Chương 180: Huyết ngục tai ương

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 180: Huyết ngục tai ương

"Đó là thứ gì?". Hạ Thần nhíu mày nhìn Thượng Cổ Tôn Giả thấp giọng hỏi Sở Như Mộng.

"Ngươi tốt nhất là nên im miệng, tồn tại đó không phải ngươi có thể chọc". Sở Như Mộng lạnh nhạt nói. Hắn biết rõ Thượng Cổ Chi Linh khủng bố tới mức nào, cho nên hắn muốn nhắc nhở Hạ Thần một chút, tránh cho hắn chọc phải tai họa.

"Huyết ngục tai ương… là thứ gì?". Tiêu Nhược Thủy lo lắng lớn giọng hỏi.

"Huyết ngục tai ương lài…".

"Ngậm miệng, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nhìn Thượng Cổ Chi Linh nói.

Hắn cũng không muốn người khác biết đó là thứ gì, bởi vì lúc này đám người Sở Như Mộng biết cũng chỉ làm tăng thêm lo lắng mà thôi.

"Các ngươi thời gian tới quản lý Bích Thủy Đàm một chút, đừng để cho kẻ ngoại lai lẻn vào. Ta cũng không muốn căn cứu của chúng ta bỏ ra tâm huyết cùng tính mạng lại lọt vào tay kẻ khác". Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người nói.

"Ta sẽ không để ai tới gần". Lạc Thiên Y gật đầu đáp.

"Có phải rất nguy hiểm?". Tiêu Nhược Thủy hỏi.

"Cũng không nguy hiểm, chịu chút khổ mà thôi". Lạc Cảnh Thiên nhìn Tiêu Nhược Thủy, ánh mắt lộ vẻ nhu hòa nói.

"Ngươi gạt ta, đúng không?". Tiêu Nhược Thủy nhìn chằm chằm Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Không, sự thật cũng không có gì phải lo lắng, ta rất nhanh sẽ trở lại, đến lúc đó ta sẽ đem tiểu Nguyệt trở về. Yên tâm đi". Lạc Cảnh Thiên đưa tay xoa đầu Tiêu Nhược Thủy đáp.

Tiêu Nhược Thủy mím môi, sau đó ôm lấy cổ Lạc Cảnh Thiên hôn xuống.

Đám người trừng lớn con mắt.

"Mẹ nó, tự nhiên bị nhét một miệng thức ăn cho chó". Hạ Thần lẩm bẩm lên tiếng.

"Xem ra cũng đến lúc tìm bạn gái rồi". Lăng Thiên Sở bất lực thở dài.

Sở Như Mộng cùng Đinh Tiêu Vân nhìn nhau, không biết đang nghĩ cái gì. Lạc Thiên Y thì một mặt hâm mộ, nhưng cũng không có lên tiếng.

Sau một lúc, Tiêu Nhược Thủy mới buông Lạc Cảnh Thiên ra.

Lạc Cảnh Thiên nhìn nàng, lại nhìn đám người, hắn hít sâu một hơi. Bàn tay vẻ ra một cái vòng tròn đầy hoa văn kỳ dị, miệng lẩm bẩm cổ ngữ.

"Ma Thần tại thượng, ta, tín đồ của ngài, nương theo Ma Thần vẫy gọi, đi theo bước chân của ngài, ta hướng về huyết ngục tai ương khiêu chiến".

Vừa dứt lời, bầu trời bất chợt chuyển đen, sấm chớt rền vang, không khí tràn ngập mùi tử vong, trước mặt Lạc Cảnh Thiên xuất hiện một cánh cổng không gian đen như mực, giống như phía bên kia có một thứ đáng sợ nào đó đang chờ đợi hắn.

Lạc Cảnh Thiên không chút do dự, một bước tiến vào, ngay sau đó, cánh cửa biến mất.

"Huyết ngục tai ương… là cái gì?". Sở Như Mộng nhìn về Thượng Cổ Chi Linh nhíu mày nói.

"... Đó là thử thách do Tứ Đại Ma Thần tạo ra, người có thể vượt qua có thể đạt được một nguyện vọng. Bất kể là thứ gì". Thượng Cổ Chi Linh trầm ngâm một lát rồi nói.

"Tuy nhiên ta không biết Tứ Đại Ma Thần là cái gì, nhưng nghe có vẻ như rất đáng gờm". Hạ Thần lẩm bẩm nói.

