Chương 191: Lạc Cảnh Điềm cùng Lam Khả Vi đối thoại
Vực trong nháy mắt hình thành một cái sóng năng lượng, đem tất cả tàn ảnh oanh kích, Lạc Cảnh Điềm bị đẩy lui ra ngoài, Lam Khả Vi thở ra một hơi. Nếu tiếp tục như vậy, nàng thật muốn tức chết.
"Vũ bộ rất lợi hại, ta chưa từng thấy ai có vũ bộ đáng sợ như ngươi". Lam Khả Vi hít sâu một hơi nhìn Lạc Cảnh Điềm nói.
"Nếu như ngươi là nam, như vậy ngươi đã chết. Vũ bộ này đối với nữ tính không có ảnh hưởng quá nhiều, nhưng ngươi muốn đối phó cũng không dễ dàng như vậy". Lạc Cảnh Điềm nhếch miệng nói.
Ý gì?!
Lam Khả Vi khó hiểu, nhưng mà ngay sau đó, gương mặt nàng nhất thời biến sắc.
Xẹt!
Đột nhiên, cánh tay áo của nàng rơi xuống vài miếng vải, trên cánh tay xuất hiện vài đường vết thương xẹt qua da, máu chảy ra một ít.
Nhìn cánh tay mình bị thương, Lam Khả Vi kinh hãi không thôi.
Từ lúc nào…
Nhân kiếm hợp nhất!
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu của nàng, ánh mắt nhìn về phía Lạc Cảnh Điềm đều có chút biến đổi. Vũ bộ đạt tới phản phác quy chân, kiếm tâm càng là nhân kiếm hợp nhất. Hơn nữa đã lĩnh ngộ đến tầng thứ cực cao. Tuy nhiên nàng kiếm tâm cũng đã là nhân kiếm hợp nhất, nhưng mà… vẫn so với Lạc Cảnh Điềm kém một chút.
Tê!
Đám người hít vào một ngụm khí lạnh.
Quá kinh khủng.
Cái này là dạng gì yêu nghiệt mới có thể đạt tới mức này? Kiếm tâm lĩnh ngộ cực cao, vũ bộ càng là phản phác quy chân, thực lực đạt tới Tử Linh cảnh sơ kỳ. Vực gần bước vào trung kỳ…
Nàng mới bao nhiêu tuổi?!
"Ngươi!". Lam Khả Vi gương mặt hiện lên vẻ khó coi nhìn Lạc Cảnh Điềm nói không lên lời.
"Tiểu muội muội, tuy nhiên ngươi thiên phú khiến ta rất kinh ngạc, cũng rất kinh hãi. Nhưng là, ngươi vẫn chỉ là một tiểu nha đầu, kinh nghiệm còn không nhiều. Ta là không đánh bại được ngươi, nhưng ngươi đã thua. Không phải là ở thực lực, mà là kinh nghiệm".
"Hơn nữa tâm tính cũng không đủ, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ trở lên nóng nảy. Dù cho liều mạng cũng chỉ là lưỡng bại câu thương, dừng tay ở đây, có thể chứ?". Lạc Cảnh Điềm cười nói.
Lam Khả Vi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền trầm mặc.
Không sai, nàng thật đúng như Lạc Cảnh Điềm nói như vậy. Nàng mới chỉ có 17 tuổi, thiên phú có cao tới đâu cũng không bù đắp được sự thiếu thốn kinh nghiệm chiến đấu. Cái này là sự thật.
Hơn nữa, nàng cũng cảm nhận được trong lời nói của Lạc Cảnh Điềm không có bất kỳ ý tứ trào phúng hay châm chọc nào, ngược lại lại cảm thấy giống như một cái tỷ tỷ đối với muội muội như thế.
Rất ấm áp.
Tô Thanh Ảnh cũng kinh ngạc không thôi, nàng còn là lần đầu tiên thấy Lạc Cảnh Điềm nói nhiều lời như vậy, nàng đột nhiên có chút ghen ghét Lam Khả Vi.
