Chương 213: Ngươi trả cho ta cảm động

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 213: Ngươi trả cho ta cảm động

Chương 213: Ngươi trả cho ta cảm động

"Khụ khụ, chờ về phòng rồi tâm sự, nơi này đông người, chú ý một chút". Lạc Vũ Quân hiển nhiên cũng thấy được Tiêu Nhược Thủy ánh mắt bất mãn, ông ta liền vì Lạc Cảnh Thiên giải vây.

Đáng tiếc, lời vừa ra, bầu không khí càng thêm lúng túng.

"Chúng ta trở về thành rồi nói". Lạc Cảnh Thiên có chút xấu hổ lên tiếng.

Đám người cũng gật đầu, nơi này cũng không tiện nói chuyện, dù sao đám người vẫn còn rất nhiều việc phải làm.



Trở về phủ thành chủ, Lạc Cảnh Thiên cùng đám người ăn uống tâm sự rất lâu, lúc này trời đã khuy, những người khác đã trở về phòng ngủ, chỉ còn lại Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Vũ Quân ở lại. Hai cha con nhiều năm không gặp, sẽ có rất nhiều việc để nói, ai cũng hiểu chuyện, cho nên đám người liền để hai người họ lại.

"Thời gian qua, ngươi vẫn ở nơi này?". Lạc Vũ Quân đã có chút men say, ông ta rút ra một điếu thuốc hút lấy, còn đưa cho Lạc Cảnh Thiên một điếu thản nhiên hỏi.

Lạc Cảnh Thiên tiếp nhận điếu thuốc, hắn không hút thuốc, dù sao thế giới này thứ này cũng chỉ để tiêu khiển, cũng không có gây nghiện cái gì, nhưng Lạc Cảnh Thiên vẫn rất ít hút, dù sao Điềm Điềm nha đầu kia không thích mùi thuốc.

"Đúng vậy a, cũng có vài năm đi". Lạc Cảnh Thiên rít một hơi dài thản nhiên nói.

"Con mắt của ngươi… không có vấn đề gì chứ?". Lạc Vũ Quân bỗng nhiên hỏi.

"...Ngài biết rồi?". Lạc Cảnh Thiên hơi ngẩn ra, có chút kinh ngạc nói.

"Như Mộng nói cho ta biết".

"Lại là con hàng này. Lão cha, ngài cũng đừng nghe nàng nói, ta không có chuyện gì". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

"Ta còn chưa nói gì đây, ngươi liền đoán ra? Có tật giật mình đi? Hơn nữa, hiểu rõ nhau như vậy sao? Các ngươi còn thật đúng là rất hợp". Lạc Vũ Quân có chút buồn cười lên tiếng.

Lạc Cảnh Thiên khóe miệng có chút co quắp, thần mẹ nó hợp. Ta không chơi gay, đại lão ngài vẫn là đừng loạn điểm uyên ương, ta không xứng với hắn.

"Ta cùng nàng cũng không có cái gì, thuần túy là quan hệ bằng hữu". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Là có nhân tuyển khác sao? Tiểu Nhược Thủy? Vẫn là Lạc Thiên Y? Ngươi nghĩ qua cảm thụ của Điềm Điềm sao? Nàng nếu biết sẽ có phản ứng gì?".

"... Đều phải, ta cùng hai người nàng quan hệ trong nhất thời nói không rõ ràng, hơn nữa chuyện này cũng là do Sở Như Mộng thúc đẩy. Ta thiếu hai người họ, cũng không thể làm một cái vô trách nhiệm nam nhân chứ? Ta nếu là như vậy ngài còn không đánh chết ta?". Lạc Cảnh Thiên nhếch môi nói, hắn làm sao nhìn không ra cha hắn đang nghĩ cái gì.

Lôi Điềm Điềm vào đơn giản chỉ muốn gây áp lực cho hắn mà thôi.

"Ha ha, ngươi đây là mượn cớ mà thôi, phong lưu liền nói phong lưu. Còn viện cớ do người khác?". Lạc Vũ Quân khinh bỉ nói.

"Cha, cần thiết sao? Nói thật với ngài, ta nhưng thiếu họ rất nhiều, cả đời cũng trả không hết".

