Chương 173: Trần Tuệ Dung khó hiểu

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 173: Trần Tuệ Dung khó hiểu

Lạc Cảnh Điềm không có tiếp tục nhiều lời, thấy ba người kia đem Tô Thanh Ảnh bảo vệ, nàng ánh mắt tràn ngập lửa hận.

Hàn Băng Kiếm giơ lên trước người, linh lực trong cơ thể điên cuồng quán thâu vào bên trong, xung quanh một luồng khí bắt đầu vây quanh Hàn Băng Kiếm. Lạc Cảnh Điềm là đang vận chiêu, hiển nhiên muốn giết Tô Thanh Ảnh đang được bảo vệ bởi ba vị trưởng lão là rất khó khăn, thậm chí là không có cách nào tổn thương được Tô Thanh Ảnh, nhưng Lạc Cảnh Điềm cũng không có từ bỏ, lúc này nàng đã bị lửa giận ảnh hưởng tới đầu óc, làm sao sẽ quan tâm giết được hay không.

Tâm Cổ Truy Nguyệt!

Một âm thanh từ miệng Lạc Cảnh Điềm phát ra.

Xoát!

Hàn Băng Kiếm vung ra, trong nháy mắt liền phóng ra vô số kiếm ảnh, đều do linh lực ngưng tụ mà thành.

Hứa Giai Tường thấy vậy, bà ta hộ thân linh lực lập tức mở ra, vô số kiếm ảnh trong nháy mắt đâm vào. Lạc Cảnh Điềm khống chế các lưỡi kiếm lao thẳng vào một điểm, mỗi một kiếm uy lực đều là nàng toàn lực nhất kích. Hứa Giai Tường gương mặt hơi đổi, bởi vì hàng chục thanh kiếm đánh vào một điểm làm cho hộ thể linh lực của bà ta có chút lung lay.

Bà ta biết nếu như cứ mặc kệ Lạc Cảnh Điềm như này, trừ khi Lạc Cảnh Điềm cạn kiệt linh lực, nếu không là không có cách nào dừng lại. Cho nên bà ta muốn đem Lạc Cảnh Điềm đánh ngất rồi mang đi.

"Bảo vệ Thanh Ảnh, ta đi đem Thánh Nữ mang về". Hứa Giai Tường trầm giọng nói.

"Vâng, đại trưởng lão". Tống Thế Anh cùng Mạnh Lan gật đầu nói.

Lạc Cảnh Điềm cũng biết được điểm này, nàng khóe miệng khẽ nhếch lên. Có lẽ Hứa Giai Tường nàng còn không làm được gì, dù sao bà ta thực lực đã là Tử Linh cảnh cao cấp, mà nàng chỉ là Thông Linh cảnh đỉnh phong. Kém tận một cái đại cảnh giới, làm sao có thể phá hủy được phòng hộ của bà ta.

Nhưng mà Tống Thế Anh cùng Mạnh Lan khác biệt, hai người này chỉ là Tử Linh cảnh sơ kỳ, muốn phá đi phòng ngự, nàng có niềm tin có thể làm được. Mà nàng chờ chính là cái thời khắc này.

Ngay khi Hứa Giai Tường lão tới các mình chỉ còn vài mét, Lạc Cảnh Điềm trong tay Hàn Băng Kiếm lao ra.

"Tình Cổ Đảo Nguyệt!". Lạc Cảnh Điềm lớn tiếng quát.

Trong nháy mắt, Hứa Giai Tường vừa rồi còn cho rằng Lạc Cảnh Điềm ném ra Hàn Băng Kiếm muốn cản mình lại, nhưng mà một giây sau, Hàn Băng Kiếm lấy một quỹ đạo quỷ dị vòng qua người bà ta, lao thẳng về phía Tô Thanh Ảnh.

"Coi chừng!". Hứa Giai Tường biết đuổi không kịp, lập tức quát lên.

Tống Thế Anh cùng Mạnh Lan đem Tô Thanh Ảnh cản lại phía sau, hộ thể linh lực toàn lực mở ra, Vực cũng nháy mắt liền thành hình, đem Tô Thanh Ảnh bảo vệ gắt gao.

Ngay tại lúc này!

Lạc Cảnh Điềm ánh mắt lóe lên.

"Linh Cổ Kiến Nguyệt!".

Trong nháy mắt, hàng chục thanh kiếm khí dựng thành một cái mặt trăng cản đường Hứa Giai Tường, chỉ cần cản lại bà ta một giây cũng liền đủ.

Oanh!

Hứa Giai Tường một chưởng đem kiếm khí đánh tan, lao thẳng về phía Lạc Cảnh Điềm.

Lạc Cảnh Điềm khóe miệng khẽ nhếch lên, âm thanh thánh thót chậm rãi vang lên.

"Bách! Cổ! Phá! Nguyệt!".

