Chương 207: Hoá giải hiểu lầm
"Ngươi bị điên a??? Ta hảo tâm giúp ngươi ngươi còn cắn ta một ngụm? Nói bậy? Ngươi nếu không phải nữ nhân của hắn, ngươi cho rằng ngươi còn đứng được ở đây?". Sở Như Mộng tức giật quát lên.
"Ngươi đem ta trong sạch cho ô uế, ngươi còn nói hảo tâm?". Tố Băng Băng lập tức nói.
"Trong sạch? Ngươi bị bệnh a. Ta lúc nào ô uế ngươi trong sạch? Năm đó ngươi cùng Lạc Cảnh Thiên làm cái gì trong lòng chẳng lẽ không tự biết lấy? Thời gian sau đó gần như bám lấy hắn, hiện tại ngươi nói cho ta trong sạch? Ta mẹ nó nơi nào nói không phải sự thật?".
"Ta thật sự là nhìn lầm người. Năm đó nếu không phải Lạc Cảnh Thiên hắn đứng ra, ngươi cho rằng vẻn vẹn một cái học viện liền bảo vệ được ngươi? Hiện tại có người chống lưng liền đem hắn ném đúng không? Trong sạch? Ngươi tin hay không ta hiện tại trực tiếp đem ngươi ném vào kỹ viện cho người chiêm ngưỡng?". Sở Như Mộng tức giật đến bật cười.
Mặc dù còn không biết hiện tại Tố Băng Băng là thân phận gì, nhưng có thể khiến chô mấy người Tiêu Nhược Thủy kiêng kị hẳn là cũng không đơn giản. Nhưng cái loại vong ơn bội nghĩa này hắn thật nhịn không được.
"A... Cái đó... Mộng Mộng, ngươi...".
Không chờ Mạc Uyển lên tiếng, Sở Như Mộng liền cắt ngang.
"Ngươi đừng xen vào, ta chính là nhịn không được loại người này. Sinh ra dáng vẻ đẹp đẽ, lại không nghĩ tới là dạng chó hình người". Sở Như Mộng lạnh lùng nói".
"Không phải, ta ý là, ngươi giống như hiểu lầm nàng". Mạc Uyển nói.
"Hiểu lầm? Ta hiểu lầm cái gì? Ngươi vốn không hiểu chuyện này. Năm đó chính nàng mang tới phiền phức, có không ít người bên ngoài vào muốn đem nàng mang đi, nếu không phải Lạc Cảnh Thiên hắn âm thầm trợ giúp, chỉ sợ nàng hiện tại cũng không biết rơi vào tình cảnh gì".
"Bây giờ tốt, bản thân có quyền có thể liền trở mặt không nhìn người? Không nhìn coi như xong, ta đem hắn ra làm bảo đảm cho nàng, ngươi nhìn một chút nàng phản ứng thế nào? Ta hiện tại chỉ muốn đem nàng băm thành cám cho chó ăn. Còn ngươi nữa, làm sao lại đi theo loại người này? Năm đó lời ta nói ngươi quên rồi? Mạc gia cùng Lạc gia là thế giao, ngươi lại đi trợ trụ vi ngược?". Sở Như Mộng trầm giọng nói.
Ai cũng có thể cảm nhận được nội tâm hắn cỡ nào tức giận.
"Ngươi nghe ta nói hết có được hay không? Tuy ta không biết năm đó là có chuyện gì, nhưng Băng Băng tỷ hiện tại là Lạc thúc con gái nuôi, ngươi nói nàng vong ân bội nghĩa là có ý gì? Nàng nhiều năm qua vẫn một mực tìm kiếm Lạc Cảnh Thiên đó a". Mạc Uyển bất đắc dĩ nói.
Sở Như Mộng:...
Hắn gương mặt nhất thời cứng lại, lại là hiểu lầm? Cái này...
Nhất thời, Sở Như Mộng có chút xấu hổ. Mắng người ta một tràng, sau đó mới biết là hiểu lầm, ngươi làm sao không nói sớm đây?!
"Khụ khụ, cái đó... thật xin lỗi, là ta trách lầm ngươi".
