Chương 205: Cố nhân gặp mặt
Người kia, đương nhiên chính là Lạc Thiên Y.
"Ngươi… ngươi làm sao lại ở đây?". Băng chủ âm thanh kinh hãi vang lên. Phía sau nàng mấy người hộ vệ cũng vô cùng căng thẳng. Nếu như người này ra tay, chỉ sợ mang theo những tên kia cũng khó thoát khỏi cái chết.
"Ta tới đâu cũng cùng ngươi không có quan hệ gì chứ? Hơn nữa, bản lĩnh của ngươi còn không nhỏ a, còn có thể mò tới tận đây". Lạc Thiên Y cười lạnh nói.
Hai năm này, mặc dù số người muốn giết nàng hoặc muốn cùng nàng hợp tác có thể nói vô cùng nhiều, nhưng có thể tìm tới tận đây lại chưa có ai.
Hiển nhiên, nàng là cho rằng Băng chủ tới nơi này là vì nàng.
"Ta... Ta không có tìm ngươi, ta cũng không biết ngươi ở nơi này". Băng chủ vội nói.
Nàng không muốn cùng Lạc Thiên Y đối địch. Mặc dù Lạc gia thương hội cao tầng có thể đối phó Lạc Thiên Y, nhưng hiện tại nàng mang theo những người kia không có ai có thể cùng Lạc Thiên Y đối chiến.
Xoát.
Lạc Thiên Y không có nhiều lời, trực tiếp lấy ra một tấm lệnh bài, sau đó âm thanh trầm thấp vang lên.
"Hắc Y nghe lệnh".
"Có". Xung quanh, hàng trăm âm thanh vang lên, nhưng lại không phát hiện nổi một người.
"Truyền lệnh của ta, từ hôm nay trở đi, cùng Lạc gia thương hội không chết không thôi". Lạc Thiên Y lạnh giọng nói.
Âm thanh vừa dứt, Băng chủ gương mặt biến sắc, nàng không nghĩ tới Lạc Thiên Y lại dứt khoát như vậy, một điểm thương lượng cũng không có.
"Y tỷ, chờ một chút".
Ngay lúc này, từ bên ngoài vang lên âm thanh, một nữ tử chạy vào. Người này chính là Đinh Tiểu Vân.
"Tiểu Vân, ngươi biết ngươi đang nói gì sao?". Tiêu Nhược Thủy nhíu mày nói.
"Ta đương nhiên rõ ràng, nếu đổi lại bình thường, ta sẽ không quản mấy thứ này. Nhưng hiện tại không được, mấy người này không thể chết". Đinh Tiểu Vân lên tiếng.
"Cho ta lý do". Lạc Thiên Y nhíu mày nói.
"Ta vừa nhận được tình báo, Lạc gia thương hội cao tầng đang tới nơi này. Sợ rằng không tới nửa giờ liền sẽ đến nơi, đến lúc đó nếu mấy người này chết, chỉ sợ chúng ta cũng sẽ gặp tai ương". Đinh Tiểu Vân nói.
"Ngươi phải biết, bất kể mục đích của cô ta lần này tới đây là gì, nhưng hiện tại, cô ta chẳng những biết được chúng ta nội gián cài vào Lạc gia thương hội, hơn nữa còn biết chúng ta có quan hệ với Hắc Y, ngươi cho rằng, để cho cô ta sống, chúng ta sẽ thoải mái hơn sao?". Tiêu Nhược Thủy nhíu mày nói.
"Nhược Thủy, mặc dù ngươi là thành chủ, nhưng có một số việc ngươi cũng không biết rõ. Địa vị của cô ta trong Lạc gia thương hội rất lớn, đây là tình báo mới nhất ta nhận được, thậm chí lời cô ta nói có thể thay đổi quyết định của cao tầng. Để cô ta sống có lợi hơn với chúng ta". Đinh Tiểu Vân lắc đầu nói.
Băng chủ đứng ở nơi đó không nói một lời, bởi vì hiện tại nàng xem như minh bạch, vì cái gì Bích Thủy Đàm có thể tồn tại đến bây giờ.
Chính là dựa vào Hắc Y, mặc dù không có ai biết Hắc Y cùng Bích Thủy Đàm có liên hệ. Nhưng mà nàng dám khẳng định, ai gây bất lợi cho Bích Thủy Đàm, người đó tuyệt đối sống không lâu.
