Chương 201: Tương lai sát thủ chi vương

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 201: Tương lai sát thủ chi vương

Chương 201: Tương lai sát thủ chi vương

Hai người tại phòng tắm cũng không thiếu tiếp xúc, khó tránh khỏi sẽ "tâm sự một chút nhân sinh", nhưng Lạc Cảnh Thiên vẫn nhịn xuống, thân thể Tiêu Nhược Thủy hiện tại cũng không có hồi phục, hắn cũng không muốn để nàng ôm lấy thân thể khó chịu đi xử lý công việc. Dù vậy cũng không tránh được việc thân mật một chút.

Lạc Cảnh Thiên cùng Tiêu Nhược Thủy trong phòng ân ân ái ái, lại không biết rằng bên ngoài, Lạc Thiên Y ngồi trên nóc nhà nhìn chằm chằm vào bên trong. Trong đầu nàng hiện lên ngày hôm qua đi hỏi Sở Như Mộng.

Đêm qua nàng đến tìm Sở Như Mộng, lại bắt gặp hắn cùng Đinh Tiểu Vân đang "sáng tạo tân sinh mệnh", mà nàng lại không hiểu cái này, cho nên trực tiếp đẩy cửa đi vào, dọa cho Sở Như Mộng cùng Đinh Tiểu Vân chui đầu trong chăn không dám ra.

Cũng từ đêm qua nàng mới biết được, Sở Như Mộng lại là nam. Cũng không phải nàng thấy thân thể của hắn, mà là ép hỏi ra.

Mà Sở Như Mộng sau khi bị Lạc Thiên Y "quấy rối", hắn liền đối với Lạc Cảnh Thiên oán niệm rất sâu.

Lạc Cảnh Thiên cùng Tiêu Nhược Thủy vừa ra khỏi cửa, liền thấy được Lạc Thiên Y ngồi ở trên nóc nhà phía đối diện nhìn chằm chằm họ. Lạc Cảnh Thiên có chút kinh ngạc lên tiếng.

"Ngươi ngồi đó làm gì?".

"Ta chờ ngươi". Lạc Thiên Y đáp.

"Chờ ta? Tại sao?".

"Ta hiện tại đã biết tình cảm nam nữ là như thế nào rồi, Sở Như Mộng nói cho ta biết".

"Hắn nói cái gì?".

"Hắn nói tình cảm nam nữ chính là tiếp xúc thân mật, giống như ngươi cùng nàng như thế".

"Giống ta cùng nàng?".

"Ta thấy được, đêm qua ngươi cùng nàng, vừa rồi cũng thấy. Tuy ta không biết tại sao lại làm vậy, nhưng cảm thấy các ngươi rất vui vẻ".

Tiêu Nhược Thủy gương mặt nhất thời đỏ bừng. Lạc Cảnh Thiên kém chút ngã xuống đất. Đêm qua nàng ở bên ngoài một đêm nhìn hai người họ ân ái? Không phải chứ?!

"Sở Như Mộng hắn… cùng ngươi nói cái gì?". Lạc Cảnh Thiên mặt đen lại nhìn nàng hỏi.

"Đêm qua ta đi tìm hắn, thấy hắn cùng Đinh Tiểu Vân cũng làm như thế. Ta xông vào hỏi hắn, hắn liền nói với ta tình cảm chính là như vậy. Có phải ta cùng ngươi làm như thế liền là tình cảm nam nữ?". Lạc Thiên Y gương mặt đầy vẻ ngây thơ lên tiếng.

Lạc Cảnh Thiên: …

Tiêu Nhược Thủy: …

Họ thật đúng là phản bác không được, có đôi tình nhân nào yêu nhau mà không trải qua bước này? Dù biết Sở Như Mộng chính là cố ý nói như vậy, hắn cũng biết vì sao, đổi lại là hắn, nếu đang ân ân ái ái cùng người mình yêu, đột nhiên có người xông vào hỏi như thế, hắn cũng sẽ nói như vậy.

"Khụ khụ, cũng không phải như vậy, nếu như tình cảm đạt đến mức độ nhất định mới xuất hiện tình trạng đó. Không phải làm chuyện đó liền là tình cảm". Lạc Cảnh Thiên bối rối giải thích.

"Có thể nói rõ hơn sao? Ta có chút nghe không hiểu".

"Nói đơn giản thế này, nếu như ngươi thích một người, đạt tới tình trạng không rời không bỏ, xa cách liền nhớ hắn, cùng hắn liền vui vẻ. Như vậy mới gọi là thích, mà cái ngươi nói, chính là đạt tới tình trạng này, lại là hai người đều nguyện ý mới có thể". Tiêu Nhược Thủy không chờ Lạc Cảnh Thiên lên tiếng liền nói.

