưng giở trò".

"Cho nên nhiều năm qua, chúng ta thù mới hận cũ đều muốn báo, nhưng năm đó khi rời đi, ta dẫn tới một con cấp năm ma thú, lại có người của Thánh địa tới xua đuổi, cho nên ta lo ngại nếu chúng ta ra tay với Xích Hồ thành có thể dẫn tới bại lộ Lạc gia hay không, Điềm Điềm nàng đang tại Băng Cung, nếu như Trần Tuệ Dung bà ta biết được sẽ đối phó nàng thế nào". Lạc Cảnh Thiên mím môi nói.

"Ha ha, ta còn tưởng cái gì, chuyện này ngươi không cần lo lắng. Lạc gia nhưng là giấu rất sâu, mấy trăm năm qua Thánh địa không ngừng điều tra chúng ta, nhưng là một chút tin tức cũng không có. Ngay cả bản thân ta là con rể của bà ta, bà ta còn không biết được nói gì tới Bích Thủy Đàm các ngươi?".

"Hơn nữa, Thánh địa cùng tứ đại đế quốc cũng không phải như ngươi nghĩ, mặc dù bây giờ Thánh địa kiểm soát tứ đại đế quốc, nhưng trừ khi đạt tới tình trạng diệt quốc, nếu không Thánh địa là sẽ không xuất thủ, càng đừng nói tới việc hoàng thất sống chết".

"Hoàng thất nói trắng ra chính là con rối trong tay Thánh địa, bên trong hoàng thất có một chút công chúa cưới đệ tử Thánh địa, hoặc là có người trở thành đệ tử Thánh địa. Nhưng cao tầng Thánh địa chắc chắn không có người của hoàng thất tứ đại đế quốc, đây là công ước, cũng là quy tắc hạn chế Thánh địa nhúng tay sự vụ của nhân loại bình thường".

"Cho nên, trừ khi ngươi muốn đem Xích Hồ Thành diệt sạch sẽ thì Thánh địa mới xuất thủ, còn nếu ngươi chỉ đối phó hoàng thất, nhiều lắm chỉ có một số ít đệ tử Thánh địa ra tay, cho nên cứ yên tâm làm việc, không cần lo lắng".

"Đúng, có chuyện ta còn chưa nói cho ngươi biết, Thiên Ưng đế quốc đã bị Lạc gia chúng ta chiếm đóng từ năm năm trước, nếu muốn binh lực cứ việc mở miệng". Lạc Vũ Quân cười nói.

Lạc Cảnh Thiên nghe vậy quay đầu qua, ánh mắt có chút trợn tròn.

Giả a?!

Thiên Ưng đế quốc cứ như vậy không có?!

"Cha, ngài sẽ không phải vận dụng Lạc gia lực lượng chứ?". Lạc Cảnh Thiên giật mình hỏi.

Dù sao một cái đế quốc sức mạnh thế nào hắn vẫn là biết rõ ràng. Theo hắn suy đoán, Thiên Ưng đế quốc thực lực cùng Xích Hồ Thành không xê xích gì nhiều, chiếm được Thiên Ưng, đây chẳng phải cũng có thể chiếm được Xích Hồ Thành?!

"Thế nào? Không tin? Ta nhưng là chỉ cần tới nửa năm liền chiếm được Thiên Ưng. Ta chỉ vận dụng nguồn tình báo của Lạc gia, cho nên ta biết rõ mọi thứ của Thiên Ưng đế quốc. Trước tiên bắt vua, sau đó trảm tướng. Tiến hành vài lần ám sát, lại thêm tụ tập một ít quân đội đem hoàng thất chiếm đóng, đây còn không phải đơn giản?".

"Ngươi mặc dù phát triển nhanh, nhưng thực tế so sánh với Lạc gia mà nói còn kém nhiều lắm. Ngay cả Lạc gia thương hội chính ta xây dựng cũng mượn nhờ Lạc gia lực lượng mới phát triển tới tình hình hiện tại".

"Nhưng khi so sánh với Lạc gia, Lạc gia thương hội thật sự rất nhỏ bé. Chưa nói tới việc nhân số, chỉ tính riêng khả năng tình báo đã vượt qua Lạc gia thương hội hơn trăm lần. Ta nghĩ ngay cả thế lực tình báo của ngươi chỉ sợ cũng đã bị Lạc gia phát hiện".

"Nói không chừng đã sớm điều tra tới trên đầu ngươi. Đừng coi thường mấy thế lực đỉnh cấp đại lục, Thánh địa thực lực so với Tây Mạc Ma Tộc cũng không kém chút nào, ta nói là thực lực tổng thể, mà không phải chỉ mình Lạc gia. Dựa vào một mình Lạc gia, muốn cùng Thánh địa đối chiến liền không có cửa, nhưng muốn cùng Băng Cung liều mạng hoàn toàn dư sức".

"Nhớ kỹ, chỉ có đoàn kết mới là mạnh nhất, đơn thể dù mạnh tới đâu cũng chỉ là nhất thời". Lạc Vũ Quân cười nhạt nói.

Lạc Cảnh Thiên từ chấn kinh, tới giật mình, sau đó bắt đầu im lặng.

Lão cha, ngài nói ít vài lời cũng không chết, làm sao mới gặp lại liền bắt đầu thuyết giáo ta? Ta lại không ngốc, đương nhiên cũng sẽ đề phòng.

Hắn thật sự rất im lặng, cha hắn cái tính cách này nhiều năm qua vẫn không chút nào thay đổi, quả nhiên, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, thật mẹ nó nói nhiều.

Bang!

Lạc Cảnh Thiên trên đầu đột nhiên nhận lấy một cái tát.