Vừa dứt lời, Lạc Cảnh Điềm thân ảnh biến mất, trong nháy mắt liền xuất hiện ở phía trên đầu Tô Thanh Ảnh cùng hai người kia. Tay nắm Hàn Băng Kiếm, sau đó lao thẳng xuống, cơ thể xoay tròn tạo thành một cái vòng xoáy lao xuống.

Tống Thế Anh cùng Mạnh Lan nhất thời biến sắc, Tô Thanh Ảnh càng là gương mặt trắng bệch. Nàng thật không nghĩ tới, Lạc Cảnh Điềm sẽ nổi điên tới mức này.

Xẹt!

Oanh!

Cả hai người Tống Thế Anh cùng Mạnh Lan đều toàn lực phòng ngự, với thực lực của họ hoàn toàn có thể đánh bại Lạc Cảnh Điềm mà không tốn nhiều thời gian, nhưng mà họ còn phải bảo vệ Tô Thanh Ảnh, chiêu thức của Lạc Cảnh Điềm lại biến hóa quá quỷ dị, hơn nữa họ sợ làm bị thương Lạc Cảnh Điềm, cho nên chỉ có thể cắn răng phòng thủ.

Hàn Băng Kiếm nháy mắt liền xuyên qua tầng hộ thể của hai người Tống Thế Anh cùng Mạnh Lan, nhìn thấy kiếm sắp đâm vào Tô Thanh Ảnh, Lạc Cảnh Điềm ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Tô Thanh Ảnh theo bản năng đưa tay lên đỡ, mũi kiếm trực tiếp đâm vào lòng bàn tay nàng, nhìn như chuẩn bị đâm xuyên qua thì lúc này Lạc Cảnh Điềm liền cảm thấy cơ thể bị gắt gao cản lại, không cách nào nhích thêm nổi một chút.

Sau đó, nàng toàn thân vô lực buông lỏng Hàn Băng Kiếm, cuối cùng chính là ngất đi.

Bách Cổ Phá Nguyệt là chiêu thức mạnh nhất trong Cổ Nguyệt Tiên Hoàn Kiếm. Chưa nói tới những chiêu phía trước đã đem linh lực của nàng hao tổn hết một phần ba, cuối cùng một chiêu càng là đem nàng linh lực hao sạch không còn lại chút nào.

Trước khi ngất đi, nàng ánh mắt nhìn qua Hứa Giai Tường, đầy vẻ không cam tâm.

Bởi vì, Hứa Giai Tường đã đuổi tới kịp, với thực lực của bà ta làm sao nhìn không ra Lạc Cảnh Điềm đèn đã cạn dầu, bà ta vận dụng Vực đem Lạc Cảnh Điềm kích choáng, với tình trạng lúc này, Lạc Cảnh Điềm làm gì còn khí lực để giết Tô Thanh Ảnh.

Nhìn Lạc Cảnh Điềm ngất đi, lại nhìn lòng bàn tay mình bị Hàn Băng Kiếm đâm vào một cm, Tô Thanh Ảnh trong lòng tràn ngập bối rối. Cũng có chút hối hận vì bản thân quá mức.

Tống Thế Anh cùng Mạnh Lan thấy vậy thở phào một hơi, vừa rồi thật sự quá hung hiểm, họ không nghĩ tới Lạc Cảnh Điềm có thể xuyên phá phòng ngự của họ. Cái này quá khó tin.

"Đưa Thánh Nữ về phòng nghỉ ngơi, chuyện hôm nay không cho phép nói với cung chủ. Nếu lộ ra, Thánh Nữ sẽ gặp nguy hiểm, Băng Cung cũng sẽ gặp rất nhiều phiền phức". Hứa Giai Tường trầm giọng nói.

"Rõ, đại trưởng lão". Tống Thế Anh cùng Mạnh Lan hiển nhiên cũng hiểu sự việc này ảnh hưởng thế nào, họ chắc chắn cũng sẽ không nói ra.

Về phần vì cái gì không nói cho cung chủ, hiển nhiên đây là Hứa Giai Tường tư tâm, dù sao Tô Thanh Ảnh chính bản thân đi tìm Lạc Cảnh Điềm gây chuyện, cái này không trách được người khác. Đến lúc đó nàng nhất định sẽ bị phạt.

Trước kia không có chuyện gì còn dễ nói, nhưng lần này xảy ra chuyện như vậy, Trần Tuệ Dung không nổi giận cũng khó.

"Ngươi hết chuyện hay sao mà đi tìm Thánh Nữ gây chuyện? Không biết sắp đến ngày trọng đại của thánh địa sao? Ngươi lúc này còn dám quấy rối?". Hứa Giai Tường tức giận nói.

"Mẹ, ta chỉ là... chỉ là...". Tô Thanh Ảnh muốn nói gì đó, nhưng lại nói không ra lời.

"Chỉ là? Chỉ là cái gì? Nếu không phải ta tới kịp thời, ngươi sớm đã chết". Hứa Giai Tường gắt giọng quát lên.

Tô Thanh Ảnh trầm mặc cúi đầu không nói gì.

