Chương 192: Đại bí mật

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 192: Đại bí mật

Đương nhiên, hắn cũng không phải nhắm vào Lam Khả Vi hay Lạc Cảnh Điềm, mà là đám đệ tử trẻ tuổi yêu tộc. Dù sao bên trong thế nào không quan trọng, nhưng đối mặt với nhân loại lại đi cùng đồng tộc gây khó dễ, cái này không chỉ là vấn đề nhân phẩm, mà là liên quan tới tính đoàn kết.

Lam Khả Vi tương lai không nghi ngờ gì sẽ biến thành người thống lĩnh yêu tộc, nhưng những tên này lạ đi gây khó dễ cho nàng, hơn nữa vấn đề cũng không phải trên người nàng, đám người này ánh mắt quá mức nhỏ hẹp, cũng không nhìn ra được tình hình.

Thật cho rằng làm thủ lĩnh yêu tộc, Sư tộc bọn hắn dễ dàng sao? Cho rằng chỉ cần ra lệnh một tiếng là được?!

Nằm mơ a!

Nếu không có tính đoàn kết, yêu tộc sớm đã không tồn tại. Năm đó tứ đại cường giả nhân loại cũng không phải ăn chay, nếu không phải toàn bộ yêu tộc đoàn kết lại sợ rằng cũng chống chọi không được bao lâu. Lấy ít thắng nhiều vốn là nhân loại điểm mạnh, điều này yêu tộc có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.

Đây không phải vấn đề trí thông minh, mà là truyền thừa. Nhân loại lịch sử thật sự quá lớn, có tới gần vạn năm, quá nhiều kiến thức cùng văn hóa. Mà yêu tộc đây? Cũng chỉ có vài ngàn năm phát triển, không thể nào so sánh được.

"Tới đi". Lạc Cảnh Điềm nhẹ cười, Hàn Băng Kiếm xẹt một tiếng đưa qua bên hông, giọng nói tràn đầy phấn khích nói.

Lam Khả Vi nhuyễn kiếm nắm chặt, ánh mắt kiên định.

Nhưng mà ngay tại lúc này, khi Lam Khả Vi cùng Lạc Cảnh Điềm chuẩn bị chiến đấu thì một tiếng rống lớn vang lên!

Rống!

Tiếng rống vang lên, thiên địa biến sắc. Lạc Cảnh Điềm cùng Lam Khả Vi thần sắc đều lộ ra vẻ hoảng hốt, đám đệ tử hai bên đều vô cùng giật mình cùng sợ hãi. Trong tiếng rống kia bao gồm uy nghiêm, sát khí, khát máu, tàn bạo…

Mà những người khác, trong mắt đều hiện lên vẻ hãi hùng.

Không sai, chính là hãi hùng, có thể nhìn rõ trên mặt của mấy người Trần Tuệ Dung, ngay cả phía yêu tộc, các tộc thủ lĩnh sắc mặt cũng vô cùng kém. Thậm chí có người gương mặt đều trắng bệch.

Loại âm thanh này, họ cả đời cũng không muốn nghe thấy.

Nhưng là lần này, lại nghe thấy tiếng rống đó.

Yêu tộc thủ lĩnh cùng nhân loại nhìn nhau một cái, đồng loạt quay về một hướng.

Phía xa, không có bất kỳ thân ảnh nào, nhưng là mấy người họ lại vô cùng rõ ràng. Tai họa chỉ sợ lần nữa sẽ rơi xuống Thiên Linh Đại Lục, 500 năm trước sẽ lần nữa lập lại, lịch sử sẽ tái diễn.

Không có người lên tiếng, ngay cả hít thở cũng không có nghe thấy, ai nấy đều nín thở ngưng thần nhìn qua.

Phía xa, không có bóng người, nhưng mà âm thanh kia lần nữa vang lên.

"Rống!".

Xoát!

Nhân loại thủ lĩnh cùng yêu tộc thủ lĩnh không nói lời nào, lập tức phóng đi.

"Sư phụ, chuyện gì xảy ra? Âm thanh kia là thế nào?". Dương Tiêu Tiêu nhìn qua Trần Tuệ Dung hỏi.

"Đừng nói nhiều". Trần Tuệ Dung không có giải thích, chỉ chăm chú bay đi.

Đám người đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác lo lắng. Có lẽ họ sẽ tiếp xúc với thứ họ chưa bao giờ biết tới. Mà thứ kia rất có thể cực kỳ đáng sợ.

