Chương 210: Sở Như Mộng hiểu rõ Lạc Cảnh Thiên

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 210: Sở Như Mộng hiểu rõ Lạc Cảnh Thiên

Chương 210: Sở Như Mộng hiểu rõ Lạc Cảnh Thiên

Cái đoàn đội này thật đáng sợ.

Đây là ý nghĩ của hai người lúc này.

Bất quá, Lạc Cảnh Thiên lại có tác dụng gì đây? Hắn giống như không có thiên phú về mặt này chứ?.

Tuy khó hiểu không biết vì cái gì Lạc Cảnh Thiên lại có thể chỉ huy nhóm người biến thái này, nhưng Lạc Vũ Quân cũng không có hỏi.

Lúc này, từ bên ngoài, Sở Như Mộng lôi kéo Mạc Uyển đi vào, nhìn thấy Lạc Vũ Quân bên trong, hắn liền bật thốt.

"Lạc thúc?".

"Như Mộng, là ngươi a". Lạc Vũ Quân thấy hắn cũng có hơi kinh ngạc, đứng dậy liền đi tới cùng Sở Như Mộng ôm một cái, sau đó ánh mắt tràn đầy từ ái nhìn ngắm hắn một chút sau đó nói.

"Đã lớn thế này rồi a, đều thành thiếu nữ rồi".

Sở Như Mộng nghe vậy có chút xấu hổ cúi đầu, mặc dù hắn rất muốn nói hắn là nam, nhưng mà… lừa gạt nhiều năm như vậy, hắn cũng không muốn công bố. Vẫn là để Mạc Uyển hay Tố Băng Băng tới nói tốt hơn.

"Lạc thúc, ngài làm sao lại tới đây?". Sở Như Mộng đổi sang chuyện khác hỏi.

"Còn không phải Băng Băng nha đầu kia, nếu biết ngươi ở đây, ta cũng không cần từ xa chạy tới. Đúng, Thiên nhi đâu?". Lạc Vũ Quân dò hỏi.

"Ngài không biết sao? Hắn lúc này đang bế quan a, cũng chỉ vài ngày tới liền sẽ xuất quan".

Nghe vậy, Lạc Vũ Quân nhẹ gật đầu. Sở Như Mộng ông ta là tin được, hơn nữa trước kia còn từng cứu mạng Lạc Cảnh Thiên, cũng không cần thiết lừa gạt ông ta làm gì.

Thế là Sở Như Mộng ngồi xuống cùng Lạc Vũ Quân tâm sự. Kể về rất nhiều thứ, nói tới Lạc Vũ Quân đều kinh ngạc không thôi. Mặc dù Tiêu Nhược Thủy từng nói qua một chút, nhưng cũng chỉ là thô sơ giản lược, cũng rất ít chi tiết như Sở Như Mộng nói.

"Các ngươi làm nhiều chuyện như vậy, không gặp nguy hiểm gì chứ?". Lạc Vũ Quân hỏi.

Tiêu Nhược Thủy cùng Sở Như Mộng nhìn nhau một cái, sau đó đều trầm mặc.

Nguy hiểm? Nào chỉ đơn giản như vậy đây.

"Nói a, ta tâm lý rất tốt, chỉ cần người còn liền hảo, không phải sao?". Lạc Vũ Quân nhìn ra được hai người họ đắn đo liền lên tiếng.

Mặc dù biết thời gian qua Lạc Cảnh Thiên gặp nhiều chuyện, nhưng ông ta vẫn muốn biết rốt cuộc có những nguy hiểm gì.

"Lạc thúc, ta nói ra ngài cũng đừng cùng hắn nói, dù sao đổi lại là hắn sẽ không nói ra cho ngài. Nhưng ngài đã hỏi ta liền nói, thật sự thì gặp không thiếu nguy hiểm".

"Ngài hẳn vẫn nhớ, Cảnh Thiên hắn năm đó mắt trái bị thương chứ? Năm đó hắn bị Tạ Minh Viễn ám toán, mắt phải trúng tiễn, hoàn toàn phế. Nhưng sau đó được cứu chữa, tuy nhiên phải dùng bí pháp kết hợp với con mắt khác. Nhưng tác dụng phụ rất lớn, có thể khiến người đánh mắt lý trí".

"Hắn phải dùng một loại rượu độc tới áp chế, nhưng áp chế cũng không phải rất mạnh, thậm chí có tới hai lần hắn đánh mất lý trí, kém chút liền đem chúng ta giải quyết".

"Hắn thật sự chịu rất nhiều khổ, ngay cả rượu độc kia uống vào đều có thể đem một cái Thánh cảnh sống sờ sờ độc chết, ngài cũng biết độc tính mạnh cỡ nào. Hơn nữa, mỗi lần uống vào đều chịu lấy đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm. Mặc dù hắn giấu rất tốt, nhưng ta hiểu rõ hắn, mỗi lần chịu thương nặng, dù đau cỡ nào cũng không nói ra, chỉ nhíu chặt hai hàng lông mày vào nhẫn nhịn".

