Chương 214: Lạc gia địa vị siêu nhiên

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 214: Lạc gia địa vị siêu nhiên

Chương 214: Lạc gia địa vị siêu nhiên

"Có phải hay không nên nói cho ta biết, Lạc gia thực lực chân chính? Ta cũng không muốn u mê bị ngài chơi đùa tiếp". Lạc Cảnh Thiên mím môi nói.

Hắn rất sợ Lạc Vũ Quân tới một câu: sau này ngươi sẽ biết.

Hắn ghét nhất là dạng này, trước kia còn có thể không quan tâm, nhưng hiện tại bất kể là về mặt thực lực vẫn là thế lực, hắn tự nhận không kém tứ đại đế quốc là bao, cho nên hắn muốn biết rõ Lạc gia là gia tộc như nào.

Lạc Vũ Quân có chút buồn cười nhìn hắn, âm thanh hài hước vang lên.

"Cần thiết gấp gáp như vậy sao?".

Lạc Cảnh Thiên không đáp, chỉ nhìn chằm chằm ông ta.

"Tốt a, đừng nhìn ta như vậy, ta nói còn không được sao?". Lạc Vũ Quân bật cười nói, sau đó gương mặt trở lên nghiêm túc, âm thanh vang lên.

"Thiên Linh Đại Lục khởi nguyên ngươi hẳn là biết, nhưng thực tế đó chỉ là những thứ công khai, ẩn giấu sau đó rất nhiều bí ẩn".

"Ban đầu tứ đại cường giả cứu vớt nhân loại khỏi nạn diệt vong, nhưng sau khi họ chết, nhân loại bắt đầu chia tách, chủ yếu do quan niệm không hợp nhau. Yêu tộc cùng nhân loại vốn không đội trời chung, nhưng do khế ước hòa bình tồn tại nên cũng không có xảy ra mâu thuẫn quá lớn, đáng tiếc là trong nhân loại lại xuất hiện những phần tử có ý kiến trái ngược".

"Khi đó chia làm ba phe phái, một phía coi yêu tộc là kẻ thù nhất định phải tiêu diệt, đó là phái bảo thủ, một phía khác cho rằng có thể xem yêu tộc là đồng bạn cùng tồn tại, đó là phái tân tiến, một bên cuối cùng giữ trung lập, cũng chính là vừa hợp tác, vừa đề phòng".

"Vốn dĩ phái trung lập có thể cùng phái tân tiến gộp lại, nhưng mà lúc đó phía yêu tộc cũng xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, thậm chí là chiến tranh nội bộ. Cho nên phái tân tiến toàn lực trợ giúp yêu tộc, nhưng phe trung lập lại không có chút thái độ nào, cho nên mâu thuẫn liền nảy sinh, dẫn tới hiện tại ba phe đều không hợp nhau".

"Lúc đó nhân loại thật sự rất cường đại, yêu tộc cũng không dám chính diện đối kháng. Nhưng theo thời gian, yêu tộc càng lúc càng cường thịnh, mà nhân loại vì nội bộ mâu thuẫn cùng dẫn đến việc suy yếu vô cùng, cho nên mới có tình trạng như ngày nay".

"Thực tế thì nhiều năm qua, yêu tộc vì niệm tình phái tân tiến năm xưa trợ giúp nên cũng không có xuống tay với nhân loại, nhưng càng như vậy, phái trung lập cùng phái bảo thủ càng đối với phái tân tiến thù hận càng sâu, họ cảm thấy đây là một loại nhục nhã".

"Nhưng mà khoảng cách thực lực không đủ đối kháng, cho nên họ cũng không dám tỏ thái độ gì".

"Cho nên hiện tại Thánh địa chính là năm đó phái trung lập, có thể nói Thánh địa rất nổi danh, bởi vì về mặt nào đó mà nói, Thánh địa là nguyên nhân trợ giúp nhân loại phát triển nhiều nhất, cũng xuất lực nhiều nhất".

"Phái bảo thủ luôn luôn rất thần bí, theo ta biết tới, hiện tại họ được gọi là Thần địa, rất ít người biết họ sinh tồn ở chỗ nào, chỉ biết rằng Bắc Hải chính là địa bàn của họ, đúng, Bắc Hải cũng không có nằm trên bản đồ, bởi vì không người biết nó ở nơi nào. Hàng năm Thần địa đều sẽ đối với Thánh địa cùng yêu tộc tiến hành ám sát. Có thể nói Thần địa là kẻ thù chung của nhân loại lẫn yêu tộc".

