Chương 174: Ngươi là ma quỷ sao???

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 174: Ngươi là ma quỷ sao???

Yêu Linh Thôn.

Tiêu Nhược Thủy thấy được một đám yêu tộc đang gấp gáp rời đi, nàng lúc này khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng có chút kích động. Trước đó dù đã luyện tập rất nhiều lần khống chế khôi lỗi, nhưng mà chưa một lần được thực chiến.

Lần này muốn dùng nó đối phó yêu tộc, nàng cảm xúc nhất thời nổi lên.

Bên cạnh Lạc Thiên Y cũng nhìn ra điều đó, nàng không có lên tiếng nói cái gì, Tiêu Nhược Thủy từ lúc sinh ra tới giờ chưa một lần trải qua chiến đấu, cho nên nàng hiểu được Tiêu Nhược Thủy cảm xúc lúc này. Lên tiếng chấn an nàng chỉ làm nàng lo lắng hơn thôi.

Phía bên kia, đám yêu tộc này cũng không phải người của Hổ Chấn Hưng, mà là thế lực khác của Bích Thủy Đàm, đám người này thuộc về Huyết Thủy Sơn Trang, có thể xem như là thế lực lớn không kém Hổ Phồn Bang chút nào.

Mà lúc này, đám yêu tộc này ban đầu vốn chỉ có hơn 50 người, lúc này chỉ còn lại có gần 40 tên. Trên đường sớm đã chết đi hơn 10 tên yêu tộc, chỉ nhìn vẻ mặt cũng biết đám yêu tộc này lúc này đang sợ hãi thế nào.

Đám yêu tộc không biết rằng, xung quanh chúng đang có mười mấy con cấp bốn ma thú đang theo dõi lấy nhất cử nhất động của họ.

Cấp bốn ma thú thật sự không dễ dàng mà dấu diếm, dù sao hình thể của chính cũng có trên trăm mét. Hơn nữa cũng sẽ không phải đứng tại chỗ, cho nên khi đem chúng vào đây, Lạc Cảnh Thiên muốn sắp xếp vị trí cũng không đơn giản chút nào, để nó tự do di chuyển liền có khả năng đem huyễn thuật phá hủy, may mắn rằng Tiêu Nhược Thủy biết một loại mê dược, có thể khiến ma thú ngủ say một đoạn thời gian.

Nhưng động tĩnh của đám yêu tộc đã đánh thức chúng nó.

Gào!

Một tiếng rống lớn vang lên, triệt để phá đi bầu không khí yên tĩnh.

Một số tên yêu tộc còn chưa kịp phản ứng thì đã gặp một cái miệng rộng đem họ nuốt vào. Mà những tên yêu tộc khác nhìn thấy ma thú xuất hiện, một tên trong đám người vội vàng phản kích, dẫn tới những tên yêu tộc khác cũng kịp lấy lại tinh thần.

Chẳng qua, ma thú có nhiều lắm.

Đám cấp bốn ma thú lúc này triệt để đồng loạt tấn công.

Nhưng mà, thực sự thì mười mấy con cấp bốn ma thú không thể đánh đồng với một tên Thông Linh cảnh cao cấp được. Trong đám yêu tộc này có tận hai tên Thông Linh cảnh cao cấp, cho nên đối phó với đám ma thú hoàn toàn dễ dàng.

Tiêu Nhược Thủy thấy cảnh này liền bắt đầu hành động.

Ầm ầm!

Một tiếng động khẽ vang lên, đám yêu tộc đề phòng xung quanh cảnh giác không thôi, hai tên cường giả còn đang phải đối phó ma thú, cho nên họ hiện tại cũng không có ai có thực lực cùng một con ma thú cấp bốn nào đánh ngang được.

A a a a a!

Một tiếng hét vang lên.

Đám yêu tộc vội quay đầu qua, liền thấy được một người thân cao ba mét, toàn thân mặc một bộ áo giáp, tay cầm cự kiếm, một tay đang nắm lấy chân một tên yêu tộc. Mà âm thanh phát ra chính là từ trong miệng tên yêu tộc kia.

Vèo vèo!

