Chương 209: Tiêu Nhược Thủy kiêu ngạo

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 209: Tiêu Nhược Thủy kiêu ngạo

Chương 209: Tiêu Nhược Thủy kiêu ngạo

Có một điều Lạc Vũ Quân cũng không có nói, đó là Lạc Thiên Y mặc dù âm thành rất bình thường, có thể nói là lạnh nhạt, nhưng ông ta có thể nhìn ra được nàng rất chân thành, cũng đối với mình rất tôn trọng, mặc dù còn không biết vì sao, nhưng chỉ nhiêu đây cũng đủ làm cho Lạc Thiên Y ấn tượng trong mắt ông ta đề cao lên ba phần.

"Mời theo ta". Lạc Thiên Y đưa ra tạo ra tư thế mời, Lạc Vũ Quân thấy vậy khẽ gật đầu, sau đó theo theo nàng.

Lăng Thiên Sở cũng ở một bên, hiện tại hắn có chút mộng. Hắn còn lần đầu tiên thấy Lạc Thiên Y như vậy, bình thường nàng rất ít nói, càng đừng nói tới việc giải thích việc mình làm đúng hay sai. Hiện tại lại chủ động giải thích, tư thế còn khiêm tốn như vậy…

Chậc chậc. Quả nhiên là nữ nhân gặp cha mẹ chồng đều biết thu liễm tính tình, ngay cả Lạc Thiên Y cũng không ngoại lệ đó a.

Nhịn cười, hắn liền đi theo phía sau hai người. Chẳng qua có vài tên thủ hạ của Lạc Vũ Quân lại nhìn chằm chằm hắn, sợ hắn đột nhiên ra tay. Điều này làm hắn rất bất đắc dĩ.

Cần thiết như vậy không? Ta một cái Tử Linh cảnh, ngươi nói ta dám ra tay với Thánh cảnh sao? Hộ thể linh lực không biết có phá được hay không chứ đừng nói là gây thương tổn, ra tay? Đây là tìm đường chết có được hay không? Ta cũng không ngu như vậy a.

Đám người mới mặc kệ hắn nghĩ thế nào, dù sao Lạc Thiên Y họ cũng không dám nhìn, đó là cái sát tinh, Hắc Y chi danh cũng không phải đùa giỡn, Hắc Y chủ nhân ai biết được có tính tình cổ quái hay không, nếu chẳng may không thích người khác nhìn, họ lại đi theo dõi người ta, đây chẳng phải là tìm chết?!

Cho nên Lăng Thiên Sở liền xui xẻo, bị một đám nam nhân nhìn chằm chằm.

Qua một lát, Lạc Thiên Y đám người liền đi tới phủ thành chủ. Hộ vệ cũng không có ngăn cản, dù sao Lạc Thiên Y là có đặc quyền này, không cần bẩm báo liền trực tiếp đi vào.

Rất nhanh liền đi tới cửa phòng Tiêu Nhược Thủy, Lạc Thiên Y đi lên gõ cửa. Trong phòng, Tiêu Nhược Thủy cùng Tố Băng Băng đang nói chuyện hăng say liền nghe thấy tiếng gõ, mặc dù cả hai đều có chút mất hứng, nhưng cũng không có biểu hiện ra.

Vốn dĩ ban đầu là muốn ganh đua một chút, ai biết được lại nói tới mê mẩn, lại thêm cả hai đều có điểm mạnh riêng, thế là bù đắp lẫn nhau, nói tới nói lui liền không dừng được.

"Vào đi". Tiêu Nhược Thủy lên tiếng.

Lạc Thiên Y nghe vậy liền đẩy cửa đi vào, Lạc Vũ Quân im lặng đi theo phía sau. Đám hộ vệ của ông ta âm thầm cảnh giác, chỉ lo lắng đám người Lạc Thiên Y sẽ phục kích.

Nhưng là khi cửa mở ra, đám người liền thấy được Tiêu Nhược Thủy cùng Tố Băng Băng đang ngồi kế bên nhau, bộ dạng kia không giống như là đối địch, ngược lại là giống như tỷ muội lâu ngày không gặp như thế, vô cùng thân mật.

"Cha!". Tố Băng Băng kinh ngạc kêu lên, bên cạnh Tiêu Nhược Thủy cũng có chút kinh hãi.

Người này chính là cha của Lạc Cảnh Thiên sao?.