Nàng biết hắn cũng không có cách nào giải thích cái này. Nàng hiện tại cũng xem như biết rõ Lạc Thiên Y là ngây thơ đơn thuần cỡ nào. May mắn nàng thực lực mạnh, nếu không sợ rằng bị người bán cũng nghĩ cách giúp người ta kiếm tiền, dù biết cũng không cách nào phản kháng.

"Là như thế sao? Ta đã hiểu". Lạc Thiên Y ngẩn ra một chút, sau đó trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng.

"Ngươi… thật hiểu?". Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.

"Thật hiểu".

"Nói nghe một chút?". Tiêu Nhược Thủy hỏi.

Nghe vậy, Lạc Thiên Y bật cười, sau đó nói.

"Ta mặc dù không hiểu cái này, nhưng lại không ngốc. Mẹ ta từng nói không thể cùng nam nhân khác tiếp xúc thân thể trừ khi đó là người mình thích. Ngươi nói ta hiểu được, mặc dù ta đối với Lạc Cảnh Thiên còn chưa tới tình trạng đó, nhưng hắn cũng là người duy nhất ta quan tâm hiện tại. Hơn nữa hắn đối xử với ta rất tốt, ta cũng có hảo cảm với hắn, ý tứ của ngươi ta hiểu, ta là sẽ không cùng người khác tiếp xúc".

Phù.

Tiêu Nhược Thủy thở ra một hơi, nhưng mà sau đó nàng chợt nhớ tới cái gì.

"Chờ một chút, vừa rồi các ngươi nói Sở Như Mộng, gọi nàng là hắn? Còn nói hắn cùng Đinh Tiểu Vân làm chuyện đó? Nàng là nam???".

"Đúng, hắn là nam". Lạc Cảnh Thiên thản nhiên gật đầu nói.

Phốc!

Thần mẹ nó nam.

"Thật là nam? Nam làm sao lại… làm sao lại có nhan sắc như vậy? Ngươi không đùa ta chứ?". Tiêu Nhược Thủy cảm thấy đây là chuyện hoang đường nhất nàng từng nghe.

"Gạt ngươi làm gì? Trước đó hắn nói ta là nam nhân của hắn, chỉ đơn giản là đem ta thành tấm mộc. Trước kia cũng là như vậy. Ngươi không tin cũng là chuyện bình thường, dù sao hắn nhan trị quá nghịch thiên". Lạc Cảnh Thiên nhún vai nói.

Ta mẹ nó vậy mà lo lắng một cái nam nhân cướp đi ta nam nhân???

Mặc dù vẫn không thể tin, nhưng nàng biết Lạc Cảnh Thiên không có gạt nàng. Hắn chưa từng nói dối, điểm này là nhiều năm qua nàng tổng kết được, nếu như muốn che giấu, hắn sẽ không nói, nhưng nếu đã nói thì chắc chắn sẽ không nói dối.

"Ta thiên, hắn một cái đại nam nhân, làm sao lại xinh đẹp như vậy? Ta lúc trước tuy rằng có nghi ngờ ngươi là hắn tấm mộc, nhưng lại chưa từng nghĩ tới phương diện này. Khó trách hắn sẽ ưa thích Đinh Tiểu Vân, ta còn tưởng hắn là một đoá bách hợp chứ". Tiêu Nhược Thủy cảm thán nói.

Nghe thế, Lạc Thiên Y liền che miệng cười. Chính nàng cũng không tin được Sở Như Mộng lại là nam. Bản thân nàng từng vô cùng ghen ghét Sở Như Mộng, bởi vì hắn có một bề ngoài vạn người mê, nếu nàng cũng có nhan trị như thế, có lẽ sẽ được rất nhiều người yêu thích. Nhưng hiện tại biết hắn là nam, cảm giác này liền biến mất gần như không còn.

Cùng một cái nam nhân so sánh sắc đẹp, không cần thiết.

"Được rồi, không nói cái này. Nhược Thủy, ngươi đến tìm tiểu Nguyệt, để cho nàng trị thương cho ngươi, thời gian tới nàng sẽ không ở lại trong thành, có lẽ sẽ rất lâu mới trở lại, nên ngươi cùng nha đầu đó tâm sự một chút, tránh để nàng nghĩ không đâu". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Ngươi lại định làm gì?". Tiêu Nhược Thủy khó hiểu hỏi.

"Không cần hỏi, ta liền kêu nha đầu đó tới, Y Y, ngươi cũng lưu lại, ta có nhiệm vụ cần giao cho ngươi, giao cho ngươi khác ta không an tâm". Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.

