Chương 208: Lạc Vũ Quân tới
Sở Như Mộng nghe vậy có chút im lặng, đây là ghen sao?!
"Nói a, ta cùng nàng, người nào đẹp?". Đinh Tiểu Vân lớn giọng nói.
"Muốn gây chuyện đúng không? Các ngươi có ta đẹp sao?". Sở Như Mộng buồn cười nói.
"Ta…". Đinh Tiểu Vân nhất thời nghẹn lời.
Cái này bảo nàng thế nào phản bác?!
Phốc!
Đám người cười phun, cái này lý luận… không có tâm bệnh. Thật đúng là phản bác không được đó a.
"Thế nào? Muốn hay không ta biến ngươi thành nữ nhân chân chính?". Mặc Uyển như cười như không nhìn hắn, ánh mắt dời xuống phía dưới.
Sở Như Mộng thấy vậy lạnh run, cái này là muốn dùng đoạn tử tuyệt tôn cước sao? Hắn vô thức hai chân khép lại".
"Hừ". Thấy Sở Như Mộng sợ, Mạc Uyển liền hừ một tiếng, cũng không cùng hắn so đo. Dù sao nhiều năm qua nàng một mực nhớ thương hắn, giờ gặp lại cũng không tiện ra tay. Nghĩ tới đây, nàng ánh mắt nhìn về phía Đinh Tiểu Vân.
Mà Đinh Tiểu Vân giống như nhìn ra được ý nghĩ của nàng, không nói hai lời, nàng từ phía sau đá ra một cước.
Ngao ô!
Một tiếng sói tru vang lên, âm thanh kia nghe thôi cũng đủ khiến người khác tuyệt vọng.
Không để ý tới người xung quanh, cũng không màng tới xấu hổ. Sở Như Mộng chỉ cảm thấy hiện tại dưới quần liền đau thấu trời xanh, hắn ôm lấy háng quỳ xuống.
Đinh Tiểu Vân nhất thời cuống lên, vội vã chạy tới đem hắn đỡ dậy. Nàng hạ thủ cũng không nặng, gần như không dùng sức, làm sao lại thành thế này? Nơi đó của nam nhân yếu ớt vậy sao?!
Mạc Uyển do tầm mắt nên cũng không nhìn thấy, nên nàng cho rằng hắn thật bị thương, nàng cũng không nghĩ tới Đinh Tiểu Vân lại hạ nặng tay như vậy, nếu bị giảm tại tính năng làm sao bây giờ, thế là cũng chạy tới đỡ lấy.
Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, cái này diễn kỹ... khó trách nhiều năm qua nữ trang cũng không có người phát hiện, có diễn kỹ này bị phát hiện mới có quỷ.
Trước kia họ từng cùng Sở Như Mộng đơn đấu, Lăng Thiên Sở còn từng ngấm ngầm từ phía sau đá Sở Như Mộng nơi đó một cước, nhưng cái gì cũng không xảy ra.
Khí đó là lúc mới quen, cả hai đều muốn chiếm lấy Sở Như Mộng nên mới có chuyện này, hơn nữa Lăng Thiên Sở nghe nói nơi đó của phụ nữ cũng yêu ớt như đàn ông, cả hai lại đánh không lại nên hắn mới ra tay.
Lúc đó Sở Như Mộng cũng không có vận dụng linh lực hộ thể vẫn mặt không đổi sắc cùng họ đánh nhau, hiện tại chịu một cước này tính là gì? Hơn nữa, hắn còn thấy kim quang loé lên, cái này là vận dụng tới linh lực đó a, đau mới lạ.
Nháo kịch kết thúc, lúc này Tiêu Nhược Thủy liền đi tới trước mặt Tố Băng Băng, sau đó đưa tay ra nói.
"Giới thiệu lần nữa, ta là Tiêu Nhược Thủy, 25 tuổi".
"Tố Băng Băng, ta 28 tuổi". Tố Băng Băng đưa tay nắm lấy tay nàng lên tiếng.
Cả hai đều là người thông minh, nói ra tuổi tác, đơn thuần là tranh giành vị trí chính cung mà thôi. Chính là muốn đè đối phương một đầu. Chẳng qua Tiêu Nhược Thủy hiển nhiên lâm vào yếu thế.
"Mang trà lên". Tiêu Nhược Thủy hướng hầu gái lên tiếng.
"Đã không có chuyện gì, vậy chúng ta liền đi trước". Sở Như Mộng đám người lên tiếng.