Trong nháy mắt, đám yêu tộc vội vàng tấn công người thần bí kia, nhưng mà một chút tác dụng cũng không có. Lạc Cảnh Thiên trên thân khôi lỗi sớm đã bày sẵn một chút ma pháp phòng ngự, hơn nữa còn khắc lên ma văn hóa giải một phần uy lực va chạm. Cho nên đám yêu tộc này lực công kích đối với khôi lỗi mà nói cũng chỉ ngang với một tên Ngự Linh cảnh đánh vào một tên Thông Linh cảnh mà thôi.

Không hề có chút uy lực nào.

Sau đó…

Khôi lỗi bắt đầu tàn sát, Tiêu Nhược Thủy khống chế khôi lỗi đã đạt tới mức ưu việt, nhưng so với Lạc Cảnh Thiên thì nàng vẫn kém nhiều lắm.

Thấy người mình đang bị đánh giết, một tên Thông Linh cảnh đang cùng ma thú chiến đấu liền lao xuống, một chưởng vỗ vào trên thân khôi lỗi.

Ầm!

Khôi lỗi trong nháy mắt liền bay ra ngoài, nhưng mà cũng không có chịu quá nhiều thương tổn.

Ngang!

Tiêu Nhược Thủy giống như thật sự trở thành khôi lỗi, nàng điều khiển vô cùng thuần thục cùng trôi chảy, khống chế khôi lỗi nâng kiếm, ngay sau đó, dùng tốc độ khó tin lao về phía tên yêu tộc kia.

Một kiếm chém xuống.

Tên yêu tộc kia ánh mắt lộ vẻ khinh thường, hắn không hề cảm thấy một chút linh lực ba động nào, cho nên hắn cho rằng kẻ này chỉ đang dùng man lực tấn công hắn.

Chẳng qua, lực lượng của khôi lỗi, thật sự lớn lắm.

Oanh!

Tên yêu tộc kia tuy nhiên cản được chiêu thức, nhưng là trực tiếp bị đánh hai chân cắm sâu xuống đất tới vài chục cm. Cảm nhận được lực lượng cường đại, tên yêu tộc kia gương mặt hơi biến sắc, hắn vận dụng linh lực đem khôi lỗi đẩy ra, sau đó, một kích toàn lực đánh vào trên người khôi lỗi.

Nhất thời, khôi lỗi bị đánh bay ra ngoài, trên không trung còn bị tên yêu tộc kia đánh thêm mấy chưởng, sau đó rơi xuống đất vỡ nát.

Mà lúc này, tên Thông Linh cảnh còn lại cũng đem ma thú giải quyết, ánh mắt hắn rơi vào trên người khôi lỗi, vô cùng nghi hoặc nói.

"Đó là thứ gì? Yêu tộc? Vẫn là nhân loại?".

"Không rõ, nhưng thân thể rất cứng rắn, chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi". Tên yêu tộc kia khinh thường nói.

"Ta cảm thấy nơi này có vấn đề rất lớn, thứ này không hề có bất kỳ linh lực ba động nào, nhưng thân thể lại có thể chịu đựng ngươi mất chưởng toàn lực. Dựa vào nhục thân, hoàn toàn là không có khả năng". Tên kia nhíu mày nói.

"Bất kể là gì, nó cũng đã chết, ta…".

Lời còn chưa nói hết, hắn liền trừng lớn con mắt.

Hắn thấy được, thứ mà hắn vừa đánh nát kia, lại đang tự động gộp lại với tốc độ cực nhanh, chỉ sau hai giây, nó liền trở lại bình thường.

Ngang!

Âm thanh xé gió vang lên, cả hai tên yêu tộc cường giả đều biến sắc, bởi vì khôi lỗi cũng không có đối với họ động thủ, mà là đối với những yêu tộc khác động thủ.

"Đáng chết, đó là thứ gì? Làm sao có thể".

Tức giận mắng một tiếng, hai tên yêu tộc lao lên muốn kéo khôi lỗi ra, nhưng mà ngay tại lúc này, một luồng cảm giác lạnh gáy dâng lên, cảm giác nguy hiểm cao tới cực điểm. Họ vội vã lùi lại phía sau.

Ầm!

Nơi họ vừa đứng xuất hiện một chưởng ấn cực kỳ khủng bố.

"Người nào!". Tên yêu tộc kia quát lớn.

