Chương 212: Tương phùng

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 212: Tương phùng

Chương 212: Tương phùng

Lúc này, mấy người Tiêu Nhược Thủy đang xử lý chính vụ, đột nhiên không hiểu da đầu run lên một cái, toàn bộ Bích Thủy Đàm Tử Linh cảnh trở lên gương mặt đều đột nhiên biến sắc, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía xa.

"Chuyện gì xảy ra? Ngươi nào xông vào Bích Thủy Đàm?". Đang dạo quanh Bích Thủy Sơn, Lạc Vũ Quân bỗng nhiên giật nảy mình nhìn lại, Lạc Thiên Y đi bên cạnh gương mặt cũng biến đổi.

Loại khí tức kia quá cường đại, ngay cả nàng cũng cảm thấy có chút áp bách.

Không chút do dự, cả hai người đều hướng về phía đó lao tới.

Mà ở bên ngoài Bích Thủy Đàm, Lạc Cảnh Thiên vừa ra khỏi không gian kính liền cảm nhận được thế giới này mang tới áp chế.

Đây là… muốn khảo nghiệm sao?!

Hắn biết tình huống lúc này, nhưng không nghĩ tới lại tới nhanh như vậy. Rất rõ ràng, thế giới này đang đưa ra một cái thử nghiệm, hắn phải thông qua mới có thể chính thức dung nhập, trở thành một phần tử của nó.

Lạc Cảnh Thiên có thể cảm nhận được xung quanh áp lực ngày một gia tăng, hắn giống như chìm vào một mảnh không gian khác, nằm tại mộng ảo cùng thực tại chính giữa, bước ra một bước liền trời cao biển rộng, lui lại một bước liền tất cả đều tan thành mây khói.

Đương nhiên, trở thành sinh linh tại thế giới này không đại biểu hắn có thể khống chế mọi nguyên tố ở nơi này, bởi vì không chỉ là linh hồn, chính bản thân cơ thể hắn cũng là một loại vấn đề, dù thông qua cũng chỉ là như trước kia, nhưng khác biệt là hắn có thể nắm giữ chân chính ma pháp uy lực, không như trước kia, cái gì cũng không tiện.

Nói ngắn gọn là một số loại ma pháp không phù hợp quy tắc thế giới này, hắn sử dụng sẽ bị áp chế cực kỳ gắt gao, nhưng nếu trở thành sinh linh thế giới này, loại áp chế kia sẽ không còn tồn tại. Đây là thế giới quy tắc tự bảo hộ, nó không có ý thức, chỉ đơn thuần là một loại quy tắc.

Cũng như việc Thượng Cổ Tôn Giả không tiện tại thế giới này động thủ quyền cước, sẽ nhận lấy thế giới áp chế. Đương nhiên nếu bà ta muốn hoàn toàn có thể đem loại áp chế kia không tồn tại, nhưng ai bảo bà ta là người có nguyên tắc đây.

Hít sâu một hơi, Lạc Cảnh Thiên cắn răng bước ra một bước kia.

Mà lúc này, tại xung quanh đám người Tiêu Nhược Thủy đã xuất hiện, trước mặt họ là một cái vòng xoáy không gian, nhìn như một cái hố đen, nhưng lại không có lực hút, giống như có thứ gì đó đang muốn từ bên trong lao ra.

Tích tắc tích tắc.

Thời gian chậm chạp trôi qua, mấy người Sở Như Mộng mồ hôi lạnh chảy đầy mặt, bởi vì càng lúc họ càng cảm nhận được một loại khí thế kinh khủng phả vào mặt, có thứ tồn tại khủng bố nào đó đang tiến tới.

Qua thêm một lúc lâu, đột nhiên vòng xoáy không gian dao động, vặn vẹo vô cùng.

Lạc Vũ Quân cùng Lạc Thiên Y bỗng nhiên mở ra Vực, đem đám người bảo vệ gắt gao.

Oanh!

