Chương 164: Tiêu Nhược Thủy khỏi bệnh

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 164: Tiêu Nhược Thủy khỏi bệnh

Đem tiểu Nguyệt an ủi tốt, Lạc Cảnh Thiên liền thở ra một hơi. Hắn thật không muốn lại có thêm phiền phức nữa, nhất là đối với nữ nhân. Chỉ riêng Tiêu Nhược Thủy đã làm hắn đau đầu rồi, may mắn Lạc Thiên Y không có giống như vậy, nếu không hắn thật chịu không được.

Chờ tiểu Nguyệt rời đi, hắn liền đi về phía sau núi, Sở Như Mộng không biết từ lúc nào đã ở đó chờ hắn rồi, bên cạnh còn có rất nhiều xương cốt của ma thú.

Rất nhanh, phía sau núi liền bị cấm đi lại, cũng không biết Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Thiên ở phía sau núi làm cái gì, mấy người Hạ Thần khi biết Lạc Cảnh Thiên tỉnh lại, vốn định đi tìm hắn. Nhưng mà khi nghe tin cấm đi lại kia, lại biết hai người Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng ở phía sau núi, họ nhất thời lộ vẻ cổ quái.

Chẳng lẽ Lạc Cảnh Thiên là khai khiếu?.

Ban đầu thấy hắn không có cùng mấy nữ nhân này mập mờ hay thân mật gì, họ còn cho rằng Lạc Cảnh Thiên phương diện kia có vấn đề đây.

Nhưng mà rất nhanh, Sở Như Mộng đi ra, đem Tiêu Nhược Thủy kéo tới sau núi, hai người họ gương mặt tràn đầy vẻ ghen ghét.

Mẹ nó, nhất long song phượng, cỡ nào làm người khác hâm mộ a.

Nếu Lạc Cảnh Thiên biết hai người ý nghĩ, hắn nhất định phải đánh cho hai người họ thành đầu heo.

"Ngươi kêu ta lên đây làm gì? Nhìn hai người các ngươi thân mật sao?". Tiêu Nhược Thủy sắc mặt có chút khó coi.

Dứt lời, Tiêu Nhược Thủy quay người rời đi, nhưng Lạc Cảnh Thiên nhanh chóng chạy tới đem nàng kéo lại.

"Thả ta ra, ta mặc dù thích ngươi, nhưng lẽ nào ngươi muốn ta ở lại nhìn hai ngươi các ngươi lên giường? Hay là ngươi muốn chơi kiểu phòng the như vậy?". Tiêu Nhược Thủy con mắt đỏ lên, giọng nói đầy vẻ phẫn nộ.

"... Ngươi trong đầu nghĩ cái gì a. Ta là loại người như thế sao? Mặc dù như vậy rất kích thích, nhưng ta vẫn còn thân xử nam có được hay không? Dù muốn cũng không sẽ chơi như vậy a, nhiều mất mặt". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

Nam nhân lần đầu luôn là rất nhanh, không ai nguyện ý cho cả hai nữ nhân thấy mình một mặt xấu hổ này, càng đừng nói Sở Như Mộng cũng không phải là nữ.

"Vậy ngươi để nàng mang ta tới làm gì? Hai người các ngươi đang có âm mưu gì?". Tiêu Nhược Thủy nghi ngờ nói.

Nàng biết mình hiểu lầm, sẽ không có nam nhân nào đi cùng người khác nói "ta là xử nam", đổi lại là nữ nhân thì hoàn toàn có thể, thậm chí còn được người khác khen ngợi hay ca tụng. Nhưng nếu là nam nhân, kia liền là chuyện khác, không bị nói thành vô dụng liền đã rất may mắn rồi.

"Đi theo ta, ta có thứ muốn cho ngươi xem". Lạc Cảnh Thiên nói, sau đó hắn liền kéo theo Tiêu Nhược Thủy đi về phía sau núi.

Rất nhanh, ba người liền tới nơi.

Tiêu Nhược Thủy nhìn phía trước, ánh mắt trừng lớn. Nàng thấy được một cái người mặc áo giáp, tay cầm cự kiếm. Thân hình so với người bình thường lớn hơn gấp mấy lần, kích cỡ này đã có thể sánh bằng một con cấp hai ma thú.

"Cái này... đây là cái gì?". Tiêu Nhược Thủy nhìn ra được đó cũng không phải sinh vật sống, chỉ là một cái mô hình mà thôi.

"Ta làm thứ này cho ngươi, nhờ nó, ngươi không chỉ nắm giữ sức mạnh võ giả cấp bậc Thông Linh cảnh, hơn nữa thân thể ngươi bệnh kia cũng sẽ được chữa trị hoàn toàn".

"Không còn bất kỳ mối lo nào khác. Tuy tuổi thọ không bằng võ giả bình thường, nhưng đủ để khiến ngươi sống trên 200 tuổi". Lạc Cảnh Thiên nói.

Tiêu Nhược Thủy hơi nhíu mày, không phải nàng không tin, ngược lại, nàng mong muốn sống hơn ai hết, nhưng nàng biết rõ thân thể mình thế nào, cho nên việc Lạc Cảnh Thiên nói khiến nàng không ôm quá nhiều hy vọng.

"Ngươi là không tin sao?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Cũng không phải, chẳng qua...".

"Yên tâm đi, hắn chưa làm việc gì mà không có nắm chắc. Cho nên bệnh của ngươi sẽ không phải là vấn đề gì lớn". Sở Như Mộng lúc này lên tiếng.

Tiêu Nhược Thủy hơi kinh ngạc một chút, ngay lúc này Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.