"Cha, ngài làm gì đánh ta?". Lạc Cảnh Thiên bất mãn nói.

"Tiểu tử thối, ngươi nghĩ gì ta còn không hiểu? Ta là cha ngươi, thuyết giáo ngươi vài câu thì thế nào? Còn dám bất mãn? Muốn ăn đòn đúng không?". Lạc Vũ Quân trừng mắt nói.

Lạc Cảnh Thiên bỗng nhiên nghĩ nghĩ, cha hắn là thật dâm đánh đó a. Khen vài câu chẳng phải xong chuyện?.

"Ch có bản lĩnh thật đó". Lạc Cảnh Thiên cười làm lành nói, nhưng là vào tai Lạc Vũ Quân lại giống như đang mỉa mai ông ta như thế.

"Lạc Cảnh Thiên, có phải lâu ngày không đánh ngươi ngươi liền ngứa da đúng không?". Lạc Vũ Quân gương mặt có chút trầm xuống.

Có câu, giơ tay không đánh người mặt cười, nghĩ vậy Lạc Cảnh Thiên liền đáp.

"Ha ha".

Bốp!

Lạc Vũ Quân không chút do dự giơ tay lên đập lên trên đầu hắn một cái.

Nếu như quan tâm cha một chút, hẳn là ông ấy sẽ nguôi giận. Thế là âm thanh hắn vang lên.

"Cha, chắc ngài chưa ăn cơm đâu nhỉ?".

Lạc Vũ Quân nghe vậy gương mặt hiện rõ vẻ sững sờ, sau đó...

Cũng không có sau đó, bởi vì Lạc Cảnh Thiên đã bị đánh cho mềm người. Với EQ của hắn, hiển nhiên sẽ không nói ra những lời ngu ngốc như vậy, nhưng là hắn ỉ vào đột phá Thánh Ma Đạo Sư, cho nên liền bắt đầu tìm đường chết.

Cho nên, cha hắn vẫn là cha hắn, giống như đôi dép của mẹ không bao giờ ném trượt, cái tát của cha chính là không cách nào né tránh.

"Ha ha, còn dám mạnh miệng hay không?". Lạc Vũ Quân một tay ôm cổ Lạc Cảnh Thiên, tay còn lại liên tục vỗ vào mặt hắn, gương mặt đắc ý lên tiếng.

Vừa rồi kém chút để tiểu tử này chạy, ông ta nhưng là Thánh canh trung cấp, thật không nghĩ tới tiểu tử này năng lực càng ngày càng mạnh, vậy mà kém chút chayh thoát được.

"Cha, ta không dám nữa". Lạc Cảnh Thiên ôm mặt ủy khuất nói.

Trước mặt cha mẹ, ngươi vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ, đối với bản thân làm ra biểu hiện này, Lạc Cảnh Thiên cũng không thấy xấu hổ, hắn ước gì thời gian như này kéo dài lâu một chút.

"Được rồi, đừng lại làm loạn, ngươi vẫn chưa trả lời ta, chừng nào trở về Lạc gia? Mẹ ngươi nhưng là rất nhớ ngươi". Lạc Vũ Quân buông hắn ra, sau đó hỏi.

Lạc Cảnh Thiên sửa lại quần áo, sau đó đáp.

"Có lẽ phải đợi một thời gian nữa, ta còn muốn báo thù đây, hoàng thất Ô Dạ đế quốc còn thiếu chúng ta một cái nợ máu, không dùng máu của chúng nhuộm đỏ Xích Hồ Thành ta sẽ không cam tâm". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói, nhưng trong mắt hắn hiện lên sát khí rất rõ ràng.

Nếu như tỉ mỉ suy nghĩ, hắn cùng Ô Dạ đế quốc hoàng thất thật không có thù oán gì, nói cho cùng cũng là do bản thân hắn tự nhảy vào cái âm mưu kia. Nhưng ai bảo Tiêu Nhược Thủy là nữ nhân của hắn, Sở Như Mộng là hắn huynh đệ sinh tử chi giao, cả Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở.

Tất cả đều có chung một cái kẻ thù, cho nên về tình về lý hắn đều muốn vì họ báo thù. Càng đừng nói tới việc hắn muốn đối kháng Thánh địa, bất kể thế nào, hoàng thất nhất định phải diệt.

"Ta ủng hộ ngươi". Lạc Vũ Quân vỗ vai hắn cười nói.

Nghe vậy, Lạc Cảnh Thiên mỉm cười xem như đáp lại, nhưng sau đó hắn lại thở dài.

"Chỉ là có chút đáng tiếc".

"Đáng tiếc cái gì?!".

"Sở Như Mộng cùng Thiên Ưng có thù sâu như biển, hiện tại ngài đem hoàng thất Thiên Ưng cho diệt, xem ra nàng đời này đừng nghĩ tới việc báo thù". Lạc Cảnh Thiên nói

"Vậy ngươi liền sai, ta nhưng không phải chiếm được Thiên Ưng, mà là khống chế. Khống chế cùng chiếm đoạt là hai chuyện khác nhau".

"Một cái đế quốc rộng lớn bao nhiêu ngươi cũng biết, ta là quản không được một nơi lớn như vậy, ta chẳng qua là khống chế hoàng thất, để hoàng thất kẻ nghe lời đứng ra làm vua, mà không nghe lời liền bị diệt".

"Cho nên nói chiếm đoạt cùng khống chế tuy nghĩa rất gần, nhưng cũng khác biệt. Không chế người đứng đầu so với khống chế một đế quốc khó hơn nhiều". Lạc Vũ Quân nhếch miệng nói.