Chương 175: Hạ Thần tuyên ngôn

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 175: Hạ Thần tuyên ngôn

"Ngươi định làm thế nào? Giết tên họ Hổ kia? Vẫn là giết lão già kia?". Sở Như Mộng nhíu mày nói.

"Đương nhiên là giết tên thiếu chủ kia, hắn nhưng là con trai duy nhất của Hổ Thiên, đem hắn giết liền có thể đem Hổ Thiên kéo tới, mà những thế lực khác, ta cũng sẽ chỉ để lại một người sống sót ra ngoài. Như vậy mới có thể khiến đám yêu tộc tại Bích Thủy Đàm nhắm tới". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Ngươi không sợ chúng kéo toàn bộ người tới sao?". Đinh Tiểu Vân nhíu mày hỏi.

Tuy nhiên nơi này cạm bẫy nhiều, những nếu như là một số lượng lớn tiến vào, như vậy nơi này liền hủy. Nhân số áp đảo, muốn dùng những cái bẫy kia giết người, giết tới khi nào? Chính diện chiến đấu lại đánh không lại.

"Ngươi không cần quan tâm, mục đích của ta chính là muốn chúng kéo hết tất cả nhân thủ tới. Mà nhiệm vụ của các ngươi chính là tranh thủ thời gian đó đem Bích Thủy Đàm chiếm đóng". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

"Vậy nếu như chúng quay lại thì thế nào? Kết quả chúng ta vẫn đánh không lại a". Lăng Thiên Sở cau mày hỏi.

"Ta cần là để chúng rời khỏi Bích Thủy Đàm, chỉ cần binh lực của chúng rời khỏi liền có thể. Hơn nữa, chúng đi vào trong này, bất kể là chết bao nhiêu người, vẫn là không thiếu một người, thì khi chúng trở về, liền là tử kỳ của chúng". Lạc Cảnh Thiên khóe miệng hơi nhếch lên ý cười.



Kế hoạch đúng như những gì Lạc Cảnh Thiên mong muốn, 8 thế lực lớn của Bích Thủy Đàm đi vào, tất cả chỉ có một người sống sót đi ra. Trừ những kẻ không đi vào, Lạc Cảnh Thiên cũng không muốn giết chúng, bởi vì chúng còn có chút tác dụng.

Khi biết tin con mình Hổ Chấn Hưng chết, Hổ Thiên quả thật tức điên rồi, hắn không nói hai lời liền kéo theo hơn 20 vạn binh kéo tới Yêu Linh Thôn. Mà những thế lực khác so với Hổ Thiên cũng không kém chút nào.

Ban đầu họ để con mình đi, một là vì xác minh sự thật, hai chính là muốn cho thế hệ trẻ tuổi thể hiện bản thân. Nói trắng ra chính là làm một cuộc so tài, nhưng ai biết tới, tất cả đều chết tại đây.

Bất kể là con đầu lòng hay không, thiên phú mạnh hay không, thì việc những tên yêu tộc kia chết chẳng khác nào tát một cái tát mạnh vào mặt họ. Cho nên việc họ tức giận kéo binh tới đánh cũng là chuyện bình thường.

Mà khi nghe tin đám yêu tộc tại Bích Thủy Đàm rời đi, đám người Lạc Cảnh Thiên liền bắt đầu kéo người tiến về Bích Thủy Đàm. Những người này đều là những dân làng nằm trong ma thú sơn mạch, hiện tại đã bị Lạc Cảnh Thiên biến thanh một đám binh lính, tuy nhiên nhân số cũng chỉ có hai vạn người mà thôi.

Hắn để cho Lạc Thiên Y mang theo đám người rời đi, còn hắn thì ở lại, hắn muốn vì những tên yêu tộc kia đưa xác của chúng vào hỏa táng tràng.

Phải biết, bên trong Yêu Linh Thôn nguyên khí đã sắp cạn kiệt, mà khi nguyên khí cạn kiệt, nơi đó sẽ sụp đổ. Việc hắn cần làm chính là đem đám yêu tộc kéo lại, không cho chúng rời đi.