Một tiếng nổ vang lên, vòng xoáy không gian biến mất, một luồng sóng xung kích bắn ra ngoài đem xung quanh phá tán không còn một mảnh, Vực của Lạc Vũ Quân cùng Lạc Thiên Y kém chút liền sụp đổ, chẳng qua họ biết, đây không phải là do họ mạnh, mà là do lực đạo kia khi va chạm vào Vực của họ đột nhiên uy lực giảm bớt một mảng lớn, nếu không lúc này đừng nói là duy trì Vực, có lẽ họ đã trọng thương cũng không chừng.

Bụi mù tán đi, đám người nhìn thân hình trước mặt họ, sau đó cả đám đều trợn tròn mắt.

Là Lạc Cảnh Thiên.

Lạc Cảnh Thiên lúc này có một cảm giác sảng khoái chưa từng có, loại cảm giác không bị trói buộc, khắp nơi đều rộng rãi kia khiến hắn có chút hưng phấn. Nhưng là rất nhanh hắn liền cảm nhận được có nhiều đạo ánh mắt đang dòm ngó hắn.

Đem mắt mở ra, đám người Tiêu Nhược Thủy liền xuất hiện trước mặt hắn. Hắn còn đang định nói gì đó liền thấy được bóng người quen thuộc. Hắn không tự chủ được bật thốt.

"Cha?".

Xoạt!

Lạc Vũ Quân không nói lời nào, đi thẳng tới đem hắn ôm lấy.

Sự xuất hiện của Lạc Vũ Quân làm Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc không thôi, nhưng khi Lạc Vũ Quân ôm lấy hắn, hắn lúc này trong đầu cũng không nghĩ được cái gì, bàn tay mãnh liệt ôm lấy bờ lưng hùng vĩ của Lạc Vũ Quân, đôi mắt nhắm lại cảm nhận tình cảm ấm áp mà cha hắn mang tới.

Bảy năm, ròng rã bảy năm hắn chưa gặp lại người thân. Loại cảm giác thân thiết này làm hắn vô cùng hưởng thụ, đôi mắt có chút đỏ lên. Rất muốn khóc, nhưng lại bị hắn cưỡng ép đè xuống.

"Cha, thật là ngươi". Lạc Cảnh Thiên âm thanh có chút rung động.

"Tiểu tử, không phải ta còn có thể là ai?". Lạc Vũ Quân âm thanh kích động vang lên, ông ta dùng hai tay chống đỡ vai của Lạc Cảnh Thiên, ánh mắt nhìn từ trên đầu nhìn xuống dưới, sau đó dừng lại tại gương mặt của hắn.

"Thiên nhi, khổ cực rồi". Lạc Vũ Quân nhịn không được, âm thanh có chút run rẩy. Nhìn gương mặt quen thuộc lại lạ lẫm, ánh mắt như người trải đầy sương gió, ông ta đau lòng không thôi.

Con trai hắn rốt cuộc đã phải trải qua những gì?!

"Cha, làm sao cha lại tới đây? Mẹ vẫn khoẻ chứ?". Lạc Cảnh Thiên vội hỏi.

"Mẹ ngươi rất khoẻ, chẳng qua có chút nhớ ngươi. Chúng ta tìm ngươi đều bảy năm cũng không có tin tức, nếu không phải Băng Băng nàng tới đây, lại vô tình biết ngươi tại nơi này, ta cũng không biết ngày nào năm nào mới tìm được ngươi đây. Tiểu tử, đi liền bảy năm, một chút tin tức cũng không có, có phải quên chúng ta rồi hay không". Lạc Vũ Quân nhịn không được đánh lên đầu hắn một cái.

"Cha, làm sao lại thế? Ta nhưng rất tưởng niệm các ngươi". Lạc Cảnh Thiên xoa đầu u oán nói.

"Ha ha, còn nhớ chúng ta? Có hồng nhan tri kỷ ngươi nhớ chúng ta mới có quỷ, nếu không làm sao ngay cả một lá thư cũng không gửi cho chúng ta?". Lạc Vũ Quân tức giận trừng mắt nói, nhưng ánh mắt ẩn chứa vô tận yêu thương.

Tình cha bao la lớn hơn biển, mạnh miệng nhựng lại giấu không được lại tình cảm ấm áp đó.