Khó trách yêu tộc không triệt để đem Bích Thủy Đàm chiếm lấy, hoá ra là sợ.
Không phải sao? Nếu như tiến đánh Bích Thủy Đàm, đám người Tiêu Nhược Thủy ôm tiền bỏ trốn, sau đó điên cuồng thuê Hắc Y giết người, như vậy họ tuyệt đối là ăn không tiêu, bởi vì Hắc Y từ trước tới giờ chỉ nhận tiền không nhận người.
Bích Thủy Đàm thực lực kinh tế, hoàn toàn có thể đủ trèo chống đến lúc ngươi diệt tộc.
Đây là điều không ai nghi ngờ. Có thể nuôi sống một nửa cái Tây châu, tài lực phải khủng bố tới mức nào? Không nhìn một chút Bích Thủy Đàm trước kia là cái dạng gì? Hiện tại là cái dạng gì? Vẻn vẹn hai năm liền đem Bích Thủy Đàm biến thành nơi phồn hoa nhất Tây châu cũng đủ biết rồi.
Nàng có chút hối hận, làm sao không điều tra kỹ một chut hiện tại mạng nằm trong tay đối phương, quyền lên tiếng cũng không có.
Nhưng nghe được Lạc gia thương hội cao tầng muốn tới, nàng nhẹ thở ra.
"Đã ngươi nói như vậy, vậy liền tạm thời buông tha nàng. Chờ đám người kia tới rồi tính tiếp. Bất quá, cho ngươi một phút, đem người của ngươi cho ta toàn bộ cút khỏi Bích Thủy Đàm, nếu áp sát quá 100 dặm, ngươi liền chờ chết đi". Lạc Thiên Y nhìn Băng chủ lạnh giọng nói.
Đám người ẩn nấp trong bóng tối giấu không được Tiêu Nhược Thủy, càng đừng nói tới Lạc Thiên Y đã bước vào Thánh cảnh trung kỳ.
Không sai, chính là Thánh cảnh trung kỳ.
Băng chủ hơi ngẩn ra, sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười, truyền âm cho đám người.
Rất nhanh, đám người kia liền rời đi. Tiêu Nhược Thủy thăm dò một chút, thấy chúng đã rời đi liền khẽ gật đầu lên tiếng.
"Hạ Thần, Thiên Sở, các ngươi đưa ba vị tiểu thư này tới phòng khách nghỉ ngơi, họ đi đường mệt nhọc, cần ở trong phòng nghỉ ngơi vài ngày".
"Ha ha, yên tâm, cam kết hoàn thành nhiệm vụ". Hạ Thần cười nói.
Hai người đi tới, áp giải đám ba người kia đi, nhưng là lúc này, từ bên ngoài, Sở Như Mộng đột nhiên đi vào.
"Ngươi tới vừa vặn, giúp ta đem đám người này tới phòng khách, nếu chúng muốn trốn, ta sợ hai chúng ta đối phó không được". Lăng Thiên Sở thấy Sở Như Mộng liền cười nói.
Nhưng mà, Sở Như Mộng khi thấy mấy người kia liền sửng sốt tại chỗ, mà Băng chủ cùng một nữ hộ vệ cũng ngẩn ra.
"Ngươi còn đứng đó làm gì, còn không...". Hạ Thần lời còn chưa nói xong liền bị cắt đứt.
"Buông tay!". Sở Như Mộng gương mặt trầm xuống, âm thanh trầm thấp vang lên.
"Ngươi nói gì?". Hạ Thần có chút sửng sốt, không hiểu hắn đang nói gì.
Xoạt.
Sở Như Mộng lập tức đánh ra một chưởng, đem Hạ Thần đánh bay ra, mặc dù không bị thương, nhưng cũng đủ làm hắn mất mặt.
"Ta kêu ngươi buông tay, ngươi mẹ nó điếc đúng không?". Sở Như Mộng quát lên.
"Ngươi bị điện sao?". Hạ Thần đưa tay xoa ngực, tức giận quát lên.
Mấy người Tiêu Nhược Thủy không nghĩ tới Sở Như Mộng lại đột nhiên ra tay. Chẳng lẽ hắn vừa ý mấy người này? Không đúng a.