Nếu như giết được hết thì tốt, nhưng hắn cũng không có đạt quá nhiều hi vọng, theo điều tra, những tên đứng đầu Bích Thủy Đàm, thực lực đều đã bước vào Tử Linh cảnh sơ kỳ, mà Tử Linh cảnh sơ kỳ hoàn toàn có thể chống chịu được sự sụp đổ của Yêu Linh Thôn, muốn dùng nơi đó đem chúng giết, hi vọng không lớn.

Hơn nữa, mục tiêu chính của hắn là khiến cho đối phương nhân số giảm đi lượng lớn, đến lúc đó khi chúng trở về mới có thể kiểm soát tình hình được. Dù sao không gian kính của hắn phạm vi cũng không tính là lớn, chỉ bằng Vực của một tên Thông Linh cảnh trung cấp mà thôi.

Không sai, hắn chính là muốn đem đám yêu tộc này đưa vào không gian kính, nơi đó mới là địa bàn của hắn. Tại đó, hắn tốc độ chuyển đổi ma lực mới đạt tới trạng thái đỉnh phong.

Không gian kính nhưng là có thể tăng lên uy lực của hắc ma pháp.

Về phần vì cái gì không tại nơi này giết những tên kia, đơn giản là vì… thời gian không đủ.

Có một cái ma pháp, hắn còn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ, mà loại ma pháp này mới là thứ hắn dựa vào để mạt sát toàn bộ binh lính của đám yêu tộc kia. Hiện tại còn chưa phải lúc.

Thời gian chúng từ Bích Thủy Đàm rời đi cùng trở về, ít nhất cũng tốn hơn một tuần. Thời gian này, đủ rồi.

Đám người Sở Như Mộng dẫn binh đi tấn công Bích Thủy Đàm, do những thế lực lớn người cầm quyền đều rời khỏi, cho nên thực lực cao nhất cũng chỉ có đạt tới cấp độ Thông Linh cảnh đỉnh phong, mà Lạc Thiên Y hoàn toàn có thể giết sạch chúng. Cho nên chiếm lấy Bích Thủy Đàm cũng không khó, chẳng qua tốn khá nhiều thời gian.

Mất năm ngày mới hoàn toàn kiểm soát Bích Thủy Đàm.

Dân số nơi này hơn 10 triệu người, đa phần đều là yêu tộc bình thường, chỉ có một phần có thực lực chính là những thế lực nhỏ khác.

Đám người Sở Như Mộng dùng năm ngày diệt sạch toàn bộ những thế lực kia cùng những kẻ chống đối, 10 triệu dân, bị giết hơn 2 triệu. Đó là một con số rất đáng sợ, cũng không phải Lạc Cảnh Thiên tàn nhẫn, mà là vì hắn muốn sự ổn định. Không giết gà dọa khỉ, chỉ sợ đám yêu tộc này sẽ không an phận. Hơn nữa thời gian cũng eo hẹp, cho nên đại đa số yêu tộc hiện tại đều bị cầm tù.

Mà Lạc Cảnh Thiên bây giờ, hắn đang bận rộn thiết kế huyễn tượng đem không gian kính dấu tốt, chỉ chờ đám yêu tộc kia trở về liền có thể bắt đầu đánh giết cuối cùng.

"Thế nào rồi?". Sở Như Mộng đi tới hỏi.

Lạc Cảnh Thiên nhìn qua, thấy đám người Sở Như Mộng đều tới, hắn không có lập tức đáp lại, ánh mắt nhìn về phương xa như đang suy nghĩ gì đó.

Đám người lặng yên chờ đợi hắn trả lời.

"Chúng sẽ đến đây trong 12 tiếng nữa". Lạc Cảnh Thiên trầm ngâm một lúc, sau đó lên tiếng.

"Ngươi giống như có tâm sự rất nặng, là đang lo lắng sao?". Tiêu Nhược Thủy quan tâm hỏi.

"Trận chiến này, lành ít dữ nhiều. Tám tên cường giả Tử Linh cảnh, sáu tên Thông Linh cảnh đỉnh phong, mấy chục tên Thông Linh cảnh sơ, trung kỳ. Mà chúng ta chỉ có duy nhất tiểu Y Y thực lực đạt tới Tử Linh cảnh, hơn nữa cũng chưa ổn định. Các ngươi cho rằng phần thắng có bao nhiêu?". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

Đám người trầm mặc không nói.

