Chương 199: Cùng Lạc Thiên Y nói chuyện riêng

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 199: Cùng Lạc Thiên Y nói chuyện riêng

Dưới sự can thiệp của Tiêu Nhược Thủy, Lạc Cảnh Thiên mới buông tha cho Hạ Thần.

Ba ngày sau…

Buổi tối sau giờ ăn, Lạc Cảnh Thiên liền triệu tập đám người lại. Sau ngày gặp Thượng Cổ Chi Linh, hắn liền để cho đám người đi làm một số việc, mà hiện tại hắn muốn biết kết quả.

"Nói một chút tình hình đi". Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người hỏi.

"Ngươi để ta đi điều tra tin tức, hiện tại vẫn chưa có tin tức tương quan nào, cũng không xác định là tổ chức nào tiếp nhận ám sát". Đinh Tiểu Vân nói. Lạc Cảnh Thiên để nàng dò la tin tức về sát thủ do thánh địa phái tới, nhưng là nàng dùng toàn bộ nhân lực điều tra cũng không có kết quả gì, không biết là do những người trong thương đội đều là yêu tộc nên bị nhân loại giấu diếm hay do vấn đề khác.

"Việc này không gấp gáp, chúng ta ở tại nơi này, nếu chúng xuất hiện ta liền sẽ phát hiện, bất kỳ người nào vào thành đều bị điều tra tinh tường, yên tâm đi". Sở Như Mộng nói.

Lạc Cảnh Thiên liếc hắn một cái, hắn cũng không có ý nghĩ trách cứ Đinh Tiểu Vân, con hàng này lại nhảy ra bênh vực, thật là không có lời nào để nói.

"Cũng không hẳn là không có bất kỳ tin tức nào, theo ta được biết, thánh địa đang lùng sục tin tức của ngươi, hơn nữa treo giá ngầm đều lên tới trăm vạn kim tệ, có lẽ chúng vẫn chưa biết được chúng ta ở nơi này". Đinh Tiểu Vân nói.

"Như vậy cũng chưa chắc, thánh địa không phải nơi đơn giản, họ có thể đứng trên đỉnh đại lục ngàn năm không phải không có lý do, một số thủ đoạn chúng ta là không biết được. Hơn nữa, nói không chừng những thứ ngươi biết chỉ là giả tạo do chúng bày ra để chúng ta rơi vào, cẩn thận một chút thì hơn". Lạc Thiên Y nói.

"Ngươi làm sao khẳng định như vậy?". Đinh Tiểu Vân khó hiểu hỏi.

Lạc Thiên Y không đáp, nhưng là nàng sống nhiều năm như vậy, trước kia người đem nàng đánh vào hôn mê, còn đem nàng phong ấn chính là người của thánh địa.

"Không nói cái này, vậy còn việc cùng nhân loại tiếp xúc thế nào rồi?". Lạc Cảnh Thiên cắt ngang, hắn cũng không muốn bí mật của Lạc Thiên Y bị lộ ra.

"Bích Thủy Đàm vị trí cách thành trì nhân loại gần nhất có chút xa, vận dụng cấp ba phi hành ma thú cũng có trên một tuần mới tới nơi. Hiện tại tin tức còn chưa có truyền về". Đinh Tiểu Vân lắc đầu nói.

"Là Xích Hồ thành?". Tiêu Nhược Thủy nhướng mày.

"... Đúng".

"Ta không quan tâm việc các ngươi muốn báo thù, nhưng đừng quên chúng ta hiện tại tình cảnh là cái gì, thực lực phòng ngự của Bích Thủy Đàm còn rất nhỏ yếu, tối thiểu nhất còn cần hai năm mới có thể sánh ngang với Bích Thủy Đàm trước kia. Hơn nữa Xích Hồ thành ngọa hồ tàng long, trước kia chúng ta thoát đi được may mắn nhân tố chiếm khá nhiều, theo ta biết tới hoàng thất có rất nhiều cường giả chưa từng lộ ra, khả năng nắm giữ Tử Linh cảnh cường giả là rất cao, quan trọng nhất là phía sau hoàng thất có người của thánh địa". Tiêu Nhược Thủy trầm giọng nói.

Không khí có chút ngưng trọng, dù sao việc báo thù ai cũng muốn, nhưng phải biết vị trí của mình, Đinh Tiểu Vân có chút gấp gáp, điều này ai cũng hiểu, mà Tiêu Nhược Thủy lại nói quả thẳng dễ gây mất lòng. Lạc Cảnh Thiên thấy vậy liền lên tiếng.