Hắn là người thông minh, cũng nhìn ra được thiếu sót cũng mình. Bản thân hắn từ đầu cũng không nói nam nhân kia là Lạc Cảnh Thiên, khó trách người ta sẽ tức giận.
Người ta nhiều năm như vậy vẫn tìm kiếm Lạc Cảnh Thiên, hiển nhiên tình cảm vẫn ở đó. Lại thêm việc nàng là con gái nuôi của Lạc Vũ Quân. Khó trách nàng sẽ phản ứng kịch liệt như vậy. Đổi lại là hắn sợ rằng cũng như thế.
Nhưng mà, Tố Băng Băng cũng không quan tâm lời xin lỗi của hắn, mà là bắt tới trọng điểm.
"Ngươi vừa nói... Lạc Cảnh Thiên... hắn ở nơi này?". Tố Băng Băng âm thanh có chút run rẩy.
"Hắn ở đây, nhưng hiện tại đang bế quan, không cách nào gặp ngươi". Sở Như Mộng xấu hổ lên tiếng.
"Bế quan? Hắn chừng nào mới xong? Ta lúc nào có thể gặp hắn?". Tố Băng Băng đi lên vội hỏi.
"Từ hai năm truớc hắn liền đã bế quan, bảo muốn đột phá. Nhưng không biết hiện tại thế nào, hắn có nói trong hai năm sẽ ra, hiện tại còn cách vài ngày liền tròn hai năm". Sở Như Mộng giải thích.
"Các ngươi chờ một chút, Sở Như Mộng, ý ngươi là, nha đầu kia là nữ nhân của ngươi, mà Băng chủ là nữ nhân của Lạc Cảnh Thiên?". Tiêu Nhược Thủy lúc này cũng lấy lại tinh thần.
Lạc Thiên Y ánh mắt cổ quái nhìn Tố Băng Băng, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Những người khác cũng có chút dở khóc dở cười.
Ban đầu rõ ràng ở trạng thái đối địch, nháy mắt một cái liền biến thành người nhà. Cái này cũng quá trùng hợp chứ?!
"Đúng thế". Sở Như Mộng gật đầu thừa nhận.
"... Xem ra hắn cũng không ít trêu hoa ghẹo nguyệt chứ". Tiêu Nhược Thủy nhếch miệng nói.
"Ghen rồi?". Hạ Thần trêu chọc.
"Ghen? Không, ta chỉ sợ hắn ăn không tiêu".
Nhớ lại tình cảnh đêm đó, Lạc Cảnh Thiên kém chút nàng liền thắng. Nàng cho rằng với thân thể hiện tại của Tố Băng Băng, Lạc Cảnh Thiên hắn chỉ có thể bị động nằm dưới.
Nàng còn thật đúng là có chút buồn cười, năng lực không kém, nhưng tỷ muội nhiều như vậy, hắn hầu hạ nổi sao?.
Nàng còn dễ nói, chứ như Lạc Thiên Y bây giờ cũng đã là Thánh cảnh, chỉ sợ...
Nghĩ tới đây, gương mặt nàng có chút đỏ lên.
"Lại nghĩ bậy bạ rồi". Sở Như Mộng thấy thế thở dài nói.
Hai năm này Tiêu Nhược Thủy nhiều lần đều như thế, nhìn gương mặt đỏ bừng kia không cần nói cũng biết là đang nghĩ cái gì.
Đường đường Bích Thủy Đàm thành chủ lại như vậy... thật đúng là khiến người khác có chút im lặng.
Băng lãnh bộ mặt gần như không thấy, hiện tại chỉ có một gương mặt xấu hổ đến đỏ bừng. Nếu để người khác biết uy danh hiển hách Tiêu thành chủ bộ mặt dáng vẻ hoài xuân này, chỉ sợ sẽ khiến người khác cái cằm đều rơi xuống đất.
"Nói như vậy, Lạc Cảnh Thiên hắn là thiếu chủ Lạc gia thương hội? Địa vị có chút doạ người a". Lăng Thiên Sở nhếch miệng nói.
Lời vừa ra, đám người liền bừng tỉnh.
Hạ Thần nhìn Tiêu Nhược Thủy, lại nhìn Tố Băng Băng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lạc Thiên Y. Sau đó bất đắc dĩ thở dài.
Chênh lệch làm sao lớn như vậy?!
