Chương 190: Tô Thanh Ảnh vui vẻ

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 190: Tô Thanh Ảnh vui vẻ

Nhìn trước mặt nữ tử xinh đẹp, sau lưng mọc ra một đôi cánh, Lạc Cảnh Điềm còn tưởng đây là một cái thiên sứ, nếu không phải mái tóc xù xinh đẹp đặc trưng của Sư tộc của nàng, Lạc Cảnh Điềm cũng không tin đây là một cái Sư Ưng nhất tộc.

Hơn nữa, đôi mắt xanh lam sáng ngời của nàng quả thật tôn lên vẻ đẹp lộng lẫy của nàng. Lạc Cảnh Điềm lần đầu tiên nhìn thấy một yêu tộc lại xinh đẹp như vậy. Khác hẳn với những yêu tộc khác.

"Ngươi tốt, ta gọi Lam Khả Vi".

"Lạc Cảnh Điềm". Hơi ngẩn người một chút, Lạc Cảnh Điềm khẽ gật đầu đáp.

"Cố lên, ta sẽ không nương tay đâu". Lam Khả Vi nháy mắt cười nói.

Lạc Cảnh Điềm nhất thời không biết nói gì, cũng không biết nên ra tay hay không. Lam Khả Vi biểu lộ thật quá mức khả ái, đối với nàng tính sát thương thật có chút lớn.

Xoát!

Lam Khả Vi cánh tay duỗi ra, một thanh kiếm mảnh mai xuất hiện trên tay nàng. Lạc Cảnh Điềm ngạc nhiên phát hiện, Lam Khả Vi khí chất bỗng nhiên thay đổi. Từ một cái vô hại khả ái thiếu nữ, biến thành một cái tràn đầy nguy hiểm sư tử con.

Không sai, chính là sư tử.

Loại ánh mắt tùy thời đều có thể lao tới cắn đứt cổ con mồi kia không sai chút nào.

Hít sâu một hơi, Hàn Băng Kiếm hiện ra trên tay, Lạc Cảnh Điềm biết, có lẽ đây là trận chiến nguy hiểm nhất trong đời của mình.

Xẹt!

Lam Khả Vi không có di chuyển, đứng tại chỗ bổ ra một kiếm. Một luồng kiếm khí bắn về phía Lạc Cảnh Điềm. Lạc Cảnh Điềm cả kinh, tốc độ kia quá nhanh, biết rõ không thể né tránh, nàng cắn răng đem Vực phát ra, linh lực hộ thể ngưng tụ gần như thành thực chất cản trước người.

Oanh!

Một chiêu.

Vẻn vẹn chỉ có một chiêu. Lạc Cảnh Điềm hình thành Vực bị phá tan, bản thân nàng cũng bị dư lực một kiếm kia đánh tới hai tay run rẩy.

Một cái Thông Linh cảnh đỉnh phong cùng một cái Tử Linh cảnh sơ kỳ đỉnh phong, khác biệt chính là lớn như vậy.

Không có bất kỳ cái gì hoa lệ chiêu thức, không có rườm rà, thuần túy chỉ là sức mạnh cũng đủ để nghiền ép hết thảy. Toàn trường đều im lặng, kết quả họ sớm đã nghĩ tới, nhưng không nghĩ rằng lại nhanh tới như vậy.

Thực lực cách biệt lớn như vậy, Lạc Cảnh Điềm làm sao có thể lật bàn được chứ?!

Phù!

Lạc Cảnh Điềm đè xuống trong lòng rung động, sau đó thở ra một hơi, nhìn về phía Lam Khả Vi nói.

"Đây là ngươi mấy thành thực lực?".

"Năm thành". Lam Khả Vi đáp.

"Năm thành sao? Xem ra ta không cách nào thắng ngươi". Lạc Cảnh Điềm nghiêm túc nói. Nhưng sau đó, nàng lại nói ra lời nói làm toàn bộ đám người đều kinh ngạc.

"Bất quá… vẫn đủ tư cách cùng ngươi liều mạng".

Cái gì?!

Nàng vừa nói cái gì?!

Đám người cho rằng mình nghe lầm.

"Cô ta tinh thần không có vấn đề chứ?". Dương Tiêu Tiêu nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tô Thanh Ảnh nhíu chặt lông mày, nàng hiểu rõ Lạc Cảnh Điềm, nếu như không chắc chắn sẽ không nói ra lời như vậy. Chẳng lẽ còn ẩn dấu thực lực? Hẳn là không chứ?!