"Ngươi phải hiểu, tình cảm không phải sự bố thí, ngươi là đang bù đắp? Vẫn là đang đáng thương họ?".

"Ta đương nhiên là thật lòng, ngài chẳng lẽ còn không hiểu ta sao? Dù sao cũng là phú nhị đại, nếu như ta thật muốn, năm đó thật sẽ tai hoạ không ít thiếu nữ, nhưng ta là ai chứ? Nói câu khó nghe, ta khắc chế bản thân, không phải là giữ thể diện cho Lạc gia, mà là giữ vững bản tâm của chính mình".

"Có lẽ ngài không tin tưởng, nhưng cha, thật sự ta đối với tam thế tứ thiếp thứ này rất mâu thuẫn, ta từng nghĩ cả đời này cũng chỉ có duy nhất Điềm Điềm, nhưng... ai nói trước được điều gì. Ta gặp được các nàng, trải qua khó khăn sinh tử, ta thật không cách nào bỏ xuống các nàng".

"Nam nhân chúng ta trời sinh vốn đã có ưu thế, trong nội tâm ai lại không muốn trái ôm phải ấp cơ chứ? Nhưng ta nhiều năm qua vẫn luôn muốn học hỏi ngài, vì mẹ một mực duy trì. Đáng tiếc, ta làm không được". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

"Đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ, nếu không phải ta nhìn không hợp mắt những người khác, làm sao có thể chỉ có thể có một mình mẹ ngươi? Không nhìn một chút đám trưởng bối trong gia tộc, người nào không phải thê thiếp thành đàn?". Lạc Vũ Quân trừng mắt nói, nhưng khi nói về Phùng Nguyệt, ông ta ánh mắt giấu không được sự yêu thương.

"Lại nói, cha, Lạc gia chúng ta đây là thế nào? Mặc dù hiểu không rõ ràng, nhưng ta biết gia tộc cũng không có đơn giản như vẻ bề ngoài. Hơn nữa, năm đó náo mâu thuẫn, là sự thật sao?". Lạc Cảnh Thiên nhịn không được hỏi.

Hắn nhưng tận mắt chứng kiến Lạc gia năm đó đối mặt với Băng Cung đoàn kết thế nào. Nếu chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà náo mâu thuẫn, hắn chết cũng không tin.

"Ha ha ha, đương nhiên là giả rồi. Ngươi cũng đừng cảm thấy ta lừa ngươi, không chỉ ngươi, chỉ cần là thế hệ trẻ tuổi Lạc gia, chúng ta đều lừa gạt qua. Nếu không làm sao có thể phát triển đến bây giờ? Lạc gia tôn chỉ chính là đoàn kết, nhưng nếu như không xảy ra chút mâu thuẫn, bọn nhỏ các ngươi làm sao có thể cố gắng?".

"Tranh đoạt tài nguyên thứ này nhưng là vở kịch hay, đáng tiếc năm đó bị Băng Cung phá hủy, nếu không văn hoá tốt đẹp này sẽ vẫn lưu truyền xuống". Lạc Vũ Quân đắc ý nói.

Lạc Cảnh Thiên nhìn ông ta, nội tâm vô cùng im lặng.

Đây là "thú vui tao nhã" của bậc trưởng bối sao? Hố hậu bối trẻ tuổi rất đáng gờm? Làm sao hắn cảm thấy giọng nói của cha mình hưng phấn như vậy?!

"Cha, năm đó ngài cũng là bị ông nội hố như vậy sao?". Lạc Cảnh Thiên nhếch môi hỏi.

Lạc Vũ Quân gương mặt nhất thời cứng đờ. Ông ta nhịn không được lâm vào nhớ lại.

Năm đó khi ông ta đi vào thánh địa, bị mọi người đối xử bất công, dù sao khi đó bản thân ông ta vãn cho rằng mình chỉ là xuất thân tầm thường, không xứng với Phùng Nguyệt.

Nhưng ai biết được, đến lúc bị Băng Cung đuổi giết, Lạc gia cao tầng bỗng nhiên xuất hiện đem Trần Tuệ Dung ngăn cản.