"Mà phe tân tiến, lãnh địa của họ là nằm trong địa bàn yêu tộc, tại phía Tây đại lục, nơi đó là một mảnh hoang mạc, mà phái tân tiến hiện tại gọi là Tây Mạc Ma Tộc, không phải vì gì khác, chỉ vì họ trợ giúp yêu tộc, nên được nhân loại gọi như vậy, theo thời gian, cái tên đó cũng trở thành cái tên chính thức của phái tân tiến. Họ coi đó là lời khích lệ, mà không phải lời nói xấu".

"Mà Lạc gia chúng ta, chính là thuộc về Tây Mạc Ma Tộc, nằm trong thập đại gia tộc, là gia tộc tồn tại ngang hàng cùng bát đại yêu tộc thống lĩnh, cùng với Mạc gia, cũng chính là Mạc thúc của ngươi".

"Quên nói, trong miệng nhân loại, chúng ta là Thập Tông Tội, chính là tội nghiệt. Cho nên, ngươi hiện tại hiểu rõ, Lạc gia chúng ta địa vị là cái gì đi?". Lạc Vũ Quân nhếch miệng cười nói.

Lạc Cảnh Thiên con mắt trừng lớn, hắn khó thể tin Thiên Linh đại lục lại có bí ẩn này, càng không tin được Lạc gia lại là tồn tại kinh khủng đến như vậy.

Nhưng mà...

"Cha, ngài sẽ không phải đang khoác lác chứ? Nếu không năm đó làm sao bà lão kia có thể hống hách đến như vậy? Ngài ngay cả cái rắm cũng không dám thả, còn Thập Tông Tội đây? Ha ha". Lạc Cảnh Thiên coi thường nói.

Bốp!

Lạc Cảnh Thiên nhất thời ăn một cái tát trên đầu, ánh mắt u oán nhìn Lạc Vũ Quân.

Không phải liền không phải, động thủ động cước là có ý gì? Ngươi đừng cho rằng ngươi là cha ta ta không dám đánh ngươi...

Tốt a, hắn thật không dám, cho nên chỉ có thể dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Lạc Vũ Quân.

"Ngươi biết cái gì? Đó là do Trần Tuệ Dung bà ta không biết thân phận của ta, nếu lúc đó ta dám bộc lộ thân phận, ngươi tin hay không sáng hôm sau Lạc gia trên dưới hơn trăm người toàn bộ phơi thây ngoài đồng?".

"Ta đó là bảo toàn Lạc gia, khi đó nơi đất khách quê người, lại không phải địa bàn yêu tộc, ta chỉ có thể làm như vậy. Hơn nữa để muội muội ngươi đến Băng Cung cũng không phải chuyện xấu, bà ta sẽ không hạ thủ với con bé". Lạc Vũ Quân tức giận nói.

"Cha, vậy chuyện ngài ở tại Tâm Nguyệt Thành là chuyện gì xảy ra?". Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.

"Còn không phải do ông nội ngươi, ta năm đó tức giận vì bị lừa gạt mới ở lại đó, nhưng sau khi Trần Tuệ Dung xuất hiện, ta về sau mới trở lại Tây Mạc Ma Tộc".

"... Sẽ không phải là ngài mấy năm trước mới biết Lạc gia chân chính thực lực chứ?". Lạc Cảnh Thiên im lặng nói.

"Ta đương nhiên biết, năm đó ông nội ngươi đều nói với ta, nhưng ta chính là không muốn trở về đó mà thôi". Lạc Vũ Quân có chút chột dạ lên tiếng.

Lạc Cảnh Thiên nhìn ông ta một mắt, nhìn thế nào cũng giống như đang giấu đầu lòi đuôi. Bất quá hắn cũng không chọc thủng, dù sao cha hắn rất sĩ diện, hắn cũng không muốn giống như năm đó bị đuổi theo đánh.