Nhìn thấy vậy, Hứa Giai Tường bất đắc dĩ thở dài. Sau đó liền ôm lấy Tô Thanh Ảnh rời đi.

Chẳng qua bà ta không biết, Trần Tuệ Dung sớm đã thấy được hết thảy, chẳng qua bà ta làm như không thấy mà thôi, dù sao người bị thương là Tô Thanh Ảnh, cũng không phải Lạc Cảnh Điềm, cho nên bà ta liền nhắm một mắt, mở một mắt cho qua, nếu như Lạc Cảnh Điềm thật bị thương, chỉ sợ bà ta sớm đã bão nổi.

"Điềm Điềm rốt cuộc học võ kỹ từ ai?". Trần Tuệ Dung nhíu mày thầm nghĩ. Nhưng lại nghĩ không ra, bà ta liền quay người rời đi.

Tại một nơi khác.

"Phu nhân, đã đem hết thảy Tiêu gia khống chế. Lão già kia đã bị chúng ta bắt sống". Một nữ tử lên tiếng.

"Tốt, kế tiếp liền dựa theo kế hoạch, bắt đầu bồi dưỡng quân đội. Ta muốn trong vòng ba năm bồi dưỡng ra một chi quân đội từ toàn bộ đều từ Ngự Linh cảnh trở lên". Vị phu nhân kia nói.

"Ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của ngài". Nữ tử cúi đầu đáp.

"Tốt, Tiêu gia mặc ngươi xử lý, muốn chém muốn giết tùy ý ngươi, ta biết ngươi chờ ngày này đã lâu, hiện tại có thể báo thù, Tiêu gia đã không còn giá trị với chúng ta". Vị phu nhân kia cười nói.

Nữ tử nghe thế, hốc mắt nhất thời đỏ lên, nàng cố cắn răng để cho bản thân không khóc thành tiếng.

Từ bé chịu đủ mọi oan khuất, sau đó còn bị ép rời khỏi quê hương. Gia đình bị người giết hết, nếu không phải trong tay nàng nắm một chút bí mật, chỉ sợ nàng cũng không sống được đến bây giờ.

"Cám ơn phu nhân". Nữ tử mím môi cúi đầu nói, nhìn như chấn định, nhưng cơ thể nàng đang phát run.

Vị phu nhân kia thấy thế khẽ cười một tiếng, sau đó duỗi tay ra đem nàng ôm lấy nhẹ nhàng nói.

"Nhưng năm này khổ cực ngươi".

An ủi nàng một lúc, vị phu nhân kia liền để nữ tử rời đi.

"Nàng cũng là một người số khổ". Một giọng nam tử từ phía sau vang lên.

"Cái này còn không phải trách ngươi?".

"Ta làm cái gì?". Nam tử ngẩn ra.

"Cái số đào hoa của Thiên nhi còn không phải hưởng từ ngươi? Năm đó chính ngươi có bao nhiêu người mến mộ ta còn không biết? Ngay cả việc ngươi cùng Lãnh...".

"Ta cũng không làm gì a, ta thề, ta cùng nàng không hề phát sinh bất cứ chuyện gì, lão bà, người phải tin tưởng ta". Nam tử lập tức lên tiếng.

"Ha hạ, nhìn ngươi gấp gáp. Ta còn không biết tính ngươi hay sao? Nhưng Thiên nhi cũng không phải ngươi".

"Cái này là chuyênh tốt a, nàng tính cách rất tốt, làm vợ của Thiên nhi không có gì là không ổn, ta nhìn ra được nàng đối với Thiên nhi rất một lòng. Chỉ là Thiên nhi quá đần đi, lại nhìn không ra được tình cảm của nàng dành cho hắn".

"Đúng, ngươi tìm kiếm Thiên nhi đến đâu rồi? Có tin tức nào không?".

"Ta điều tra được hắn từng đi tới Xích Hồ Thành, ta sẽ cử người đến đó điều tra. Không biết năm năm này hắn sống thế nào. Người làm cha như ta thật vô dụng, ngay cả con trai mình cũng không bảo vệ được". Nam tử thở dài nói.

"Đây không phải do ngươi sai, là lỗi của ta". Nữ tử đi tới an ủi nói.

"Ta sợ hắn sẽ xảy ra chuyện không may".

"Câm miệng, không nói được lời nào ra hồn". Nữ tử trừng mắt nói.

"Ha ha". Nam tử cười cười, đưa tay ôm lấy nữ tử vào lòng, cảm nhận được làn da mềm mại cùng thân hình đầy cảm xúc, hắn nhịn không được bắt đầu rục rịch.

"Ai nha, còn sớm đây, bây giờ là ban ngày". Nữ tử xấu hổ đập lên cánh tay của nam tử.

"Nói như vậy buổi tối có thể?". Nam tử ánh mắt sáng lên.

"Đi chết đi". Nữ tử tức giận xấu hổ đạp hắn một cước, sau đó liền vội đi vào phòng.

Nam tử cười xấu xa rồi đi vào theo.