"Ngươi... ngươi... ngươi...". Băng chủ có chút kinh hãi nói không ra lời.
Đáng tiếc, Sở Như Mộng không liếc nàng lấy một cái, mà ngược lại đi tới trước mặt nữ hộ vệ kia.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đám người không hiểu chuyện gì, nhưng mà ngay sau đó, cả đám đều trố mắt lên. Miệng há ra khó tin nhìn cảnh trước mắt.
Bởi vì, Sở Như Mộng cùng nữ hộ vệ kia đột nhiên ôm chầm lấy nhau, sau đó liền hôn lấy.
Đám người đại não gần như chết máy, cả đám đều há hốc miệng không nói ra được lời nào.
Sau một lúc, hai người mới buông ra, Sở Như Mộng âm thanh ôn nhu vang lên.
"Ngươi vẫn khoẻ chứ?".
Ngược lại, nữ hộ vệ kia hốc mắt đột nhiên đỏ bừng, sau đó lập tức khóc lên, trong miệng còn liên tục nói.
"Ngươi rốt cuộc đi đâu, ta tìm ngươi thật khổ! Ô ô ô...".
Sở Như Mộng thấy vậy cơ thể nhất thời cứng ngắc không biết làm sao.
Nữ hộ vệ kia lại ôm lấy hắn, miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
"Ta tìm ngươi bảy năm, ròng rã bảy năm. Tên khốn kiếp nhà ngươi đã đi nơi nào chứ. Ô ô ô...".
Sở Như Mộng đột nhiên thở dài, bàn tay đưa lên xoa lấy đầu nàng nói.
"Uyển nhi, thật xin lỗi, là ta sai".
Tiêu Nhược Thủy hiện tại đã không cách nào hình dung tâm tình lúc này. Cái này chuyển ngoặt cũng quá đột nhiên chứ? Nữ tử này rốt cuộc là ai?.
Mà những người khác cũng không kém chút nào. Nhất là Hạ Thần, mặc dù bị đánh một chưởng, nhưng mà hắn lúc này cũng không còn tức giận chút nào, lại có chút hâm mộ nhìn Sở Như Mộng hai người.
Lúc nào ta với tiểu Miêu tình cảm mới đạt tới mức này?!
"Tốt, không khóc. Ta không phải ở đây đi? Đừng khóc, đều khóc thành tiểu hoa miêu". Sở Như Mộng an ủi nói, tay đưa lên lau nước mắt cho nàng.
"Đừng lại bỏ xuống ta rời đi có được hay không?".
"Sẽ không".
"Sở Như Mộng, thật là ngươi? Ngươi làm sao lại ở đây?". Băng chủ lúc này cũng lấy lại tinh thần, sau đó kinh ngạc lên tiếng
"Băng Băng đạo sư, đã lâu không gặp". Sở Như Mộng trấn an một chút nữ tử trong ngực, sau đó cười nói.
"Ta thiên, thật là ngươi". Băng chủ giật nảy mình lên tiếng.
Băng chủ, chính là Tố Băng Băng, đạo sư trước kia của Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng. Mà nữ hộ vệ kia chính là Mạc Uyển.
"Chờ một chút, các ngươi... quen biết?". Tiêu Nhược Thủy lúc này kinh ngạc lên tiếng.
"Đúng, đây là Tố Băng Băng, từng là đạo sư của ta. Còn đây là Mạc Uyển, nữ nhân của ta". Sở Như Mộng gật đầu đáp.
Phốc!
Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở trong nháy mắt liền phun ra. Sau đó cả hai nhìn nhau phá lên cười.
"Các ngươi cười cái gì?". Sở Như Mộng nhíu mày nói.
"Ta cứ nói đi, trên đời làm sao có người là hoàn mỹ, nhìn thấy ngươi là một đoá bách hợp, ta an lòng". Lăng Thiên Sở nhịn cười nói.
Cũng không phải hắn đối với Sở Như Mộng có ý đồ gì, chẳng qua là cảm thấy nếu tiện nghi một tên nam nhân nào đó thì thật đúng là không đáng. Hiện tại biết Sở Như Mộng là bách hợp hoa, hắn liền an tâm.