Lạc Cảnh Điềm trên võ đài không để ý xung quanh nghị luận, nàng nâng lên Hàn Băng Kiếm, ánh mắt lộ ra vẻ chăm chú. Sau đó một kiếm đâm xuống nền võ đài, mặc dù không có xuyên qua, nhưng cũng không ảnh hưởng gì.

Trong nháy mắt, xung quanh khí lạnh bốc lên, toàn bộ võ đài biến thành một mảnh băng phong tuyết địa.

Mặc dù võ đài có thần bí trận pháp gần như ngăn lại toàn bộ uy lực của Vực, nhưng là đám người vẫn cảm nhận được một luồng khí lạnh phả vào mặt.

"Tử Linh cảnh? Làm sao có thể?". Đám người trừng lớn con mắt.

Rất rõ ràng, bởi vì ban đầu họ đều trăm phần trăm khẳng định Lạc Cảnh Điềm chỉ là một cái Thông Linh cảnh đỉnh phong, nhưng làm sao một giây sao lại biến thành Tử Linh cảnh? Hơn nữa Vực càng là gần như đạt tới mức độ Tử Linh cảnh trung kỳ?!

Ẩn dấu cảnh giới? Nhưng làm sao làm được? Tại đây không thiếu Thánh Linh cảnh, một cái Tử Linh cảnh còn có thể ẩn dấu cảnh giới trước mặt họ?!

Giả đi?!

Lam Khả Vi kinh ngạc một chút, nhưng sau đó nhoẻn miệng cười.

Xem ra gặp phải một cái đối thủ thú vị.

"Tới đây đi". Lam Khả Vi cười nói, trong lời nói không hề có bất kỳ khinh thường hay trào phúng nào, có chỉ là chờ mong.

Lạc Cảnh Điềm khẽ cười, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Lam Khả Vi ánh mắt co lại, kiếm trong tay đưa lên, Lạc Cảnh Điềm lúc này cũng xuất hiện, Hàn Băng Kiếm không biết vô tình hay cố ý lại cùng kiếm của Lam Khả Vi chạm vào nhau.

Nhưng mà một giây sau, Lạc Cảnh Điềm kiếm chiêu biến đổi, cánh tay đẩy tới, chuôi kiếm hướng về phía ngực Lam Khả Vi.

Lam Khả Vi cánh tay còn lại cũng xuất động, một chưởng đánh vào chuôi Hàn Băng Kiếm đem Lạc Cảnh Điềm chiêu thức hoá giải.

Lạc Cảnh Điềm lùi lại, chân như múa, vô số tàn ảnh xuất hiện, mỗi tàn ảnh đều đang múa lấy một đoạn vũ đạo.

Nhìn thấy cảnh này, đám người toàn bộ trợn tròn mắt.

Vũ bộ lại có thể đạt tới cảnh giới này, cái này quá khó tin, hơn nữa còn mang theo một loại lực lượng kỳ lạ khiến người khác không cách nào rời mắt. Ngay cả Lam Khả Vi cũng giật nảy mình, tuy nhiên do bản thân thực lực cường đại, nàng nhận ra được đằng sau vũ bộ xinh đẹp kia là vô hạn sát cơ đang chờ nàng.

Chỉ cần lơ là một chút liền sẽ đối mắt với vô vàn công kích.

Tàn Ảnh của Lạc Cảnh Điềm cũng không chỉ xoay quanh Lam Khả Vi, nó bắt đầu làm ra đủ mọi động tác tấn công.

Lam Khả Vi liên tục công kích những tàn ảnh lao tới, nhưng tất cả đều là giả chiêu, khẽ nhíu mày, Lam Khả Vi mở ra Vực của bản thân. Nhất thời nàng liền nhìn rõ hết thảy.

Tất cả mọi tàn ảnh xung quanh nàng đều là giả. Điều làm nàng kinh hãi nhất là, nàng lại không phát hiện được Lạc Cảnh Điềm.

Cái này sao có thể? Chẳng lẽ tốc độ của Lạc Cảnh Điềm đã nhanh tới mức vượt quá cảm nhận của Tử Linh Cảnh đỉnh phong? Làm sao có thể?!

Nhưng mà đáng tiếc, không có ai trả lời được câu hỏi của nàng, bởi vì bên ngoài tất cả mọi người đều không ngoại lệ, không phát hiện Lạc Cảnh Điềm ở đâu.

Lam Khả Vi đứng bất động, tàn ảnh công kích tới nàng đều không có gây ra bất kỳ thương tổn nào, bởi vì nó là giả.