Sau đó... ông ta mới biết được, người cha mà ông ta hận bấy lâu nay lại là người quan tâm ông ta nhất, càng quá đáng hơn là, vốn cho rằng mẹ mình bị cha mình hại chết, ngày đó lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình

Lúc đó ông ta quả thật không biết nên vui hay buồn, phải mất tới một tháng ông ta mới chấp nhận được sự thật này.

Chuyện nghĩ lại mà kinh.

Nhìn biểu cảm của Lạc Vũ Quân, Lạc Cảnh Thiên gương mặt giống như ăn phải một con ruồi như thế. Có bai nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu.

Cái này là đem oán giận năm đó bị lừa gạt trút hết lên đầu hắn sao?!

"Cha, năm đó ta đều động sát tâm muốn giết mấy người kia, ngài lại nói cho ta đây là giả? Chơi rất vui sao?". Lạc Cảnh Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

Thử tưởng tượng, nếu như ngươi cha mẹ là nhà giàu nhất, ngươi lại chỉ biết rằng cha mẹ mình nghèo vô cùng, suốt ngày bắt ngươi làm cái này làm cái kia, luôn giáo dục ngươi lớn lên phải làm cái này làm cái kia, công việc nào kiếm tiền, cái nào không kiếm tiền.

Khi biết được sự thật bản thân là phú nhị đại, ngươi lúc đó cảm xúc đầu tiên không phải là vui vẻ, mà là có một loại xúc động muốn bóp chết cha mẹ mình.

Lạc Cảnh Thiên lúc này tâm tình hoàn toàn là như thế.

"Ha ha ha, thấy ngươi đau khổ như vậy, ta vui vẻ". Lạc Vũ Quân thoả mãn cười lớn.

"Năm đó ngài nói truyền công cho ta sẽ không phải cũng là giả chứ?". Lạc Cảnh Thiên sâu kín nói.

"Đương nhiên, ta là ai a? Lạc gia gia chủ, kim tiền nghiền ép hết thảy đế quốc, thực lực càng là có thể cùng thánh địa chống lại. Ngươi nếu không thể tu luyện ta liền để ngươi làm phú nhị đại cả đời. Cần gì hi sinh chính mình? Là quyền lực không tốt? Vẫn là mẹ ngươi không thơm? Ta mới không muốn bị nàng mỗi đêm nghiền ép". Lạc Vũ Quân đắc ý nói, nhưng vừa dứt lời, ông ta liền biết mình lỡ miệng, ánh mắt nhìn qua Lạc Cảnh Thiên, chỉ thấy hắn đang cúi đầu không nói lời nào.

"Ta nói ta vừa rồi là đùa giỡn, ngươi tin sao?". Lạc Vũ Quân dò hỏi.

Lạc Cảnh Thiên lúc này bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mất bi phẫn nhìn ông ta sau đó quát lớn.

"Ngươi trả cho ta cảm động. Ngươi trả cho ta tình cảm, lừa gạt ta rất vui vẻ sao? Rất vui vẻ sao? Ta đêm đó đều muốn khóc ngươi nói cho ta đó là giả?!".

Lạc Cảnh Thiên nhào tới, hắn muốn bóp chết người cha không biết xấu hổ này. Ngay cả kính ngữ cũng không dùng, có thể thấy được hắn lúc này nội tâm có bao nhiêu sụp đổ.

"Ngươi muốn giết cha sao? Tên bất hiếu này". Bị Lạc Cảnh Thiên bóp cổ, mặc dù không có cảm giác đau gì, nhưng Lạc Vũ Quân vẫn phối hợp kêu rên.

Năm đó ông ta cảm xúc cũng cùng Lạc Cảnh Thiên không khác chút nào, mặc dù rất muốn cười, nhưng vẫn phải nặn ra khuôn mặt giả vờ kêu rên phối hợp hắn.

Có trời mới biết ông ta không phối hợp làm như vậy Lạc Cảnh Thiên hắn sẽ nháo tới dạng gì.

Hai người nháo một lúc mới buông ra, lúc này Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Vũ Quân đi tới sân thượng, Lạc Cảnh Thiên hai tay chống về lan can, âm thanh nghiêm túc vang lên.

"Cha, ta đã lớn, đủ sức đảm đương một phía. Có phải hay không nên nói cho ta