Đám người nháy mắt liền hiểu. Có nữ nhân như Tiêu Nhược Thủy, lại có nữ nhân như Tố Băng Băng, lại là vũ lực đảm đương Lạc Thiên Y, làm sao nữ nhân xinh đẹp lại tài giỏi đều quay quanh một người?.
Thật đúng là khiến người hâm mộ cùng ghen ghét.
Tố Băng Băng không ngốc, nàng nhìn ra được đám người đang ám chỉ cái gì, chẳng qua nàng quan tâm là, Tiêu Nhược Thủy cùng vị kia Hắc Y chủ nhân là nữ nhân của Lạc Cảnh Thiên?.
Nữ nhân đi, đều luôn có tâm tư so sánh, Tố Băng Băng cũng không ngoại lệ. Nàng đánh giá một chút Tiêu Nhược Thủy, muốn dáng người có dáng người, muốn năng lực có năng lực, mọi mặt cũng không so nàng kém đi nơi nào, thậm chí còn trội hơn nàng.
Về phần Lạc Thiên Y, tuy nàng chưa nhìn thấy gương mặt của Lạc Thiên Y, nhưng hẳn cũng là mỹ nữ. Hơn nữa... nàng thật không dám chọc nữ nhân này. Dù sao người có tên, cây có bóng, Hắc Y chủ nhân cũng không phảu trưng cho đẹp.
Tiêu Nhược Thủy ngược lại cũng không có tâm tư gì, nàng quan tâm là, Tố Băng Băng cùng Lạc Cảnh Thiên đã phát triển tới tình trạng nào. Về phần những thứ khác, nàng tự nhận không so với ai kém.
Nàng không phải bành trướng, mà là tự tin. Có thể tại nơi nguy hiểm như yêu tộc địa bàn, dựa vào bàn tay trắng dựng nghiệp, có thể nói là truyền kỳ. Không so sánh được.
Nhưng rất nhanh, nàng liền bắt đầu lo lắng lên tiếng.
"Ngươi vừa nói, Lạc gia thương hội cao tầng muốn tới đây đúng không?". Nàng nhìn Đinh Tiểu Vân hỏi.
"Đúng a, hơn nữa tin tức này là do Lạc gia thương hội thả ra". Đinh Tiểu Vân nói.
Tiêu Nhược Thủy sửng sốt một chút, sau đó có gạt ra nụ cười khổ. Xem ra Lạc gia thương hội là muốn đem Bích Thủy Đàm nuốt lấy, nếu không cũng không đem tin này truyền ra. Mục đích chính là éo Bích Thủy Đàm rơi vào thế dầu sôi lửa bỏng.
Có thể phát triển thành cái dạng này, sau lưng ám chiêu nhưng không thiếu. Chẳng qua là không dưng trúng đạn, nàng lại không có biện pháp đánh trả.
Họ thế nhưng là Lạc gia thương hội a, là gia tộc của nam nhân nàng. Chẳng lẽ nàng còn cùng người ta quyết tử chiến? Nàng cũng không muốn cha mẹ chồng có ác cảm với nàng.
"Ha ha, hiếm thấy ngươi ăn quả đắng, hôm nay nhất định phải ăn mừng mới được". Sở Như Mộng cười lớn nói.
"Ngươi ngậm miệng, không cùng ta giải thích chút sao? Sở Như Mộng tiểu thử?". Đinh Tiểu Vân âm thanh vô cùng rét lạnh, nhưng thực tế ai cũng biết nàng chỉ muốn cho mình một cái bậc thang mà thôi.
Nam nhân của mình bên ngoài có nữ nhân khác, lại còn không cùng nàng giải thích, nàng tức giận là hiển nhiên.
"M ột hồi trở về nói cho ngươi, hiện tại nơi này không tốt lắm". Sở Như Mộng vuốt vuốt lỗ mũi nhỏ bất đắc dĩ nói.
"Ta... tốt, ta không hỏi, nhưng ta hỏi ngươi, ta cùng nàng, người nào đẹp hơn"?. Đinh Tiểu Vân nghiêm túc nói.
Đám người đều bị thái độ của nàng đùa giỡn, chẳng qua nhìn Sở Như Mộng xấu mặt, họ là vui vẻ.