Tiêu Nhược Thủy cảm thấy Lạc Cảnh Thiên đang chuẩn bị một kế hoạch rất lớn, nếu không sẽ không vận dụng tới Lạc Thiên Y, nàng nhưng là chiến lực đỉnh phong tại Bích Thủy Đàm.

Để người đi gọi tiểu Nguyệt, rất nhanh, tiểu Nguyệt liền chạy tới.

Đám người ngồi xuống quanh một cái bàn, Lạc Cảnh Thiên lúc này mới lên tiếng.

"Tiểu Nguyệt, ta muốn ngươi giúp ta một chuyện, chuyện này rất gian khổ, hơn nữa tốn thời gian không ít. Nếu ngươi không muốn, ta sẽ tìm nhân tuyển khác, ta sẽ không ép buộc ngươi".

"Ca, ngươi muốn ta làm gì, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ làm". Tiểu Nguyệt đáp.

"Ta muốn ngươi cùng Y Y rời đi Bích Thủy Đàm". Lạc Cảnh Thiên nhìn nàng trầm giọng nói.

"Ca, ngươi... ngươi muốn đuổi ta đi?". Tiểu Nguyệt giật nảy mình, hai tay bưng kín miệng khó tin nhìn hắn.

"Ngươi nghĩ đi đâu? Ta coi ngươi là muội muội của ta, chỉ cần ngươi không muốn ta sẽ không ép ngươi. Ta cũng không muốn để ngươi rời khỏi Bích Thủy Đàm, dù sao bên ngoài quá nguy hiểm, cho nên ta mới để Y Y đi theo bảo vệ ngươi". Lạc Cảnh Thiên cưng chiều xoa đầu nàng.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?". Tiêu Nhược Thủy nhịn không được hỏi. Lạc Thiên Y cũng im lặng chờ hắn lên tiếng.

"Y Y, ta muốn ngươi đem tiểu Miêu, tiểu Kiếm, tiểu Lãnh cùng tiểu Điệp rời đi Bích Thủy Đàm, để bọn chúng cùng ma thú chiến đấu một năm. Mà ngươi chỉ có thể ra tay khi chúng gặp nguy hiểm tính mạng, bất kể là gãy tay gãy chân, thiếu cánh tay, mấy cẳng chân. Chỉ cần chúng còn sống ngươi liền không nên ra tay".

"Ta muốn trong vòng một năm đem thực lực của chúng tăng lên cao nhất. Ngươi bản thân cũng am hiểu ám sát, trước kia ta từng gặp qua. Cho nên, sau một năm, ngươi liền đem chúng tiến vào lãnh địa yêu tộc, sau đó tiến hành ám sát, ám sát nửa năm yêu tộc, mục tiêu khoong thể ít hơn vạn tên, sau đó nửa năm liền ám sát nhân loại".

"Ta muốn chúng trở thành thế giới sát thủ chi vương, bất kể là ngươi nào chúng cũng có thể giải quyết. Mục tiêu là ai, chính ngươi quyết định. Ta chỉ cần kết quả". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

"Ngươi điên a? Chúng mới bao lớn? Hơn nữa, chẳng may bị tàn phế thì phải làm sao?". Tiêu Nhược Thủy vội vã nói.

"Cho nên ta mới muốn tiểu Nguyệt đi cùng, chỉ cần không chết, với thực lực của chúng, tiểu Nguyệt hoàn toàn có thể chữa trị. Sức mạnh ta giao cho chúng, chỉ có trong chiến đấu mới có thể tăng nhanh nhất".

"Tiểu Miêu cùng tiểu Kiếm tốc độ cực nhanh, tiểu Lãnh lực phòng ngự trong đồng lứa không người là địch, tiểu Điệp nha đầu kia là mạnh nhất, Quang Minh chi lực, sức ngụy trang có thể nói là lợi khí trong tay, vận dụng thoả đáng, nàng liền sẽ biến thành sát thủ đánh sợ nhất".

"Lại thêm tiểu Kiếm tu luyện là Hắc Ám lĩnh vực, kết hợp lại có thể nói là thiên y vô phùng".

"Thứ chúng thiếu bây giờ chính là thực chiến cùng kinh nghiệm. Cho nên ta mới muốn chúng rời đi. Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng đây là cách trưởng thành nhanh nhất". Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh đáp.

"Nói như vậy, ta cần rời đi hai năm?". Lạc Thiên Y nhíu mày hỏi.

"Đúng, mặ dù ta biết ngươi không muốn, nhưng thực sự ta không có nhân tuyển tốt hơn". Lạc Cảnh Thiên thành thật nói.

"... Tốt, ta đáp ứng". Lạc Thiên Y suy nghĩ một chút rồi nói.