"Đó là chuyện của năm năm trước, hiện tại đã tốt rất nhiều. Lạc thúc có thể không biết, hắn bản tính rất cố chấp, hơn nứ cũng rất liều mạng. Nếu không phải là sinh tử chi giao, ta cũng đã sớm rời đi, ở cùng người như hắn mỗi ngày đều thấp thỏm không yên". Sở Như Mộng thở dài nói.

Tiêu Nhược Thủy ở bên cạnh càng nghe càng cảm thấy mờ mịt, Sở Như Mộng giống như là đang bán thảm, nhưng lại nói về Lạc Cảnh Thiên. Làm sao càng nghe càng kỳ quái đây?!

Nếu Lạc Cảnh Thiên ở đây, hắn nhất định sẽ hiểu rõ.

Con hàng này tuyệt đối là cố ý, đây là muốn hắn bị quản chế nghiêm đó a. Cái này làm sao có thể nhịn? Hố người cũng không như thế hố a huynh đệ.

Với tính cách của Lạc Vũ Quân, tuyệt đối sẽ đem hắn giam lại giám sát.

Lạc Vũ Quân hiển nhiên cũng không đoán được cái này, ông ta nhíu mày hỏi.

"Còn nữa sao? Ngươi là có chuyện giấu ta đúng không?".

"... Xem ra không thể gạt được Lạc thúc. Ngài biết Bích Thủy Đàm chúng ta làm sao đánh xuống không? Là dùng mệnh đánh xuống, khi đó nếu không phải may mắn, sợ rằng chúng ta đều đã chết. Lạc Cảnh Thiên hắn thật quá liều mạng". Sở Như Mộng bất mãn nói.

"Khổ cho các ngươi".

Mặc dù Sở Như Mộng nói là sự thật, nhưng Lạc Vũ Quân cũng không cảm thấy như vậy, ông ta chỉ cho rằng Sở Như Mộng là đang hờn dỗi mà thôi, trong mắt ông ta, ngoài Lạc Cảnh Điềm ra, Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Thiên là đẹp đôi nhất.

Đây không phải chịu ủy khuất liền chạy tới tố cáo sao?!

"Đúng, Lạc thúc, nếu không ta dẫn ngài đi dạo quanh thành? Nơi này mặc dù không sánh bằng Lạc gia thương hội, nhưng cảnh đẹp lại rất tốt, thích hợp buông lỏng một chút".

"V ẫn là thôi đi, ta tự mình đi cũng có thể". Lạc Vũ Quân lắc đầu nói.

"Nếu ngài không muốn ta đi cùng, liền để Lạc Thiên Y đi cùng thế nào? Nói cho thúc một bí mật, Lạc Thiên Y thật ra là nữ nhân của Lạc Cảnh Thiên". Sở Như Mộng thấp giọng nói.

"Là như thế a. Khó trách, bất quá, các ngươi vẫn là ở lại đi, chính ta tự mình đi là được".

Lạc Vũ Quân ánh mắt rơi vào trên người Lạc Thiên Y vẫn an tĩnh đứng gần đó, bất quá ông ta cũng không nói gì. Muốn vào Lạc gia cũng không phải Lạc Cảnh Thiên muốn là được, còn phải thông qua gia chủ nhà này, đương nhiên, hắn nói cũng không có gì dùng, phải để Phùng Nguyệt tới nói.

Dù sao đi, địa vị trong nhà ông ta chỉ có thể xếp hàng dưới cùng.

Lạc Vũ Quân cùng Tố Băng Băng đi ra ngoài, mặc dù nói không cần, nhưng Tiêu Nhược Thủy vẫn để người đi theo, dù sao hai người cũng là người lạ mặt, lỡ gặp phải phiền phức gì đó liền không thích đáng. Hơn nữa, Lạc Thiên Y cũng đi theo.

"Ngươi nói vậy là có ý gì?". Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiêu Nhược Thủy nhìn qua Sở Như Mộng khó hiểu hỏi.

"Không có ý gì, chính là bất mãn nói một chút mà thôi". Sở Như Mộng lạnh nhạt đáp.

"Ta thấy không giống, ngươi cùng Lạc Cảnh Thiên tình cảm thế nào ta biết rõ, tính cách của ngươi ta cũng hiểu. Chẳng lẽ có chuyện gì không thể nói cho ta biết?". Tiêu Nhược Thủy nhướng mày nói.

Nàng mới không tin Sở Như Mộng nói như vậy hoàn toàn không có mục đích gì, nàng biết rõ tính cách của hắn, cho nên lời nói dối này nàng một chút cũng không tin tưởng.

"... Tốt a, ta nói". Sở Như Mộng bất đắc dĩ thở dài, hắn ghét nhất nữ nhân thông minh, quá khó lừa dối.

"Lạc thúc tính cách rất bảo thủ, không phải kiểu cổ hủ, mà là quá bao che cho con, tính bảo hộ cũng rất mạnh. Cho nên ta lợi dụng điểm này muốn kiềm chế Lạc Cảnh Thiên một chút".

"Kiềm chế? Ngươi đang nói cái gì? Ta làm sao nghe không hiểu?". Tiêu Nhược Thủy nhất thời ngẩn ra, nàng nghe không hiểu Sở Như Mộng nói như vậy là có ý gì.