"Đó là tồn tại chỉ cần nhẹ thở một hơi cũng đủ đem Thiên Linh Đại Lục san thành bình địa, biến nó thành tử vong tinh cầu loại kia. Ngươi cứ nói đi?". Thượng Cổ Chi Linh lạnh nhạt nói.

Đám người:!!!

Có đáng sợ như vậy sao?!

"So với thánh địa thì thế nào?". Sở Như Mộng khó hiểu hỏi.

"Các ngươi cũng gặp qua Ám Thần, nếu như Ám Thần ra tay, chỉ cần dùng một phần ngàn sức mạnh cũng đủ tịnh diệt nhân loại lẫn yêu thú, ngươi nói xem?". Thượng Cổ Chi Linh cười nhạt đáp.

Sở Như Mộng:!!!

Không thể trêu vào, thật đúng là không thể trêu vào.

"Vậy Lạc Cảnh Thiên hắn… rốt cuộc huyết ngục tai ương là thứ gì?!". Lạc Thiên Y lo lắng hỏi.

"Đem linh hồn ngâm trong biển lửa, trải qua ngàn ngàn vạn vạn tra tấn, chỉ cần có thể thông qua 18 tầng huyết ngục liền có thể. Nhưng mà… suốt ngàn vạn năm qua, số người có thể thông qua, chỉ có hai người". Thượng Cổ Chi Linh nói.

"Người nào?!".

"Các ngươi vẫn là không cần biết tốt hơn, nó có thể phá vỡ thế giới quan của các ngươi. Tò mò đôi khi cũng không tốt, biết quá nhiều đối với các ngươi rất bất lợi, cứ để Lạc Cảnh Thiên hắn đi làm là tốt rồi, hắn chết không được, không cần lo lắng". Thượng Cổ Chi Linh lắc đầu nói.



Lạc Cảnh Thiên nhìn trước mắt cánh cửa, hắn cố gắng đè nén nội tâm bất an cùng lo lắng. Sự thật là, huyết ngục tai ương cũng không có đơn giản như vậy, Thượng Cổ Chi Linh tuy nhiên nghe qua, nhưng mà thật sự hiểu nó, ngoài Tứ Đại Ma Thần ra, thì cũng chỉ có Lạc Cảnh Thiên là hiểu rõ.

Huyết ngục tai ương cũng không phải là do Tứ Đại Ma Thần sáng tạo, mà là do quy tắc hình thành.

Quy tắc chí cao, khó thể phá vỡ.

Lạc Cảnh Thiên từng đi qua huyết ngục tai ương, cho nên lần này, hắn trải nghiêm sẽ so với lần thứ nhất mạnh hơn gấp ngàn lần. Lần đầu tiên đã khiến hắn kém chút hồn phi phách tán, chỉ sợ lần này, lành ít dữ nhiều.

Nghĩ tới tiểu Nguyệt vì mình mà hi sinh tính mạng, nghĩ tới Điềm Điềm còn đang chờ hắn, nghĩ tới Tiêu Nhược Thủy vì hắn làm hết thảy, dùng tính mạng của mình kéo dài thời gian cho hắn. Lạc Cảnh Thiên nội tâm kiên định không thôi, một bước liền tiến vào cánh cửa địa ngục.

Cực âm chi địa!

Cái lạnh thấu xương xuyên qua linh hồn, trực tiếp đem linh hồn Lạc Cảnh Thiên xé xuống một mảnh. Loại cảm giác này so với lần đầu trải qua mạnh hơn cả ngàn lần, lần đầu hắn có thể nhịn được hơn mười phút, nhưng lần này vừa bước vào linh hồn liền bị xé xuống một mảnh, cũng đủ để biết sự khủng bố của nó.

Cấp bậc linh hồn tại nơi này không có giá trị, nó kiểm nghiệm chính là ý chí cùng ý thức của Lạc Cảnh Thiên.

May mắn linh hồn hắn là tử sắc, miên cưỡng nhịn xuống đau đớn, có gắng từng bước hướng về cánh cửa trước mắt.

Một bước!

Hai bước!

Mỗi một bước trên vai giống như gánh lấy sức nặng ngàn cân, đem hắn ép đến mức thở không nổi, gần như là bò mà đi tới.

