Chương 204: Lần đầu giao phong
"Không biết Băng chủ từ xa tới là có chuyện gì sao?". Tiêu Nhược Thủy ngồi xuống cười nói.
"Như vậy ta vào thẳng chính đề, ta tới là muốn cùng Tiêu thành chủ hợp tác". Băng chủ cười nói.
Tiêu Nhược Thủy trong đầu ngay lập tức hiện lên ý nghĩ Lạc gia thương hội muốn thâu tóm Bích Thủy Đàm. Bất luận là thực lực hay kinh tế, Bích Thủy Đàm đều không thể so sánh được.
Bởi vì Bích Thủy Đàm mặc dù lực ảnh hưởng trải dài khắp Tây châu, nhưng mặt ngoài, muốn thực lực không có thực lực, muốn địa vị không có địa vị. Nói trắng ra chính là một con gà đẻ trứng vàng cho yêu tộc lợi dụng. Nhiều lắm liền xem như một con cá nhỏ mà thôi.
Mà Lạc gia thương hội lại là một con chân chính cự ngạc, sau lưng là một cái đế quốc, riêng nguồn lực kinh tế liền có thể nuôi sống một cái quốc gia, còn có thể phát triển mạnh tới bây giờ, gần như trải dài toàn bộ đại lục.
Mà Băng chủ càng là người đại diện cho Lạc gia thương hội, người như vậy, thực lực như vậy lại tìm nàng hợp tác? Đây không phải là rất buồn cười sao?!
"Chẳng lẽ, Tiêu thành chủ cho rằng, ta giống như tên họ Tỉnh kia?". Băng chủ như nhìn ra được ý nghĩ của Tiêu Nhược Thủy, nàng liền cười nói.
"Không phải sao?". Tiêu Nhược Thủy hỏi ngược lại.
"Ngươi cảm thấy, nếu như ta muốn, Bích Thủy Đàm chống được bao lâu? Thương chiến vẫn là quân chiến. Bích Thủy Đàm có chỗ nào sánh bằng Lạc gia thương hội? Hoặc là nói, ta địa vị đạt tới bây giờ, sẽ cần thiết nói dối?". Băng chủ cười nhạt nói.
"Như vậy ta còn thật không rõ, Băng chủ muốn cùng chúng ta hợp ta, đổi lại lại được cái gì đây? Chúng ta có ngươi đều có. Không phải sao?".
"Ta nói hợp tác, không phải về mặt này. Thứ ta muốn là đem Lạc gia thương hội xâm nhập vào Tây châu. Ta tốn hai nắm mới có thể tạo ra hơn một ngàn chi nhánh trong yêu tộc, nhưng nhiêu đó so với địa bàn rộng lớn của yêu tộc tới nói không đáng nhắc tới. Mà Bích Thủy Đàm các ngươi làm được thứ chúng ta làm không được, đó là để cho yêu tộc duy trì các ngươi".
"Mặc dù ta không biết giữa các ngươi có giao dịch gì, nhưng mà hiển nhiên, chỉ cần lợi ích còn đó, yêu tộc sẽ làm hậu thuẫn cho các ngươi. Mà thứ ta muốn chính là sự hậu thuẫn này". Băng chủ lạnh nhạt nói.
"Nếu là cái này, như vậy mời về cho, ta còn thật làm không được yêu cầu của ngươi".
"Đừng gấp, ta còn chưa nói xong. Trước khi đến, ta điều tra qua Bích Thủy Đàm, mặc dù còn không biết được đám người ẩn thân phía sau ngươi là ai, nhưng lại phát hiện một chuyện lý thú. Các ngươi là đang dưỡng quân đội đúng không?". Băng chủ khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Ngươi là đang uy hiếp ta?". Tiêu Nhược Thủy ánh mắt lạnh xuống, nhưng nội tâm nàng lại có chút kinh hãi.
Chuyện này bí mật như vậy, toàn bộ Bích Thủy Đàm, ngoài mấy người Lạc Cảnh Thiên ra cũng chỉ có một vài người biết được. Nhưng nàng dám khẳng định những người kia là không nói ra. Làm sao lại có người khác biết được?.