Lạc Cảnh Điềm mím môi bay theo đám người, nàng trong đầu đủ loại ý nghĩ, nhưng cũng không phải rất lo lắng. Dù sao chưa có biết được bí mật của Thiên Linh Đại Lục, ai cũng sẽ như nàng.

Trời sập có người phía trên đỡ lấy, họ là không có nhiều lo lắng như vậy, các đệ tử hai bên đều là như vậy không riêng gì Lạc Cảnh Điềm.

Rất nhanh, đám người liền vượt qua Thất Thải Sơn.

Lúc này, đám đệ tử hai bên ánh mắt đều hiện lên vẻ kinh hoàng, bởi vì trước mặt họ là một cái vực sâu không đáy, bề rộng phải đạt tới vào cây số. Phía dưới đen vô cùng, nhìn không thấy được bất kỳ thứ gì.

"Rống!".

Âm thanh kia lại vang lên, tất cả đám người đều biết, nó là ở bên dưới.

"Thứ gì?!".

Một tên đệ tử yêu tộc hiếu kỳ đi tới, nhưng mà…

"Dừng lại!". Sử tộc thủ lĩnh cùng đám thủ lĩnh khác đồng loạt quát lên, ngay cả mấy vị tông chủ thánh địa cũng là như vậy.

"Thế… khặc!".

Tên yêu tộc kia còn chưa nói xong, đột nhiên ầm một tiếng, hắn đột nhiên ôm ngực nôn ra một ngụm máu, sau đó bất tỉnh ngã xuống đất.

"Chưa chết, chỉ trọng thương, mang đi cứu chữa". Hồ tộc thủ lĩnh tay phất một cái, tên yêu tộc kia liền bay tới.

"Đây là… chuyện gì xảy ra?!". Lam Khả Vi giật mình hỏi.

"Chúc mừng, các ngươi hiện tại đang đứng trên nơi đáng sợ nhất Thiên Linh Đại Lục – Mai Cốt Chi Địa". Sư tộc thủ lĩnh lạnh nhạt lên tiếng.

"Mai Cốt Chi Địa?".

"Nơi này là nơi mai táng của hàng vạn thế hệ tiền bối, số người chết tại đây không nhiều, nhưng tất cả đều có thực lực Thánh Linh cảnh trở lên". Thiên Nhất Tiếu thấy đám người khó hiểu liền lên tiếng!

Tê!

Đám người hít vào một ngụm khí lạnh.

Hàng vạn người? Thánh Linh cảnh trở lên? Đây chẳng phải là cấp bậc của tông chủ bọn họ sao?!

Ông trời a!

Nơi này rốt cuộc xảy ra cái gì!!!

"Hai ngàn năm trước, thiên địa biến đổi, ma thú xuất hiện. Điều này các ngươi đều biết tới. Nhưng có lẽ các ngươi còn không biết, nhân loại cùng yêu tộc, ban đầu vốn là một thể". Lang tộc lạnh nhạt nói.

"Cái… cái gì?!".

Toàn bộ đám người gương mặt đều giống hệt nhau, mắt chữ A mồm chữ O.

"Các ngươi nghe không lầm, ban đầu nhân loại cùng yêu tộc đều là hảo hữu. Chúng ta cùng ma thú chống lại, bởi vì yêu tộc chúng ta cùng ma thú khác biệt, chúng ta xuất hiện trí khôn, chúng ta là tiến hoá, mà bọn chúng, là phản tổ, hay còn gọi là biến về hình dáng tổ tiên".

"Ma thú lấy yêu tộc cùng nhân loại làm thức ăn, cho nên chúng ta mới cùng nhân loại hợp lại chống lại ma thú. Bởi vì bất kể thế nào, cả hai tộc chỉ có hợp sức mới có thể đánh bại ma thú".

"Sau gần năm trăm năm, ma thú bị đẩy lùi, uy hiếp bị giải trừ. Nhưng cũng từ đó, nhân loại cùng yêu tộc lại xảy ra mâu thuẫn - vấn đề tài nguyên".

"Nhân loại cùng yêu tộc trở mặt, bắt đầu đối địch nhau, chiến tranh diễn ra hơn trăm năm, không ai là kẻ chiến thắng. Dù cho là tứ đại cường giả nhân loại thời đó cũng không có biện pháp đem yêu tộc đánh bại".