Đáng tiếc, tại hiện trường, không phải ai cũng giống như Lam Khả Vi lĩnh ngộ được lời nói của Lạc Cảnh Điềm. Họ cho rằng Lạc Cảnh Điềm là đang châm chọc Lam Khả Vi, nhất là phía yêu tộc bên kia, đã có người nhịn không được bắt đầu mắng lên.
"Ngậm miệng". Lam Khả Vi nhìn về phía đám yêu tộc kia quát lên.
Yêu tộc: …
Uy, chúng ta là giúp ngươi nói chuyện có được hay không? Làm cái gì nói chúng ta?!
"Thứ đồ gì? Vì nàng lên tiếng còn bị mắng? Bị giáo dục liền đổ lửa giận lên đầu chúng ta? Có gan liền cùng nữ nhân kia liều mạng a". Một cái nữ tử Xà tộc lên bất mãn lên tiếng.
Lời vừa dứt, đám yêu tộc khác cũng bắt đầu lên tiếng.
"Đúng đúng đúng, đừng tưởng rằng là Sư Ưng nhất tộc liền muốn làm gì thì làm".
"Cho mình là ai đây? Nếu không phải yêu tộc chúng ta làm hậu thuẫn ngươi có thể có tài nguyên tu luyện tới bây giờ? Dựa vào cái gì nói chúng ta?".
"Bản thân là một cái yêu tộc, càng là Sư Ưng nhất tộc, đánh không lại một cái nhân loại coi như xong, còn mắng chúng ta? Sư Ưng nhất tộc quả nhiên không tầm thường a".
Đám yêu tộc hậu bối âm dương quái khí vang lên.
Lạc Cảnh Điềm nghe những lời kia cũng thật nhìn không được. Đây là cái gì? Nội chiến sao? Đám yêu tộc này một điểm đầu óc cũng không có?!
Lam Khả Vi giận mà không nói được, tuy nhiên bản thân nàng không phục Lạc Cảnh Điềm hơn mình, nhưng nàng cũng không có oán hận cái gì, bởi vì Lạc Cảnh Điềm những lời kia là vì nàng tốt.
Thiên phú nàng rất cao, cũng che không được sự thật nàng trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm. Lạc Cảnh Điềm cũng nhìn ra được điểm này, ban đầu Lam Khả Vi biểu hiện rất tốt, nhưng nói cho cùng vẫn chỉ là trẻ con.
Dễ nóng giận, dễ mất lý trí.
Nhưng điều đó không đại biểu Lam Khả Vi ngốc. Nàng rất thông minh, nếu như tiếp tục đánh, dù có thắng được Lạc Cảnh Điềm, bản thân nàng cùng sẽ lâm vào cục diện xấu hổ.
Lạc Cảnh Điềm có thể vô thanh vô tức đem tay nàng cắt thương, như vậy cũng có thể đem quần áo của nàng tháo xuống.
Nếu như đến lúc đó, dù có thắng, nàng so bại còn tốt hơn. Hơn nữa lúc đó mất mặt không chỉ là một mình nàng, mà là cả yêu tộc.
Cho nên nàng lĩnh hội ý tốt của Lạc Cảnh Điềm, nhưng không nghĩ tới, phía sau lưng nàng, đám yêu tộc trẻ tuổi kia lại cho nàng một đao.
Đây không phải là ép nàng cùng Lạc Cảnh Điềm liều mạng sao?!
Mà mấy vị tông chủ thánh địa cùng đám đứng đầu yêu tộc cũng biết rõ điểm này, phía nhân loại là sẽ không lên tiếng can thiệp, về lí, đây là yêu tộc nội bộ mâu thuẫn. Về tình, họ là nhân loại, họ ước gì yêu tộc trực tiếp đánh nhau đây.
Mà mấy tên đứng đầu phía yêu tộc hiện tại cũng sẽ không lên tiếng.
Họ muốn nhìn một chút, Lam Khả Vi sẽ phản ứng như thế nào.
Nếu như tâm lý sức chịu đựng không chống nổi đám trẻ tuổi yêu tộc, tương lai làm sao có thể thống lĩnh yêu tộc đi tới huy hoàng?!
"Ván này hoà, có thể chứ?".