"Uy hiếp? Không cần thiết, ta cũng không cần dùng đến thứ này bức ép ngươi. Ta nói qua, ta là tới hợp tác, nếu như ngươi đồng ý, tại địa bàn nhân loại, ta sẽ nhường ra ba phần thị trường. Đổi lại lúc cần thiết, ngươi phải vì Lạc gia thương hội cung cấp tình báo phía yêu tộc". Băng chủ nói.
Tiêu Nhược Thủy ánh mắt khẽ cau lại.
Quả thật Bích Thủy Đàm cùng yêu tộc có một số giao dịch không tiện cho người khác biết, cũng vì vậy mà Bích Thủy Đàm mới có thể ổn định đến hiện tại.
Yêu cầu của Băng chủ không phải khó khăn gì, khó ở chỗ là làm sao lấy được tình báo quan trọng. Mà điều này, nàng là làm được, nhưng đây hết thảy đều là lực lượng tình báo trải rộng khắp Tây châu lấy được, mà không phải dựa vào giao tình với yêu tộc đánh đổi, nàng không tin Băng chủ ngay cả điều này cũng biết.
"Ngươi giống như đánh giá quá cao ta rồi, yêu tộc là sẽ không nói cho ta những thứ quan trọng đến thế". Tiêu Nhược Thủy trầm giọng nói.
"Vậy sao? Một người có thể cài nội gián vào trong Lạc gia thương hội, ta không tin ngươi làm không được chuyện này". Băng cung cười đầy thâm ý lên tiếng.
Oanh!
Tiêu Nhược Thủy nhất thời thất thố đứng bật dậy. Điều này vượt quá sức tưởng tượng của nàng.
Phải biết, thế lực tình báo nàng xây dựng gần như không có bất kỳ liên hệ gì với nhau. Từ cao tầng tới trung tầng, lại tới hạ tầng. Tất cả tình báo đều được vận chuyển một cách trung gian, ngươi vận chuẩn cũng không biết mình mang theo thứ gì. Ngươi nhận cũng không biết nên chuyển cho ai.
Nhưng Băng chủ lại có thể biết được là do Bích Thủy Đàm cài vào. Cái này làm sao không khiến nàng kinh hãi cho được.
Nhất thời, nàng trong mắt hiện lên một tia sát khí.
"Muốn giết người diệt khẩu? Sợ rằng ngươi là làm không được, vẫn là từ bỏ ý niêm đó đi". Băng chủ nhìn thấy Tiêu Nhược Thủy tâm tư, nàng cười nhạt nói.
"Tuy nhiên ta không biết ngươi là làm sao phát hiện điểm này, cũng không biết có bao nhiêu người biết rõ chuyện này, nhưng là, có nhiều thứ, không phải ngươi có thể phòng được". Tiêu Nhược Thủy lạnh giọng nói.
"Ha ha, vậy ngươi định làm gì đây?". Băng chủ không hề sợ hãi, cười cười nhìn Tiêu Nhược Thủy nói.
"Đem sự tình này giấu kín, ta có thể xem như mọi thứ chưa từng xảy ra. Nếu không, Lạc gia thương hội các ngươi chắc chắn sẽ trả giá đắt".
"Kia thật có lỗi, ta từ chối". Băng chủ có chút hài hước nhìn nàng.
"Ngươi chắc chắn?".
"Đúng vậy".
Nghe thế, Tiêu Nhược Thủy nụ cười càng lạnh hơn.
"Ra tay". Tiêu Nhược Thủy lớn giọng quát lên.
"Tiểu Uyển". Băng chủ cũng lên tiếng.
Xoát!
Vài đạo bóng đen đột nhiên xuất hiện, sau đó đồng thời lao vào nhau.
Tiêu Nhược Thủy cùng Băng chủ ngồi trên ghế không chút động tĩnh, lạnh nhạt chờ đợi kết quả. Nhân thử hai bên đều muốn giết chủ tử, nhưng lại bị đối phương ngăn chặn gắt gao, cho nên chỉ có thể tách ra chiến đấu.
Chẳng qua, sau vài phút vẫn không phân được thắng bại.
"Xem ra người của ngươi cũng không kém". Băng chủ mỉm cười nói.