Nhất thời, đại danh đỉnh đỉnh Tiêu Nhược Thủy Tiêu đại thành chỉ có chút luống cuống, mà điều này đều rất rõ ràng trong mắt đám người.

Nàng đây là thế nào?!

Lăng Thiên Sở cùng Lạc Thiên Y cũng không có quá nhiều ngạc nhiên. Hiển nhiên họ cũng biết Tiêu Nhược Thủy đây là biểu hiện bình thường, quá bình tĩnh mới là chuyện lạ.

"Băng Băng, ngươi không sao chứ?". Lạc Vũ Quân mặc dù kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi.

"Cha, ta có thể có chuyện gì, trước đó là hiểu lầm, để ngài lo lắng rồi". Tố Băng Băng đi tới kéo lấy tay Lạc Vũ Quân mỉm cười nói.

"Hiểu lầm? Ngươi để cho hộ vệ cách Bích Thủy Đàm trăm dặm chưa nói, còn để họ truyền đi tín hiệu cứu viện, ngươi nói cho ta đây là hiểu lầm?". Lạc Vũ Quân nhướng mày nói. Đương nhiên, trong lời nói cũng ẩn dấu hàm ý khác.

"Cha, thật là hiểu lầm, ta hiện tại không phải rất tốt sao? Trước đó xảy ra một chút mâu thuẫn, nhưng đều đã giải quyết". Tố Băng Băng nói.

"Thật?". Lạc Vũ Quân lần nữa dò hỏi.

"Là thật, ta gạt ngài làm gì? Cha, ta giới thiệu cho ngài biết, đây là Tiêu Nhược Thủy, Bích Thủy Đàm thành chủ, cũng là người đem Bích Thủy Đàm phát triển tới ngày hôm nay, nàng có rất nhiều kỳ tư diệu tưởng, nếu đổi lại là ta trong hoàn cảnh như nàng, ta rất khó có thể làm tới một bước này". Tố Băng Băng kéo Lạc Vũ Quân tới trước mặt Tiêu Nhược Thủy, sau đó giới thiệu cười nói.

"Lạc thúc thúc tốt, ta là Tiêu Nhược Thủy. Băng tỷ quá khen, một mình ta cũng không làm được nhiều như vậy". Tiêu Nhược Thủy cúi đầu khiêm tốn nói.

Lạc Vũ Quân có chút mộng.

Đây là thế nào? Làm sao Bích Thủy Đàm trong lời đồn khoonv giống như tình báo? Ngay cả thành chủ cũng đối với ông ta lễ phép như vậy?.

"Cha, ta có một tin vui muốn nói cho ngài biết". Tố Băng Băng nhìn ra được sự khó hiểu của Lạc Vũ Quân, thế là nàng liền lên tiếng.

"Tin vui?".

"Đúng thế, ta tìm được Lạc Cảnh Thiên, hắn ngay tại nơi này".

"Cái gì???". Lạc Vũ Quân nghe xong nhất thời cao giọng.

Ông ta tìm Lạc Cảnh Thiên đều đã tìm 7 năm, ngay cả một chút tin tức cũng không có. Trước đó có tin hắn xuất hiện tại Xích Hồ Thành, nhưng sau đó liền không còn tin tức gì nữa. Làm sao hắn có thể xuất hiện ở đây? Còn là Tây châu, địa bàn của yêu tộc.

"Cái đó... Lạc thúc thúc, ngài ngồi trước, ta cùng ngài từ từ nói". Tiêu Nhược Thủy lúc này lên tiếng. Dù sao cũng không thể đứng đó nói chuyện đi.

Lạc Vũ Quân khoa hiểu nhìn nàng nhưng vẫn theo ngồi xuống.

"Lạc thúc thúc, mời dùng trà".

"Ngươi vẫn là nói đi, ta người này không quá có tính nhẫn nại".

Tiêu Nhược Thủy nhẹ gật đầu, sau đó đem mọi việc từ đầu đến đuôi thô sơ ngắn gọn nói một lần.

Lạc Vũ Quân nhất thời liền trầm mặc. Ông ta nhìn Tiêu Nhược Thủy, lại nhìn Tố Băng Băng, làm sao càng nghe càng không đúng? Vẻn vẹn hai năm liền thành thế này? Mặc dù có chút cơ sở, nhưng cũng không đủ để đạt tới tình trạng này chứ? Nghe làm sao huyền huyễn như vậy đây?!