Nhưng ngay tại lúc này, có ba đạo tàn ảnh đình chỉ vũ bộ đồng thời lao về phía nàng, Lam Khả Vi vốn không định né tránh, nhưng là một luồng khí tức nguy hiểm nổi lên, nàng trong nháy mắt đưa kiếm lên đỡ.

Keng!

Hai thanh kiếm chạm vào nhau, mà lúc này một cái tàn ảnh khác dùng kiếm đâm thẳng về phía Lam Khả Vi, vốn dĩ Lam Khả Vi không định quan tâm, nhưng mà cảm giác chí tử xuất hiện làm nàng kinh hãi theo bản năng rút lại kiếm sau đó đón đỡ.

Keng!

Lại là âm thanh hai thanh kiếm va chạm.

Lam Khả Vi nội tâm kinh hãi không thôi, hai cái đạo tàn ảnh, lại là thật?!

Cái này làm sao làm được?!

Lại một cái tàn ảnh khác công kích sắp tới, lần này Lam Khả Vi cũng không coi thường, lập tức đón đỡ.

Nhưng nàng kinh hãi phát hiện, cái này, cũng là thật.

Keng! Keng! Keng!

Ba cái tàn ảnh thay phiên nhau công kích, giống như ba cái Lạc Cảnh Điềm đồng loạt tấn công Lam Khả Vi như thế.

Bên ngoài, đám người sớm đã xem choáng vánh.

Loại tốc độ công kích này, tại đây chỉ có số ít là thấy rõ được.

Sờ dĩ làm được tới bước này, là do Lạc Cảnh Điềm đã luyện Thiên Hương Nhiếp Hồn Vũ tới trình độ cực cao, gần tới mức phản phác quy chân.

Hơn nữa đồng thời kết hợp với Vân Mộng Thiên Hương Quyết che giấu sát cơ, lại cùng Vực gần như tuyệt đối dung hợp, nàng mới có thể làm tới mức này.

Muốn phá giải, Lam Khả Vi phải đem Vực của Lạc Cảnh Điềm phá hủy, nếu không muốn phát hiện nàng vị trí thật sự, e rằng rất khó.

"Lạc Cảnh Điềm lại có thực lực này?!". Dương Tiêu Tiêu trợn tròn mắt, nhớ lại lời nói đầy vẻ uy hiếp vừa rồi của Lạc Cảnh Điềm, nàng nhịn không được rùng mình một cái.

Nếu thật chọc cô nàng này tức giận, hậu quả kia...

Không dám nghĩ!

Trần Tuệ Dung cũng giật nảy mình, Lạc Cảnh Điềm lại có thực lực này? Thật là kinh khủng.

Thiên phú này... chỉ sợ đã mạnh hơn tất cả mọi người trong băng cung. Thậm chí toàn bộ thánh địa cũng không có người có thể sánh bằng.

Trần Tuệ Dung ánh mắt lộ ra vẻ biến hoá, đã Lạc Cảnh Điềm thiên phú đáng sợ như vậy, như vậy đời sau của nàng cũng tuyệt đối không kém.

Nghĩ tới đây, ánh mắt bà ta lộ ra sát khí. Không biết lại đang suy nghĩ âm mưu gì.

Có lẽ người suy nghĩ phức tạp nhất lúc này là Tô Thanh Ảnh đi?.

Nàng hiện tại cả người cũng không tốt, không phải vì Lạc Cảnh Điềm thực lực mạnh mẽ khiến nàng khó chịu.

Mà là vì nàng trong lòng lại đối với Lạc Cảnh Điềm tình cảm cao thêm một bậc. Không phải là tình yêu, mà là áy náy cùng bất đắc dĩ.

Trước kia nàng tìm đủ mọi cách khiêu khích Lạc Cảnh Điềm, chỉ là vì muốn được nàng chú ý. Nhưng sau ngày đó nàng hối hận, chỉ sợ hiện tại Lạc Cảnh Điềm đã hận chết mình chứ?!

Nhưng bây giờ xem ra, ngày đó Lạc Cảnh Điềm cũng không có xuất toàn lực.

Tuy nhiên áy náy, nhưng nhiều hơn, là vui mừng.

Lạc Cảnh Điềm cũng không có liều mạng hạ tử thủ với nàng, xem ra Lạc Cảnh Điềm cũng vẫn còn chút tình cảm với mình. (P/s: khụ khụ, là loại kia tình bằng hữu cùng tỷ muội, k phải bách hợp. Các ngươi đừng lý giải sai)