"Dừng tay đi". Tiêu Nhược Thủy nhíu mày, sao đó lên tiếng.
Nhất thời, mấy đạo bóng đen dừng lại. Phía sau Tiêu Nhược Thủy xuất hiện hai người, chính là Lăng Thiên Sở cùng Hạ Thần.
Mà phía sau Băng chủ cũng có hai người xuất hiện, nhưng lại che mặt, chỉ biết rằng đối phương là nữ tính.
"Không đánh nữa?". Băng chủ cười cọt hỏi.
"Ngươi có thể đi, chuyện ngày hôm nay xem như chưa từng xảy ra. Sau này gặp lại chính là kẻ thù". Tiêu Nhược Thủy trầm giọng nói.
Nàng biết hôm nay là giết không được Băng chủ, với lực lượng linh hồn hiện tại, nàng có thể cảm nhận được có vài chục đạo khí tức ẩn thân gần đây, thực lực bất kỳ ai cũng không kém Hạ Thần hai người. Muốn giết Băng chủ, khó như lên trời.
"Ta còn muốn ở lại chơi thêm mấy ngày, cảnh đẹp như vậy, rời đi rất đáng tiếc". Băng chủ lắc đầu nói.
"Ngươi là đang khiêu khích sự kiên nhẫn của ta?". Tiêu Nhược Thủy gương mặt lạnh xuống.
Băng chủ không đáp, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng không nói lời nào.
"Ta nói lần cuối cùng. Lăn khỏi đây cho ta". Tiêu Nhược Thủy tức giận quát lên.
"Ngươi muốn cùng Lạc gia thương hội là địch? Ngươi biết hậu quả thế nào sao?". Băng chủ âm thanh lạnh xuống.
Nhiều năm như vậy, còn chưa còn chưa có người dám chỉ thẳng vào mặt nàng mà chửi như vậy, dù tính tình có trầm ổn hơn nữa cũng sẽ tức giận.
Nhưng mà, ngay khi nàng vừa dứt lời, bỗng nhiên xung quanh không khí lạnh xuống, một luồng sát khí cực kỳ khủng bố nhắm ngay mấy người họ khiến Băng chủ lông tơ dựng cả lên.
"Ai cho ngươi lá gan tại nói ra lời như vậy?". Một âm thanh lạnh lẽo vang lên, một nữ tử thân hình chưa tới 1m6, trên thân trùm một cái áo choàng che kín mặt, phía sau nàng là năm người đứng đó, trang phục cũng giống như thế.
Băng chủ ánh mắt co rút lại, trên gương mặt chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh.
Người trước mắt này, chính là trong truyền thuyết Hắc Y môn chủ. Bởi vì âm thanh này nàng nghe qua.
Trước đó Lạc gia thương hội cũng có nhiều lần bị Hắc Y ám sát, dù xuất toàn bộ sức mạnh nhưng lại không hề tìm thấy bất kỳ manh mối nào. Cho nên không còn đường khác, nàng tự dùng bản thân làm mồi nhử, tự treo giá chính mình, sau đó dưới thiên la địa võng bắt sống được một tên Hắc Y.
Nàng cũng không phải muốn thông qua tên Hắc Y kia tìm được Hắc Y tổng bộ. Bởi vì trước đó có không ít Hắc Y bị bắt, nhưng toàn bộ đều uống thuốc độc tự sát.
Nàng bắt sống tên Hắc Y kia, sau đó liền thả đi, nhưng đổi lại nàng muốn hắn chuyển lời tới cao tầng Hắc Y, nàng muốn dùng tài lực để Hắc Y không nhận đơn ám sát với người của Lạc gia thương hội.
Mà kết quả, nàng bỏ ra một cái lợi ích kếch xù đổi lấy bình an. Mà người trước mặt này chính là người năm trước nàng gặp.
Nàng vĩnh viên quên không được, dưới sự vây công của hơn trăm tên Tử Linh cảnh, người này lại có thể nhẹ nhõm đem nàng bắt giữ.
Nếu không phải lúc đó người này không có ý định giết nàng, sợ rằng nàng hiện tại mộ nàng cỏ dại đều cao hai mét.
Cho nên gặp được người này, nàng tâm lý rất là kinh hãi.