Đừng nói ông ta, dù cho là Tố Băng Băng, nàng mặc dù biết Tiêu Nhược Thủy cũng không cần thiết nói dối, nhưng nghe cũng không quá tin tưởng.

Phải biết bản thân nàng đem Lạc gia thương hội làm tới bây giờ đều tốn tới 7 năm. Hơn nữa ban đầu cơ sở đều sánh ngang hiện tại Bích Thủy Đàm.

Lạc gia mặt ngoài nhìn như bình thường, nhưng trong âm thầm cũng vô cùng khủng bố, nếu không cũng không thể trong thời gian ngắn đánh xuống một cái đế quốc.

Mà có được cơ sở như vậy, Lạc gia bỏ ra thời gian gần 20 năm. Hiện tại ngươi nói cho ta biết chỉ cần hai năm liền đạt tới mức này? Không phải đùa ta sao?.

"Ta cũng không phải không tin, nhưng là ngươi nói như vậy quá khoa trương, đổi lại là ngươi ngươi tin được sao? Chưa nói tới tài chính khởi động, chỉ riêng việc cường giả toạ trấn đều là cả vấn đề, ta cũng không tin chỉ dựa vào mấy người các ngươi liền có thể bình ổn yêu tộc Tây châu". Lạc Vũ Quân lắc đầu nói.

Ông ta hiện tại tin Tiêu Nhược Thủy là người mình, dù sao Tố Băng Băng đứng ra đảm bảo, lại thêm Sở Như Mộng cũng tại toà thành này, cho nên ông ta cũng không nghi ngờ cái gì.

Nhưng về việc phát triển thế lực, ông ta thật tin không nổi, ông ta cho rằng Tiêu Nhược Thủy là đang khoác lác.

"Lạc thúc, mặc dù nghe khó tin, nhưng đây là sự thật. Hơn nữa ta cũng chỉ nói về thành quả, cũng chưa nói tới tổn thất".

"Lạc thúc, ta, Hạ Thần, Lăng Thiên Sở, Sở Như Mộng cùng Lạc Thiên Y, Đinh Tiểu Vân cũng không phải người bình thường. Trước kia, ngoài Lạc Cảnh Thiên ra, tất cả chúng ta đều là nhân tài nổi bật tại Xích Hồ Thành. Hơn nữa còn là đỉnh cấp thiên tài".

"Ta là Tiêu gia gia chủ, Đinh Tiểu Vân là Đinh gia nhân vật chủ chốt, một mình nàng khống chế năm phần kinh tế Xích Hồ Thành. Lăng Thiên Sở cùng Hạ Thần mặc dù không nổi trội nhiều, nhưng cũng là thiên tài võ đạo".

"Sở Như Mộng càng là một trong những nhân vật thủ lĩnh Nhật Nguyệt Các. Hơn nữa còn nắm giữ là ngành tình báo, mỗi chúng ta đều có một thế mạnh riêng. Hơn nữa, ngài hẳn là nghe qua Huyết Sắc Mân Côi đi? Lạc Thiên Y chính là đại danh đỉnh đỉnh Hắc Mân Côi, sau này nàng mới đi theo Lạc Cảnh Thiên".

"Hơn nữa, trước khi rời đi, chúng ta còn đem bảo khố của Xích Hồ Thành vét sạch, bất luận về thực lực kinh tế, vẫn là nhân tài. Bảy người chúng ta kết hợp lại, tạo dựng đến ngày hôm nay, rất khó hiểu sao?". Tiêu Nhược Thủy cười nói.

Nàng giọng nói tràn đầy tự hào, bảy người họ chỉ là những người trẻ tuổi, nhưng lại có thể trong hai năm, nếu tính luôn những thứ trước đó, cao nhất liền 7 năm. Làm tới bước này, nàng có tư cách kiêu ngạo.

Tố Băng Băng cùng Lạc Vũ Quân chấn kinh. Họ bây giờ mới biết thân phận thật sự của mấy người Tiêu Nhược Thủy, không nghĩ tới vẫn rất doạ người. Đặc biệt là Lạc Thiên Y, Huyết Sắc Mân Côi làm mưa làm gió tại hoang mạc mấy chục năm, không ai có thể diệt lại là Lạc Thiên Y.

Khó trách nàng có thể xây dựng Hắc Y kinh khủng như vậy.