"Ồ, có người xông vào huyết ngục tai ương?". Trong không gian, một giọng nói tràn đầy kinh ngạc vang lên.

"Cũng có hơn một vạn năm chưa có người đi vào đi? Lần này là ai?".

"Cái gì? Lại là tiểu tử này? Hắn là điên rồi? Lần trước hắn có thể thông qua hoàn toàn là do may mắn, hắn đây là muốn chết sao?".

"Nghe nói tiểu tử này cùng Ám Thần giao dịch, thực lực không mạnh, nhưng can đảm có thừa. Thứ vị".

"Nếu không phải do nữ nhân kia, hắn sớm đã bị người xâu xé, nhưng mà… không thể không nói, hắn làm ta cảm thấy rất tốt. So với trước kia, hắn hiện tại tuy nhiên không bằng, nhưng bản tính lại tốt hơn nhiều".

"Ai nói không phải đây? Lần trước bị hắn tính toán, kém chút liền rơi vào quy tắc khiển trách, nếu không phải chúng ta sớm có chuẩn bị trước, chỉ sợ đã bị tiểu tử này lợi dụng rồi".

"Cũng không thể nói như vậy, do lần đó chúng ta mới bước vào cấp độ này. Tuy nhiên là hắn hố chúng ta, nhưng hắn nhận lấy hậu cũng so với chúng ta lại lớn hơn nhiều, trực tiếp bị nữ nhân kia ném vào luân hồi. Chậc chậc".

"Ta muốn xem xem, tiểu tử này có thể kiên trì bao lâu".

Tứ Đại Ma Thần nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên xông vào huyết ngục tai ương, cả đám đều nổi lên hứng thú.

Hơn vạn năm qua chưa có người xông vào huyết ngục tai ương, nên họ khá là hứng khởi.

Nhiều năm nhàm chán như vậy, khó khăn lắm mới có thứ khiến họ hứng thú, đương nhiên sẽ có những biểu cảm như vậy. Đáng tiếc rằng Lạc Cảnh Thiên biểu hiện cũng không có làm họ quá vui vẻ, bởi vì lúc này Lạc Cảnh Thiên gần như là đang bò đi tới. So với trước kia biểu hiện ra thì kém nhiều lắm.

Nhịn lấy đau đớn, nén lấy thống khổ. Lạc Cảnh Thiên bỏ ra thời gian hai ngày mới bò tới tầng thứ hai.

Tay nắm lấy cảnh cửa, Lạc Cảnh Thiên cố gắng duy trì sự tỉnh táo ngắn ngủi, hắn đem cửa mở ra, hơi nóng phả vào mặt khiến linh hồn hắn kém chút liền bị nướng chín. May mắn rằng mỗi qua một cửa linh hồn liền sẽ trở về lúc toàn vẹn, nếu không hắn muốn đi qua 18 tầng huyết ngục tai ương, kia là không thể nào.

Cực dương chi địa!

Thái dương gần như chỉ cách đỉnh đầu có vài mét, đưa tay ra liền có thể chạm tới, cái nóng làm linh hồn của hắn gần như muốn bị hòa tan.

Ở đây mỗi giây, linh hồn của hắn liền bị bốc hơi một phần.

Từng làn gió thổi qua, Lạc Cảnh Thiên cũng không biết mình như thế nào chống chịu được.

Trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó chính là vượt qua cánh cửa này. Hắn muốn đoạt lại tiểu Nguyệt, đoạt lại muội muội của hắn.

Cực dương chi địa đia qua.

Tiếp đó chính là Cực hàn chi địa!

Cực quang chỉ địa!

Dần dần, 18 tầng huyết ngục tai ương, hắn toàn bộ xông qua. Hắn cũng không biết mình thế nào lại hoàn thành, nhưng lúc này linh hồn hắn đã lung lay sắp đổ. Sau đó liền trực tiếp tại lối ra thứ 18 gục xuống.

"... Tiểu tử này, vậy mà lại có thể thông qua???".

"Dùng hơn 3 tháng để, cưỡng ép bò qua 18 tầng, hắn thật sự là... cố chấp".

"Xem ra hắn so với trước kia ưu tú hơn nhiều".

"Vẫn là chuần bị đi, nói không chừng tiểu tử này lại đưa ra yêu cầu quá đáng".

"Xem ra lần này phải xuất huyết nữa rồi".