Ai cũng có thể nghe được trong không khí tràn đầy mùi thuốc súng, cho nên họ cũng không muốn dính vào chuyện này, liền lựa chọn rời đi.
Lạc Thiên Y cùn mang theo bọn nhỏ rời khỏi phủ thành chủ.
Ra bên ngoài, cũng chỉ có Lăng Thiên Sở cùng Lạc Thiên Y thêm bốn đứa nhỏ lẳng lặng chờ đợi. Sở Như Mộng sớm đã mang theo Đinh Tiểu Vân cùng Mạc Uyển chạy, Hạ Thần còn hàng kia cũng lôi đi tiểu Miêu.
Cho nên hai người họ cũng chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi, dù sao một lát nữa liền có người của Lạc gia thương hội tới, đã biết là người mình thì không cần thiết phải phòng thủ, nhưng vẫn cần người dẫn đường không phải sao.
Hai người cứ thể lẳng lặng chờ đợi, thời gian chậm rãi trôi qua, cũng không biết được bên trong phủ thành chủ Tiêu Nhược Thủy cùng Tố Băng Băng nói cái gì.
Ngay lúc này, Lạc Thiên Y bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ khí thế cực kỳ mạnh mẽ đang lao tới. Nàng cùng Lăng Thiên Sở liếc nhìn nhau, sau đó lập tức lao đi.
Ngoài thành, một nam tử trung niên ngự không, phía sau hắn là hàng trăm cái Tử Linh cảnh. Loại khí thế bàng bạc kia có thể nói vô cùng khủng bố, Lăng Thiên Sở thậm chí có chút chịu đựng không nổi.
Lạc Thiên Y nhìn về phía nam tử kia lạnh nhạt lên tiếng.
"Ngươi là ai?".
"Ta là ai? Tiểu cô nương, muốn biết người khác danh tự, làm sao ngươi không tự giới thiệu mình một chút? Hơn nữa hẳn là cũng đem áo choàng bỏ xuống, không cảm thấy như vậy rất thất lễ sao?". Nam tử kia lạnh nhạt nói.
Trong lòng hắn, Bích Thủy Đàm ấn tượng đột nhiên giảm mạnh. Một cái thành trì lớn như vậy lại phải dựa vào một nữ tử tới ngăn cản hắn, cái này có bao nhiêu phế vật a.
"Ngươi nói trước". Lạc Thiên Y lạnh nhạt mở miệng.
Nam tử kia có chút nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi lên tiếng.
"Lạc gia tộc trưởng Lạc Vũ Quân".
Nghe vậy, Lạc Thiên Y nhất thời sửng sốt, bên cạnh nàng Lăng Thiên Sở cũng có chút ngớ người.
Họ dù sao cũng quen biết Lạc Cảnh Thiên nhiều năm, lại có Sở Như Mộng nơi đó, đương nhiên là biết được Lạc Cảnh Thiên là thiếu chủ, người này lại tự xưng là tộc trưởng, đây không phải là cha của Lạc Cảnh Thiên sao?!
Lạc Thiên Y đem áo khoác trùm đầu bỏ xuống, lộ ra gương mặt với ngũ quan tuyệt mỹ của nàng. Nàng nhìn Lạc Vũ Quân, sau đó như nghĩ điều gì, nhẹ cúi đầu lên tiếng.
"Tiểu nữ Lạc Thiên Y".
Lạc Vũ Quân có chút kinh ngạc, không nghĩ tới tiểu cô nương này lại lễ phép như vậy, chẳng lẽ là do thân phận của hắn? Thế là ông ta lên tiếng.
"Họ Lạc sao? Còn thật có duyên, tiểu cô nương, gọi thành chủ của các ngươi ra đây, dám giam giữ nữ nhi của ta, ta cần một lời giải thích. Ngươi còn chưa đủ phân lượng để ta ra tay, ta cũng không cùng vị thành niên động thủ". Lạc Vũ Quân trầm giọng nói.
Lăng Thiên Sở nhìn không được, muốn lên tiếng giải thích, nhưng Lạc Thiên Y liền đưa tay ngăn hắn lại.
"Lạc thúc thúc, ta bề ngoài nhiều năm qua cũng không có thay đôi tuổi của ta đã hơn 20, cho nên không phải vị thành niên, về phần phân lượng, nếu như là Hắc Y chủ nhân, như vậy đủ sao?".