"Ngươi tin tưởng ta sao?". Lạc Cảnh Thiên nhìn Tiêu Nhược Thủy hỏi.

"Tin tưởng". Tiêu Nhược Thuỷ không chút do dự đáp.

Vừa dứt lời, Lạc Cảnh Thiên một chưởng đánh về phía ngực của nàng.

Trong nháy mắt, Tiêu Nhược Thủy cảm thấy thời gian như đang chậm lại, nàng cảm thấy bản thân như là u linh, bị Lạc Cảnh Thiên một chưởng đem linh hồn đánh ra khỏi cơ thể.

Mà một giây sau, nàng trừng lớn con mắt, bởi vì nàng nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên linh hồn từ trong thể xác chui ra.

Sau đó, Lạc Cảnh Thiên bay tới trước mặt nàng.

"Cái này... đây là có chuyện gì? Ta thế nào...".

"Ngươi bị ta đem linh hồn đẩy ra khỏi cơ thể". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Linh hồn? Vậy ngươi định...".

"Bệnh của ngươi mặc dù có một phần ở thân thể, nhưng chủ yếu chính là ở linh hồn. Linh hồn của ngươi quá mạnh, cho nên thể xác gánh không được".

"Cho nên ta cần đem linh hồn ngươi tách ra, chỉ có như vậy, ngươi mới có thể sống. Nếu không thân thể ngươi rất có thể chịu không được dẫn tới tử vong". Lạc Cảnh Thiên nói.


"Vậy thứ kia...". Tiêu Nhược Thủy như đoán ra được cái gì.

"Ta sẽ đem linh hồn ngươi một phần kết hợp cùng thân xác kia. Thân xác kia được ta dùng xương của cấp bốn ma thú làm khung, dùng da của Xuyên Sơn Giáp làm da, dùng vẫn thiết làm áo giáp. Cho nên lực phòng ngự không thua gì Thông Linh cảnh cường giả sơ kỳ".

"Bên trong ta bỏ vào một viên Năng Lượng Thạch, đủ để vận dụng trăm lần một chiêu toàn lực uy lực cấp bậc Thông Linh cảnh sơ kỳ".

"Đương nhiên ngươi còn cần một chút thời gian đi thích ứng, cũng không có tác dụng phụ. Khi bản thể ngươi có thể tu luyện đến cấp bậc có thee gánh chịu cấp độ linh hồn của ngươi, như vậy ngươi liền không cần tới thứ này nữa". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

"Là... là thật sao? Ngươi không gạt ta?". Tiêu Nhược Thủy âm thanh sợ hãi vang lên.

Mặc dù có rất nhiều thứ nàng không hiểu, nhưng những điều quan trọng nàng lại nghe rõ ràng.

"Kia là đương nhiên. Ta biết trong thời gian qua ngươi làm rất nhiều thứ, cũng biết rõ tình cảm của ngươi dành cho ta. Thật xin lỗi, là ta vô năng, ta không dám đón nhận tình cảm của ngươi, để ngươi chịu ủy khuất lâu như vậy". Lạc Cảnh Thiên áy náy nói.

"Không, là ta tự nguyện". Tiêu Nhược Thủy lắc đầu nói.

Lạc Cảnh Thiên cười lắc đầu, sau đó lên tiếng.

"Ta muốn động thủ. Ngươi buông lỏng chút".

Tiêu Nhược Thủy nghe vậy toàn thân đều thả lỏng.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt nheo lại, tay đặt lên trán nàng, miệng lẩm bẩm chú ngữ.

Trong nháy mắt, linh hồn Tiêu Nhược Thủy run rẩy kịch liệt, sau một lúc, một bóng người giống y như nào xuất hiện.

Lạc Cảnh Thiên tay xuất hiện thủ ấn, đưa tay nắm lấy linh hồn kia ném về phía con rối do kia. Tay còn lại xuất hiện vòng tròn ma pháp, đem linh hồn kia giam lại trong thân xác con rối.

Nói thì lâu, nhưng bên ngoài thực tế mới trải qua có vài giây. Sở Như Mộng chỉ thấy Lạc Cảnh Thiên đánh Tiêu Nhược Thủy nhất chưởng, sau đó lại đem nàng đỡ lấy.

Tiêu Nhược Thủy mở mắt ra, trong đầu nàng xuất hiện một cái pháp quyết, đây chính là pháp quyết điều khiển con rối thuật.

Nàng có thể cảm nhận được con rối lớn kia cùng mình có mối liên hệ vô cùng bền chắc, ý niệm vừa động, con rối với cái giáp ngoài cứng rắn kia bỗng nhiên đứng dậy.

Sở Như Mộng bị doạ cái giật nảy mình lùi lại vài bước, hắn ngơ ngác nhìn lấy cảnh này. Tiêu Nhược Thủy cùng con rối này động tác y hệt nhau.

Lạc Cảnh Thiên thấy thế khẽ cười.

Tiêu Nhược Thủy cảm thấy bản thân chưa từng có thoải mái, nàng biết bệnh của mình đã hết. Ánh mắt nhìn về Lạc Cảnh Thiên đầy vẻ rung động.

Mà một giây sau...

Sở Như Mộng trừng lớn con mắt, đột nhiên bị nhét một đống lớn thức ăn cho chó, hắn nhất thời cảm thấy toàn thân khó chịu.

Không sai, Tiêu Nhược Thủy chính là ôm lấy cổ Lạc Cảnh Thiên, sau đó là môi chạm môi, hôn nhau quên cả trời đất.