"Dựa theo ngài nói, chẳng phải ta không thoát được thân phận phú nhị đại này rồi?". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

"Còn phú nhị đại đây? Ngươi tốt nhất tự cầu phúc, Lạc gia quy củ rất nghiêm ngặt. Ngươi dù sao cũng không phải chân chính huyết mạch Lạc gia, nhiều lắm tính là con rể, cho nên Lạc gia đám người kia nếu biết chắc chắn sẽ làm khó ngươi không ít". Lạc Vũ Quân cảnh cáo nói.

Lạc Cảnh Thiên khoé miệng giật giật, vốn cho rằng kiều đoạn này sẽ không xuất hiện trên người hắn, làm sao đùng một cái lại đến? Ta cũng không phải con tư sinh, cần thiết sao?!

Bất quá... ai sợ ai a? Hắn cũng không cho rằng đám người kia có thể làm khó dễ gì được hắn. Thật đánh lên Thánh địa hắn còn không sợ nói gì tới mấy tên nhóc miệng còn hôi sữa đó.

Lạc Vũ Quân cũng không phải lo lắng Lạc Cảnh Thiên bị làm khó dễ, ông ta có thể nhìn ra được trên người hắn có một tia khí tức nguy hiểm, hơn nữa hôm qua lúc gặp mặt ông ta cũng cảm nhận được một chút thực lực của Lạc Cảnh Thiên.

Điều ông ta lo lắng là đám trưởng bối kia, ai nấy đều cố chấp muốn chết, đồng thời cũng lo lắng Lạc Cảnh Thiên kiềm chế không được thật động sát tâm. Ông ta nhưng rất rõ ràng Lạc Cảnh Thiên tuy rằng không phải võ giả, nhưng hắn so với võ giả càng khủng bố hơn.


"Cha, ngài nói Mạc gia cũng là người của Tây Mạc Ma Tộc? Chuyện gì xảy ra a?". Lạc Cảnh Thiên bỗnh nhiên nghĩ tới hỏi.

"Ha ha, nói tới Mạc thúc của ngươi ta đều muốn cười, lão già đó vì trốn tránh ép hôn nên mới chạy tới Tâm Nguyệt Thành, nếu không phải sau này ta trở lại Lạc gia mới biết được bí mật này, sợ rằng lão già đó phải giấu ta rất lâu". Lạc Vũ Quân vừa tức vừa buồn cười.

Phải biết năm đó ông ta vẫn cho rằng lão già kia thực lực chỉ có Thông Linh cảnh, mỗi lần chiến đấu đều là mình nhường, ai biết được Mạc Tần Phong lão già kia quay người một cái liền biến thành Tử Linh cảnh đỉnh phong, so với ông ta còn mạnh hơn hai tiểu cảnh giới.

Không thể không nói, vận mệnh thứ này thật đúng là kỳ diệu.

Lạc Cảnh Thiên lúc này đã có chút vô ngữ, hắn thật không nghĩ tới mọi chuyện lại trùng hợp tới vậy. Thế giới này có cũng quá nhỏ chứ?!

"Đúng rồi, ngươi chừng nào thì tới Tây Mạc Ma Tộc? Ta muốn cho ngươi nhận tổ quy tông". Lạc Vũ Quân đột nhiên nói.

Còn nhận tổ quy tông đây? Ta nhưng không phải Lạc gia đệ tử, nhận cái gì tổ tông a.

Lạc Vũ Quân giống như nhìn ra được ý nghĩ của hắn, ông ta liền trầm giọng nói.

"Ngươi là con trai ta, ta có thể vì ngươi chống lên cả bầu trời, cho nên không cần để ý những thứ này, chỉ cần nội tâm ngươi vẫn xem ta là cha, như vậy ngươi liền là Lạc gia thiếu chủ, không ai có quyền thay đổi, bao quát ông nội ngươi".

"Ta đã biết, cha". Lạc Cảnh Thiên mím môi đáp.

Nội tâm cảm động không thôi, hắn mặc dù không biết cha hắn tại Lạc gia địa vị cao bao nhiêu, nhưng hắn có thể cảm nhận được tình cảm ông ta dành cho hắn lớn cỡ nào.

"Ha ha ha, cha con với nhau, không cần để ý mấy thức này". Lạc Vũ Quân thấy được ánh mắt hắn, ông ta liền cười lớn vỗ vai hắn một cái cười lớn nói.