"Cha, ngài cũng không phải không biết tình huống này, tại đây muốn gửi thư cũng không biết đến được hay không. Ta lại ở địa bàn yêu tộc, nơi này gửi được thư a. Đúng, lão cha, ngài nói Băng Băng là...". Lạc Cảnh Thiên nghi ngờ hỏi.

"Ha ha, xem ta trí nhớ này, Băng Băng, tới". Lạc Vũ Quân vỗ đầu một cái, quay người lại hướng về phía Tố Băng Băng vẫy tay.

Tố Băng Băng vội vàng đi tới, ánh mắt nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên có chút ngượng ngùng.

Thấy được Tố Băng Băng, Lạc Cảnh Thiên nhất thời ngẩn ra, sau đó nở ra nụ cười sáng lạng, đưa tay ra nói.

"Băng Băng đạo sư, đã lâu không gặp".

Tố Băng Băng nhìn bàn tay hắn, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt hiện lên vô vàn tình cảm, nhưng lại bị nàng đè xuống, nặn ra một nụ cười đưa tay nắm lấy nói.

"Đã lâu không gặp".

"Khụ khụ".

Phía sau, Sở Như Mộng nhìn không nổi nữa, ho khan hai tiếng. Lạc Cảnh Thiên nhìn qua, thấy được Sở Như Mộng đang trừng mắt nhìn hắn, Lạc Cảnh Thiên nhất thời liền hiểu.

Ánh mắt rơi xuống trên người Tố Băng Băng, thở dài một hơi.

Hắn làm sao lại không hiểu được ẩn ý của Sở Như Mộng đây? Đây là muốn hắn tỏ thái độ sao? Nhưng khi nhìn ra được nụ cười đầy miễn cưỡng cùng chua xót của Tố Băng Băng, hắn liền hiểu.

Xem ra nhiều năm qua nàng chịu không ít khổ, nụ cười này là đang nhạo báng hắn vô tình đi?.

Khẽ lắc đầu, Lạc Cảnh Thiên đột nhiên kéo tay nàng một cái, sau đó đem Tố Băng Băng ôm vào lòng. Âm thanh ôn nhu vang lên.

"Để ngươi chờ đợi lâu như vậy, thật xin lỗi".

Tố Băng Băng bị Lạc Cảnh Thiên ôm lấy, còn chưa chờ nàng vui mừng liền nghe được câu nói kia. Nhất thời đôi mắt nàng tràn ngập nước mắt, mọi lời nói lúc này đều trở lên vô nghĩa.

Năm đó nàng cùng Lạc Cảnh Thiên ngoài quan hệ đệ tử cùng đạo sư ra chẳng còn gì cả. Thậm chí Lạc Cảnh Thiên còn từng uy hiếp nàng, nhưng là ai biết được năm đó Lạc Cảnh Thiên cướp đi nụ hôn đầu của nàng, nụ hôn kia có thể nói là nụ hôn định tình, khiến cả hai gắn kết với nhau.

Dù ai cũng không nói ra, nhưng mối liên hệ này đã khó có thể tách rời.

Hiện tại xem như tốt, khổ cực chờ đợi nhiều năm, cuối cùng cũng có hồi báo.

Lạc Vũ Quân đứng phía sau nở ra nụ cười mãn nguyện. Âm thầm gật đầu. Không hổ là con trai hắn, EQ rất cao, ánh mắt lại rất chuẩn. Tố Băng Băng bất kể là năng lực vẫn là thực lực, lại đến tính cách, có thể nói là mọi mặt đều vượt xa những người cùng lứa.

Lại thêm quan hệ của nàng cùng Lạc Cảnh Thiên, tuy rằng còn chưa có xác định quan hệ, nhưng lão hồ ly như ông ta làm sao có thể nhìn không ra? Cũng vì thế Tố Băng Băng mới trở thành con nuôi của Lạc Vũ Quân cùng Phùng Nguyệt.

Tiêu Nhược Thủy lúc này ánh mắt có chút u oán, vừa xuất quan liền ôm lấy tiểu tình nhân, ta đây chính cung lại bị không để ý tới.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt u oán của nàng, Lạc Cảnh Thiên lúc này mới nhìn qua, nụ cười trên mặt có chút cứng đờ.

Xong đời, cô nàng này sẽ không phải ghen đi?!