"Mau cứu người". Tên yêu tộc còn lại cắn răng nói, bởi vì lại có người của họ chết đi.

Ầm!

Lại một chưởng nữa đem đường đi của họ cản lại.

"Vực! Đây là Vực! Tuyệt đối là có cường giả xung quanh. Ai?! Ngươi ra đây cho ta". Hắn biến sắc quát lớn.

Nhưng mà đáng tiếc, không có người xuất hiện.

Mà người cản hai tên kia lại, chính là Lạc Thiên Y, nàng thực lực đã bước vào ngưỡng cửa Tử Linh cảnh, Vực của nàng càng là đang trong quá trình chuyển hóa. Nhưng do huyễn tượng xung quanh, cho nên nàng cũng không có đem uy lực của Vực hiển hiện ra, nếu không chỉ cần một ý niệm, hai tên này liền chết.

Tuy nhiên hai người họ nhất định sẽ chết, nhưng Lạc Thiên Y muốn để Tiêu Nhược Thủy rèn luyện một chút. Hiếm có cơ hội cùng Thông Linh cảnh động thủ, để chúng làm đá mài đao cũng không tệ lắm.

Cứ thế, hai tên yêu tộc trơ mắt nhìn toàn bộ yêu tộc họ mang theo bị khôi lỗi giết chết.

"Ngươi rốt cuộc là ai? Vì cái gì làm như vậy?". Nhìn thấy toàn bộ đều chết, tên yêu tộc kia giọng nói tràn đầy hận ý vang lên.

Lạc Thiên Y hơi nhếch miệng lên, không có lên tiếng. Nàng đang chờ Tiêu Nhược Thủy ra tay.

Tiêu Nhược Thủy hiển nhiên cũng hiểu ý của nàng, không chút do dự, khôi lôi nhắm thẳng hai người lao tới.

Thực tế thì, Tiêu Nhược Thủy muốn lợi dụng khôi lỗi tới giết hai tên yêu tộc này là hoàn toàn vô dụng, nàng chỉ là đang luyện tập thôi, dù sao thực lực chênh lệch cũng quá lớn, muốn giết được hai tên này là hoàn toàn đang nằm mơ.

Dưới sự không chế của Lạc Thiên Y, Tiêu Nhược Thủy tốn hơn hai giờ mới dừng lại.

Nhìn hai tên kia vẻ mặt, Lạc Thiên Y biết chúng đã từ bỏ hi vọng sống sót. Cho nên nàng liền nhẹ nhõm đem hai tên yêu tộc giải quyết.

Mà một nơi khác.

Lạc Cảnh Thiên đám người đang nhìn lấy đám yêu tộc bị tàn sát, Hổ Chấn Hưng lúc này gương mặt đã không còn vẻ kiêu căng như ban đầu, mà là một vẻ mặt hoảng sợ tới cực điểm.

Nhớ lại mấy tên dân làng hoảng sợ kêu lên ma quỷ, hắn cơ thể hơi run lên.

Mà tên yêu tộc bảo vệ Hổ Chấn Hưng kia hiện tại cụng khổ không thể tả. Bởi vì hiện tại toàn bộ những người khác đều đã chết, chỉ còn lại một mình ông ta cùng Hổ Chấn Hưng mà thôi.

Có trời mới biết mấy tiếng đồng hồ vừa rồi họ trải qua cái gì.

Ngươi gặp qua một con ma thú cấp hai lại có thể nuốt sống mấy chục tên Ngự Linh cảnh sao?.

Ngươi gặp qua người vừa chết lại đột nhiên sống lại, dùng hàm răng điên cuồng ăn hết một tên đồng bạn sao?.

Ngươi gặp qua đột nhiên hàng chục người bị điên tự tay moi ruột mình ra sao?.

Hai người họ toàn bộ gặp qua, cũng tận mât nhìn thấy.

Tâm lý sức chịu đựng của họ lúc này đã kém tới cực điểm.

Đám người Sở Như Mộng nhìn Lạc Cảnh Thiên đang cười, cả đám trong lòng đều đang gào thét.

Ngươi là ma quỷ sao?.

Chính họ chỉ đứng nhìn cũng kém chút sụp đổ, không cần nói cũng biết mấy tên yêu tộc kia tình trạng thế nào.

Không điên mới có quỷ.