"Được, không cần nghiêm trọng như vậy, Tiểu Vân ngươi trước tiên thăm dò một chút binh lực Xích Hồ thành, không cần đánh rắn động cỏ. Về phần thực lực chân chính thế nào, ta sẽ tự đi thăm dò. An toàn là trọng yếu nhất".

"Ta đã biết". Đinh Tiểu Vân nhẹ gật đầu đáp.

"Hạ Thần, Lăng Thiên Sở, hai người các ngươi thời gian qua huấn luyện thế nào? Khoảng cách bước vào Tử Linh cảnh còn bao lâu?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Không chắc chắn, nhưng có lẽ khoảng nửa năm nữa, ta cảm thấy có thể ngắn hơn". Hạ Thần đáp.

"Ta cũng vậy". Lăng Thiên Sở cũng lên tiếng.

"Các ngươi tốt nhất nhanh lên một chút, thời gian của chúng ta không nhiều. Hơn nữa, dù cho đánh thắng được Xích Hồ thành, phía sau còn có thánh địa. Ai cũng không biết thực lực thánh địa thế nào, rất có thể thánh địa nắm giữ cường giả cấp độ thánh cảnh trong truyền thuyết. Năm đó ta từng gặp qua Băng Cung chi chủ, ta có thể khẳng định, bà ta thực lực mạnh vô cùng, toàn bộ chúng ta dù có nắm giữ thực lực Tử Linh cảnh đỉnh phong cũng rất khó đánh bại bà ta".

"Cùng thánh địa làm địch là một điều rất không sáng suốt, nhưng chúng ta lại không có con đường khác. Sớm muộn cũng sẽ cùng thánh địa đối mặt, cho nên các ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước. Nhất là về công việc tư cách thành lập đế quốc, ngàn năm qua, tứ đại đế quốc chưa từng thay đổi cũng không phải vô duyên vô cớ".

"Về điều này, Tiểu Vân ngươi chú ý một chút, đừng để đến lúc đó chúng ta lại bị thánh địa thảo phạt". Lạc Cảnh Thiên nói.

Đám người khẽ gật đầu.

Tại đây, không ai hiểu rõ thánh địa bằng Lạc Thiên Y. Từ lúc gặp Lạc Cảnh Thiên đến nay, nàng nhớ ra không ít chuyện trong quá khứ, nhưng nàng cũng không có nói ra, thậm chí vì vậy nàng còn đem bản thân sự chú ý hạ thấp đến mức hết sức có thể.

Nàng giống như một cái hầu gái, chỉ đi theo Lạc Cảnh Thiên, kêu làm gì liền làm đó, không hề có một chút ý kiến cá nhân nào. Mà điều này lại không có người chú ý, đương nhiên, ngoài Lạc Cảnh Thiên.

Hắn sớm đã nhận ra điều này từ nửa năm trước, nhưng mà hắn cũng không vạch trần.

"Tiểu Mộng, ngươi cùng Tiểu Vân nhớ chú ý, nhớ kỹ, an toàn trọng yếu nhất, chỉ cần người còn, tất cả đều dễ nói. Ngươi cũng chuẩn bị bước kế tiếp, đem toàn bộ tài lực đổi thành tài nguyên, trong hai năm tới, ta muốn nắm giữ đội quân đủ sức cùng Xích Hồ thành liều mạng, hiểu chứ?".

"Ta biết". Sở Như Mộng gật đầu đáp.

"Tốt, như vậy tất cả giải tán đi. Đúng, Y Y, ngươi lưu lại, có có chuyện cùng ngươi nói". Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu, sau đó lên tiếng.

Chờ đám người đều rời đi, nhưng Tiêu Nhược Thủy vẫn còn ở lại, nàng đi tới bên cạnh Lạc Cảnh Thiên, sau đó trước sự kinh ngạc của hắn, nàng liền ép sát tới.

Sau nửa phút, môi rời môi, Tiêu Nhược Thủy mới cười nói.

"Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng tiêu hao quá độ".

Nói xong nàng liền rời đi.

Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhất thời co giật, nàng đây là coi hắn muốn cùng Lạc Thiên Y "tiếp xúc thân mật" sao?!

Khẽ lắc đầu, Lạc Cảnh Thiên quay qua nhìn Lạc Thiên Y nói.