"Ta cùng Lạc Cảnh Thiên quen biết cũng đã hơn 10 năm, ban đầu chúng ta là kẻ thù, vì hắn phát hiện bí mật của ta. Nhưng sau đó chúng ta là bằng hữu. Trước đó hắn rất thông minh, cũng hiểu được biến báo. Nhưng hiện tại, hắn không phải hắn trước kia".

"Có sao?". Tiêu Nhược Thủy nhất thời khó hiểu, nàng vẫn không cảm thấy Lạc Cảnh Thiên thay đổi gì.

"Cho nên ta nói nữ nhân trong tình yêu trí thông minh đều là số âm. Ngươi nhìn không ra ta cũng không kỳ quái, hắn trước kia có thể nói vô lo vô nghĩ, bởi vì hắn có một cái gia tộc cường đại hộ thuẫn. Đó cũng là điểm hạn chế hắn".

"Nhưng khi biến cố phát sinh, hắn cũng trở lên thích ứng, đó là điều tốt, nhưng đáng tiếc là, mặc dù hắn thích ứng tốt, nhưng lại biến cực đoan. Ngươi có lẽ không nhận ra, hai năm trước trận chiến kia, hắn là đánh cuộc. Bất kể là mặt thực lực vẫn là kế sách, hắn đều là đặt cuộc, chỉ có năm phần thắng".

"Mặc dù thắng, nhưng ta vẫn không chấp nhận được điều này. Hắn không chỉ không quan tâm đối với tính mạng của chúng ta, ngay cả tính mạng của hắn hắn cũng không phụ trách. Nếu như không có tiểu Nguyệt, chuyện tiếp theo như thế nào không cần nói ngươi cũng biết".

"Ta cũng không phải trách hắn, dù sao ta cũng có lỗi, nhưng ta nghĩ, hắn có vẻ cũng nhìn ra được khuyết điểm của mình. Hơn nữa, cũng đối với các ngươi tăng lên rất lớn tín nhiệm".

"Ta nói như vậy ngươi cũng không cần nghĩ nhiều, năm đó hắn mặ dù đối với các ngươi không tệ, nhưng nói cho cùng các ngươi cũng có lợi dụng hắn. Hắn nhìn ra được, cho nên mới thực hiện cái kế hoạch ngu xuẩn đó".

"Nhưng sau lần đó ngươi cũng thấy, hắn bắt đầu tin tưởng các ngươi. Ngươi cũng không nên trách hắn, ngươi không biết hắn gánh chịu áp lực lớn cỡ nào".

"Ta kẻ thù là một cái gia tộc, cũng mạnh ngang với hoàng thất Xích Hồ Thành, nhưng kẻ thù của hắn là Thánh địa. Hơn nữa còn là thân nhân, bà ngoại hắn trước mặt hắn, dùng tính mạng của cha mẹ hắn, tính mạng của toàn gia tộc cùng tính mạng của hắn ép buộc muội muội hắn đi theo bà ta".

"Khi đó cũng vì bà ta mà Lạc gia không cách nào cứu viện dẫn tới Lạc Cảnh Thiên kém chút liền chết nơi hoang dã. Nếu không phải ta tới kịp lúc, hắn cũng sống không được".

"Cho nên ngươi hẳn là hiểu hắn áp lực cùng thù hận lớn cỡ nào. Vì báo thù cùng cứu ra muội muội, hắn từng hứa hẹn trong 10 năm sẽ tới tìm nàng. Hiện tại đều đã qua 7 năm, cho nên năm đó hắn làm như vậy ta có thể hiểu, hi vọng ngươi cũng đừng oán trách hắn".

"Mà mục đích của ta nói ra những thứ này cho Lạc thúc, chính là muốn Lạc thúc chia sẻ một chút gánh nặng cho hắn. Nếu cứ tiếp tục dạng này, ta sợ hắn sớm muộn cũng nhập ma. Hắn cũng không phải ngẫu nhiên mà bế quan, đơn giản chỉ bởi vì hắn sợ". Sở Như Mộng ôn tồn nói.

Hắn so với ai cũng hiểu rõ Lạc Cảnh Thiên nhất. Bởi vì cả hai đều cùng một loại người, cũng tiếp xúc đủ lâu. Hay nói cách khách chính là tri kỷ, hắn rất rõ ràng tình cảnh của Lạc Cảnh Thiên. Đừng nhìn Lạc Cảnh Thiên bình thường không có gì lạ, nhưng ẩn dấu bên trong là một cái ma đầu khát máu.

Hắn biết rõ điểm này nên mới cố ý nói một chút, hắn biết Lạc Vũ Quân không tin, nhưng chắc chắn ông ta sẽ vặn hỏi Lạc Cảnh Thiên. Với thực lực của Lạc Vũ Quân hiện tại, hẳn là có thể cùng Thánh địa đối kháng, ít nhất là có tư cách bàn điều kiện với Thánh địa.

Như vậy Lạc Cảnh Thiên liền cũng sẽ giảm bớt áp lực, an ổn điều chỉnh tâm thái.