Có thể họ có khả năng chiếm lấy Bích Thủy Đàm, dùng trí thông minh làm nó thay đổi thế cục. Nhưng bất kể thế nào, chênh lệch thực lực quá rõ ràng.

Họ rõ ràng tình cảnh của mình, họ có thể chiếm lấy Bích Thủy Đàm, nhưng có thật sự giữ được nó hay không? Đáp án hiển nhiên ai nấy đều biết.

Chính là không!

Họ hiểu rõ, nhưng vẫn nghe theo, đơn giản vì họ đang nuôi lấy một cái hi vọng – báo thù.

Nhưng hiện tại, Lạc Cảnh Thiên một câu nói đem mộng tưởng đánh nát, khiến họ trở lại thực tại.

Chờ đợi năm năm, cố gắng năm năm, chẳng lẽ không có kết quả gì?!

"Ngươi... muốn từ bỏ?". Lăng Thiên Sở hít sâu một hơi hỏi.

"... Đúng". Lạc Cảnh Thiên thản nhiên đáp.

"Vì cái gì? Đã không có kết quả, vì cái gì còn cố gắng tới bây giờ?". Hạ Thần tức giận nói.

"Ngươi bình tĩnh một chút". Đinh Tiểu Vân cau mày nói.

"Tại sao?". Lăng Thiên Sở hỏi.

"Đã ngươi nói như vậy, tại sao vẫn còn làm? Chơi rất vui sao?".

"... Không, ta là sợ các ngươi chết". Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người, nghiêm túc nói.

Nghe vậy, ai nấy đều ngẩn ra. Họ không nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên lại nơi ra đáp án này.

Lạc Cảnh Thiên quay đầu nhìn nơi xa, lạnh nhạt lên tiếng.

"Ta có năng lực khiến các ngươi thực lực tăng lên đủ để cùng Tử Linh cảnh liều mạng, nhưng nếu như trong vòng năm phút không thể kết thúc chiến đấu, như vậy kế quả dù thắng hay thua, các ngươi đều sẽ chết. Nhưng... ta không muốn các ngươi chết như thế, không đáng".

Lạc Cảnh Thiên nói là lời thật lòng, hắn hoàn toàn có thể lừa gạt họ, nhưng cùng nhau trải qua năm năm cố gắng, nội tâm hắn không cho phép hắn làm như vậy.

Đám người nghe thế đều không lên tiếng.

Đoàn người im lặng rất lâu, cuối cùng Hạ Thần lên tiếng phá vỡ bầu không khí này.

"Vậy thì đã sao? Không phải chỉ có năm phút à? Ta còn không tin năm phút ta không giải quyết được một người".

"Ta không đùa giỡn với ngươi, ta rất nghiêm túc". Lạc Cảnh Thiên nhìn hắn nói.

"Ta biết. Ta lời nói cũng là thật lòng". Hạ Thần nhìn hắn đáp, sau đó quay đầu nhìn về phía trước nói.

"Ta sinh ra liền đã cao quý, bất kể là vì cái gì, đây là sự thật. Từ nhỏ đến lớn, không ai dám ngỗ nghịch ta, không ai dám đắc tội ta. Điều đó làm ta trở lên kiêu ngạo".

"Nhưng mà, những năm này, ta biết, trước kia ta đã bỏ qua rất nhiều thứ, mất đi mới biết quý trọng đã muộn. Trước kia cũng có người nói với ta câu đó, nhưng ta xem thường, nhưng hiện tại...".

Nói tới đây, Hạ Thần bỗng nhiên lớn giọng nói.

"Ta mẹ nó không hối hận. Dù cho sai lầm của ta khiến ta đau khổ tuyệt vọng, nhưng ta không hối hận. Ta chính là sinh ra đã cao quý, cao hơn người khác một bậc. Ta chính là như thế kiêu ngạo, chỉ là một lũ yêu tộc, ta sẽ sợ? Chết lại thế nào? Ta còn không tin tất cả chúng ta đều chết. Chỉ cần có một người còn sống, như vậy thù của ta chắc chắn được trả, ta lại sợ cái gì?".

Đám người nhìn Hạ Thần một chút, tuy nhiên lời nói của hắn có chút rối rắm cùng không hiểu, nhưng họ đều nhận được đáp án, đó chính là CHIẾN!