Lạc Cảnh Điềm nhìn ra được Lam Khả Vi nội tâm xoắn xuýt, nàng liền lên tiếng.
Lam Khả Vi nghe vậy, gương mặt hơi ửng đỏ, đang muốn đáp ứng thì phía sau vang lên âm thanh.
Xì!!!
Là đám yêu tộc trẻ tuổi.
Lạc Cảnh Điềm ánh mắt nhìn qua, nhưng không lên tiếng. Nàng đối với Lam Khả Vi khá yêu thích, cho nên cũng không muốn để nha đầu này khó xử, nhưng không nghĩ tới đám yêu tộc trẻ tuổi kia lại cành châm dầu vào lửa.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua, đám yêu tộc nhất thời câm như hến.
Thấy cảnh này, phía nhân loại đắc ý không thôi, mà mấy tên yêu tộc đứng đầu kia lại có một loại xúc động muốn thổ huyết.
Cái này mẹ nó là cái gì?!
Mặt mũi xem như bị đám hậu bối này ném sạch, họ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Đối với đồng tộc khắt khẽ, lại bị nhân loại một cái ánh mắt làm sợ hãi, đều mẹ nó đều là yêu tộc tương lai sao?!
Lam Khả Vi mím môi, ánh mắt nhìn về phía Lạc Cảnh Điềm đầy vẻ khó xử. Đánh, chưa chắc đã thắng, không đánh, lại bị đồng tộc chê trách.
Nàng mới chỉ có 17 tuổi, trước kia đều là được cưng chiều, làm sao có thể trải qua cảnh tượng như này? Bị đồng tộc châm chọc hết lần này tới lần khác, nàng đột nhiên rất muốn khóc.
Qua một lúc, Lam Khả Vi nhìn Lạc Cảnh Điềm, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định, nói.
"Tuy nhiên không muốn thừa nhận, nhưng ngươi nói đúng. Ta kinh nghiệm còn thiếu rất nhiều".
"Ban đầu ta cho rằng, nhân loại là một cái chủnh tộc thấp kém lại không có thiên phú. Yêu tộc chúng ta tùy thời có thể san bằng. Nhưng hôm nay, ngươi làm ta thay đổi quan điểm đó".
"Ta nhận ra, so với nhân loại, yêu tộc chúng ta cũng không có đoàn kết như vậy. Bản thân ta từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người khác xúc phạm cùng châm chọc, nhưng hôm nay, ta biết, tất cả cũng chỉ là do thân phận của ta".
"Ta nếu thắng, tình trạng này vẫn sẽ tiếp tục. Nhưng bây giờ, ta nhìn ra bộ mặt thật của đám người ta vẫn luôn cho là bằng hữu".
"Cám ơn ngươi giúp ta nhận ra được trở mặt vô tình là như thế nào". Nói tới đây, Lam Khả Vi khẽ cúi đầu bái một cái, trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, nàng lại lên tiếng.
"Ta cảm kích ngươi, nhưng thân phận của ta là yêu tộc, đây là cuộc chiến vì yêu tộc, cho nên, ta không muốn thua, cũng không thể thua. Cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta vẫn sẽ không chấp nhận kết quả hoà này".
"Tiểu muội muội, ngươi rất tốt. Nếu như không phải trận doanh khác nhau, có lẽ ta và ngươi sẽ thành bằng hữu tốt. Tối thiểu nhất, trong mắt ta, ngươi so với một số nhân loại thuần khiết nhiều lắm". Lạc Cảnh Điềm nở nụ cười đáp.
Trần Tuệ Dung khoé miệng có chút co quắp, đây là chỉ cây dâu, mắng cây hoè sao?!
Cuộc đối thoại của hai người, cả hai bên trận doanh đều nghe thấy rất rõ. Có người xấu hổ, có người bất mãn, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, hai người này đều có điểm bất mãn với phe của mình.
Lời nói của họ, chỉ là đang phát tiết bực tức trong lòng mà thôi.
Sư tộc thủ lĩnh khẽ lắc đầu, xem ra yêu tộc cần chỉnh đốn lại một chút, đám hậu bối càng lúc càng không coi ai ra gì.