Nàng vừa dứt lời, phía sau nàng đột nhiên xuất hiện một số lớn Hắc Y nhân, hiển nhiên là đã ẩn nấp từ trước.
Lạc Vũ Quân giật nảy mình, nhìn Lạc Thiên Y kinh ngạc không thôi. Hắn cũng không cho rằng nàng đang nói dối, trên đời này, có lẽ ngoại trừ thánh địa, cũng không có người dám giả mạo Hắc Y chứ? Cũng không phải là sợ, mà là sợ người ta thật tin tưởng, sau đó đem hắn giết.
Hắc Y đắc tội số người nhiều lắm. Hơn nữa số Hắc Y nhân phía sau cũng không phải trưng cho đẹp. Sát khí kia toả ra cũng không làm giả được.
"Hắc Y chủ nhân sao? Thật không nghĩ tới, làm mây làm gió Tây châu Hắc Y, chủ nhân lại chỉ là một cái cô nương trẻ tuổi. Ngươi làm ta rất kinh ngạc". Lạc Vũ Quân lên tiếng.
Xoát.
Lạc Thiên Y đưa tay lên, đám Hắc Y nhân phía sau biến mất vô tung vô ảnh. Điều này làm Lạc Vũ Quân giật nảy mình, vội vã hét lên.
"Đề phòng xung quanh có mai phục".
"Lạc thúc, không cần tìm. Hắc Y tôn chỉ có một luật lệ, chỉ đánh lén, không đối cứng. Cho nên ngài không cần thiết phải lo lắng, hơn nữa, ta cũng sẽ không ra tay với ngài". Lạc Thiên Y chân thành nói.
"Nha đầu, chỉ bằng ngươi cũng muốn ra tay với gia chủ chúng ta? Ngươi đang nằm mơ sao?". Một tên Tử Linh cảnh phía sau Lạc Vũ Quân khinh thường lên tiếng.
Lạc Thiên Y cho Lạc Vũ Quân mặt mũi, thậm chí tự hạ mình gọi Lạc thúc, đơn giản là do Lạc Vũ Quân là của Lạc Cảnh Thiên, về phán những người khác, nàng sẽ quan tâm hắn? Cho nên nàng gương mặt liền lạnh xuống, nhìn tên kia lạnh lùng nói.
"Nếu không phải ngươi là người của Lạc thúc thúc, hiện tại ngươi đã là một bộ tử thi. Nhiều năm qua còn không có người dám lớn giọng với ta như vậy đâu".
Thánh cảnh trung kỳ khí thế nháy mắt phát ra, sát khí thôn thiên bao phủ toàn bộ phía trước mặt. Toàn bộ đám người nhất thời run lên, Lạc Vũ Quân cũng không ngoại lệ. Ông ta không nghĩ tới, chỉ là một cái tiểu cô nương lại nắm giữ thực lực Thánh cảnh trung kỳ, đã sánh ngang với hắn.
Khó trách ông ta nhìn không ra thực lực của nàng. Hoá ra nàng lại là Thánh cảnh.
Một giây sau, mọi thứ đều biến mất, nếu không phải họ tận mắt nhìn thấy, sợ rằng sẽ cho rằng đây là ảo giác. Loại sát khí kia đơn giản kinh khủng tới bạo tạc.
"Lạc thúc thúc, là ta thất lễ, Tố Băng Băng tiểu thư hiện tại đang làm khách tại phủ thành chủ, cùng thành chủ tán gẫu rất vui vẻ. Không có chuyện chúng ta đem nàng giam giữ, mời ngài yên tâm".
"Ta có thể đưa ngài vào trong, ngài có thể mang theo vài người đi cùng, nếu quá nhiều, ta sợ người dân sẽ hoàng loạn, mong ngài thông cảm cho". Lạc Thiên Y thành khẩn nói.
Lạc Vũ Quân chăm chú nhìn nàng một lúc, sau đó mới nhẹ gật đầu lên tiếng.
"Gia chủ không được, nếu chúng giở trò...".
"Ta đã quyết định, hơn nữa, là Thánh cảnh cường giả sẽ không đi nói láo vấn đề này. Hắc Y trước giờ luôn thành tín, đây là ai cũng khẳng định, ngươi cho rằng đường đường Thánh cảnh cường giả, lại là Hắc Y chủ nhân sẽ đi nói dối sao?". Lạc Vũ Quân cắt ngang lời tên kia, trầm giọng nói.