"Khi yêu tộc cùng nhân loại liều mạng trận chiến cuối cùng, tứ đại cường giả nhân loại bước vào bán thần cấp, đem yêu tộc chúng ta kém chút diệt trừ. Nhưng khi đó, dị biến phát sinh".

Sử tộc thủ lịn nói tới đây, ánh mắt nhìn về phía vực sâu không đáy, sau đó trầm thấp lên tiếng.

"Nó… xuất hiện".

Đám đệ tử thánh địa đang nghe hăng say, nghe thấy bảo tiên tổ nhân loại cỡ nào trâu bò, hơn nữa còn từ trong miệng yêu tộc phát ra, họ thật rất phấn khích. Nhưng khi nghe tới "nó", đám người nhất thời tò mò.

Nó, là thứ gì?!

"Nó, xuất hiện, đúng hơn là, ma thú đầu nguồn, cội nguồn của ma thú, cũng chính là thứ bên dưới vực sâu xuất hiện". Trần Tuệ Dung nói.

"Nghe nói, sự xuất hiện của nó làm cho ma thú điên cuồng tiến hoá. Ban đầu cao nhất liền là cấp bốn ma thú, nhưng nó xuất hiện dẫn tới ma thú cấp sáu sinh ra".

"Cũng từ lúc đó, nhân loại cùng yêu tộc lần nữa hợp sức, nhưng… gần như là vô lực vãn hồi chiến cuộc. Cả hai tộc gần như chỉ có thể chờ đợi diệt vong".

"Sau cùng, nhân loại cùng yêu tộc liều mạng, trả giá hơn 20 tỷ sinh linh, đem nó đẩy xuống nơi này, nhưng không cách nào giết chết. Tứ đại cường giả nhân loại cùng thập đại yêu tộc thủ lĩnh dùng tính mạng của mình đem nó phong ấn".

"Võ đài, chính là trận pháp trấn áp, cho nên mới có công dụng thần kỳ như thế".

"Nh ư vậy, tại sao hai tộc không hợp tác, mà lại nhiều năm qua đều chiến tranh? Còn phải dựa vào một cái hoà bình khế ước tới ước thúc?". Tô Thanh Ảnh khó hiểu nói.

Xà tộc thủ lĩnh liếc nàng một cái rồi nói.

"Ma thú lần nữa bị chúng ta đánh hạ, cấp sáu ma thú toàn bộ bị đẩy xuống đáy vực, cho nên khi đó có thể xem như là kết thúc chiến tranh".

"Nhưng là, nó vẫn sống, trước khi chết, tứ đại cường giả nhân loại cùng thập đại thủ lĩnh yêu tộc có nói qua, mỗi trăm năm, nơi này đều sẽ bạo động một lần, chúng ta không hiểu vì sao, nhưng mỗi đời thủ lĩnh đều căn dặn như thế".

"Sau này chúng ta cũng chỉ nghe lời này từ trưởng bối. Cho nên, hoà bình khế ước ra đời. Hoà bình khế ước, không phải là để tránh nhân loại cùng yêu tộc chiến tranh, mà là vì cùng phát triển".

"Chúng ta cần tài nguyên, cho nên mới xuất hiện cuộc tỷ thí này. Hơn nữa, thứ mà các ngươi uống, cũng không phải chỉ để chống lại độc tính của Tử Vong Hoa. Mà là để sau này các ngươi thích ứng với môi trường tại đây".

Đám đệ tử hai bên đều ngây người.

Họ cho rằng, nhân loại cùng yêu tộc vốn không đội trời chung, nhưng hiện tại họ lại nghe chính trưởng bối của mình nói ra những lời kia.

Nhiều năm thù ghét, chỉ là một trò đùa?!

Lạc Cảnh Điềm nhất thời cũng muốn chửi bậy. Các ngươi thật mẹ nó ưu tú, các ngươi biết hết thảy, nhưng lại để cho đệ tử chúng ta liều mạng đánh giết nhau, các ngươi đều là ma quỷ sao?!

"Chẳng lẽ các ngươi còn chưa nhìn ra? Tuy bề ngoài nhìn như hai tộc xích mích khó giải, nhưng hôm nay, lại có người chết sao?". Nhìn thấy đám người gương mặt hiểu, Tôn Quân Hàn nhếch miệng nói.

Một lời, thức tỉnh người trong mộng. Quả thật, thật đúng là không có người nào chết!