"Theo ta về phòng".

Lạc Thiên Y gật đầu không nói, lẳng lặng đi theo sau hắn.

Về đến phòng, trong phòng hắn có một bộ bàn ghế, Lạc Cảnh Thiên liền ngồi lên ghế, chỉ về phía đối diện nói.

"Ngồi đi".

"Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?". Lạc Thiên Y ngồi xuống, ánh mắt có chút né tránh hỏi.

"Ngươi theo ta bao lâu rồi?". Lạc Cảnh Thiên cầm lên bình rượu, vừa rót vừa nói.

"Gần sáu năm".

"Vì cái gì?".

"Hả?". Lạc Tiên Y có chút khó hiểu.

"Vì cái gì đi theo ta? Năm đó là nó kêu ngươi đi cùng ta vì máu của ta có thể trị liệu cho ngươi, nhưng bệnh của ngươi sau vài tháng sớm đã hết. Ngươi vẫn một mực đi theo ta là vì cái gì?". Lạc Cảnh Thiên vừa uống vừa hỏi.

"... Ta cũng không biết". Lạc Thiên Y trầm ngâm một lúc rồi nói.

Nghe vậy, Lạc Cảnh Thiên không có lên tiếng, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Lạc Thiên Y không nói lời nào. Sau một lúc lâu hắn mới lên tiếng.

"Ngươi… năm nay bao nhiêu tuổi?".

"Vì cái gì hỏi như vậy?". Lạc Thiên Y kinh ngạc nói.

"Ngươi hẳn là… đã nhớ lại những chuyện trong quá khứ chứ?". Lạc Cảnh Thiên đột nhiên hỏi.

"Làm sao ngươi biết?". Lạc Thiên Y bật thốt. Nàng có chút khó tin nhìn hắn.

"Năm năm, gần sáu năm, mặc dù ngươi đem lực chú ý hạ rất thấp, người khác có lẽ không phát hiện, nhưng gạt không được ta". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Ngươi vẫn đề phòng ta như vậy sao?". Lạc Thiên Y bất đắc dĩ lên tiếng, trong lòng có chút khó chịu, thậm chí muốn rơi lệ.

Nhìn Lạc Thiên Y vẻ mặt, Lạc Cảnh Thiên khẽ lắc đầu nói.

"Không phải đề phòng ngươi, mà là để ý đến ngươi".

"Có khác nhau gì sao". Lạc Thiên Y cười nhạt, nụ cười có chút miễn cưỡng.

"Ta nói, là để ý, giữa nam nữ loại kia, mà không phải theo dõi hay quan sát". Lạc Cảnh Thiên có chút im lặng, nha đầu này làm sao ngốc như vậy.

Lạc Thiên Y nghe vậy, con mắt trừng lớn, khó tin nhìn hắn.

"Rất bất ngờ?".

"… Đúng vậy, có chút giật mình. Ta nghĩ, lực hấp dẫn của ta cũng không có lớn như vậy, hơn nữa, ta là dị loại, không xứng với bất kỳ người nào". Lạc Thiên Y cười, đầu nhẹ đung đưa.

Từ khi sinh ra, nàng liền chịu đủ mọi lời mắng chửi, cha mẹ nàng vì bảo vệ nàng mà đem nàng trốn đến nơi hẻo lánh sinh sống.

Dù vậy, những người xung quanh đối với nàng vẫn rất chán ghét. Thậm chí có không ít người muốn giết nàng. Dù có người đối xử tốt với nàng cũng sẽ chịu tới tổn thương, cho nên nàng một mực vẫn né tránh người khác.

Đối với lời nói của Lạc Cảnh Thiên, nàng nội tâm rất vui vẻ, nàng cũng đối với hắn có hảo cảm, nhưng nhiêu đó còn chưa đủ, nàng không muốn hắn phải nhận thương tổn.

"Ta không quan tâm thế nhân nhìn ta như nào, cũng không quan tâm quá khứ của ngươi ra sao. Ta chỉ biết ngươi là Lạc Thiên Y, là người giúp ta không ít bề bộn, dù cho đối mặt với nghi kỵ cũng không thanh minh".

"Là tiên hay ma, không phải người khác đánh giá, mà chính ngươi bản thân quyết định. Đừng quan tâm ánh mắt của ngươi khác, sống như vậy rất mệt mỏi". Lạc Cảnh Thiên ôn nhu nói.