Chương 195: Tức chết ta

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 195: Tức chết ta

"Ngươi cho là ta mù? Vẫn là ngươi cảm thấy ta rất ngu xuẩn?". Đinh Tiểu Vân ánh mắt đỏ bừng nhìn Sở Như Mộng nói.

Nàng nhìn thấy rất rõ Sở Như Mộng chủ động đi cổ Lạc Cảnh Thiên, động tác kia có bao nhiêu thân mật nàng nội tâm liền đau bấy nhiêu.

Nàng là một cái nữ tử, chấp nhận cùng Sở Như Mộng, không cần nghĩ cũng biết nàng gánh chịu bao nhiêu áp lực. Chưa nói tới cái nhìn của người khác, vấn đề con cái cũng vô cùng khó giải quyết. Bản thân nàng hiện tại có thể xem như là đời sau duy nhất của Đinh gia còn sót lại, nếu như để huyết mạch Đinh gia cứ thế ở trên tay nàng đứt đoạn, sau khi chết nàng thật không biết đối mặt với tiên tổ thế nào.

Nhưng là nàng chấp nhận gánh chịu lấy người khác ánh mắt kỳ quái, chấp nhận lấy nội tâm dằn vặt để cùng Sở Như Mộng đi tới một bước này. Nhưng bây giờ, nàng lại thấy được Sở Như Mộng cùng nam nhân khác ôm ấp.

Cái này để nàng thế nào tiếp nhận?!

Nhìn Đinh Tiểu Vân hai mắt đỏ bừng, lệ rơi lã chã, Sở Như Mộng đứng ngồi không yên, hắn muốn lên tiếng giải thích, nhưng lời ra đến miệng lại không biết nói thế nào.

Nhìn thấy Sở Như Mộng há miệng, lại không nói lời nào. Đinh Tiểu Vân nội tâm đau đớn vô cùng, khẽ mím môi, đưa tay lau nước mắt, âm thanh đầy đau đớn lên tiếng.

"Xem như ta nhìn lầm người".

Dứt lời, Đinh Tiểu Vân quay người muốn rời đi, nhưng mà vừa quay người liền thấy được Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hài hước nhìn nàng. Sớm đã nhịn không được, lại thấy Lạc Cảnh Thiên nụ cười kia giống như đang trào phúng nàng như thế, Đinh Tiểu Vân nhịn không được quát lớn.

"Cút!".

Phốc!

Lạc Cảnh Thiên thấy vậy, dù đã rất kìm nén, nhưng vẫn là tại chỗ bật cười. Đều cười ra nước mắt.

"Ngươi! Cười! Cái! Gì!". Đinh Tiểu Vân âm thanh tràn đầy tức giận vang lên. Giọng nói đè nén trầm thấp vô cùng.

"Ta nói Tiểu Vân a, ngươi không tin tưởng ‘tiểu Mộng Mộng’ cũng thôi đi, chẳng lẽ ta cách làm người ngươi còn tin không được? Ta là loại người kia thích đoạt ‘nữ nhân’ của người khác sao?". Lạc Cảnh Thiên cười nói, hơn nữa tiểu Mộng Mộng cùng nữ nhân hai cái này hắn nhấn giọng rất rõ.

"Ngươi muốn nói gì?". Đinh Tiểu Vân nhíu mày, lúc này nàng đã bình tĩnh lại một chút, nhưng mà giọng nói vẫn mang theo vẻ lạnh lùng.

Lạc Cảnh Thiên trong đầu đột nhiên hiện lên một cái ý nghĩ, hắn cười bỉ ổi đi tới bên cạnh Sở Như Mộng, tay khoác lên vai hắn, sau đó nhìn Đinh Tiểu Vân cười nói.

"Ngươi nhìn".

Vừa dứt lời, Lạc Cảnh Thiên cánh tay khoác lên vai Sở Như Mộng chụp xuống ngực…

Phanh!

Âm thanh xé gió vang lên, Lạc Cảnh Thiên nhất thời bị đánh bay ra ngoài.

Ầm!

Lưng đập vào một cái thân cây, sau đó rơi xuống, lưng dựa vào thân cây, hai chân hai tay vô lực bỏ xuống, ánh mắt đờ đẫn nhìn phía trước.

Ta vừa mới bị cái gì? Ngực làm sao đau như vậy?!

Nhưng mà khi nhìn đến phía trước, hắn nhịn không được tại chỗ đau đớn kêu lên một tiếng, tay ôm lấy ngực, gương mặt đầy vẻ khó chịu. Hắn thấy được, người ra tay lại là Đinh Tiểu Vân.

Nếu như đổi lại là Sở Như Mộng hắn còn không có bất ngờ gì, hơn nữa hắn tin chắc Sở Như Mộng sẽ làm như vậy, hắn còn sớm phòng ngừa Sở Như Mộng tấn công. Nhưng mà người ra tay lại là Đinh Tiểu Vân.

Hơn nữa… còn không có lưu thủ chút nào, là toàn lực ra tay.

Đại tỷ, ngươi vừa rồi không phải náo cùng hắn chia tay sao? Làm sao đột nhiên trở mặt nhanh như vậy?!

Lạc Cảnh Thiên nội tâm muốn khóc.

"Ngươi muốn chết!". Đinh Tiểu Vân hàm răng cắn chặt, gương mặt đầy sát khí nhìn Lạc Cảnh Thiên.

"Được rồi, đừng tức giận". Sở Như Mộng thở dài một tiếng, hắn biết Lạc Cảnh Thiên dụng ý, đơn giản chính là muốn cho Đinh Tiểu Vân nhìn, dù sao giải thích chưa chắc đã tin.

Nói xong, Sở Như Mộng đưa tay nắm lấy vạt áo muốn kéo xuống.

"Ngươi làm gì?!". Đinh Tiểu Vân sợ hãi đưa tay ra giữa lấy cánh tay hắn. Lạc Cảnh Thiên còn ở đây đây, cứ như vậy cởi ra? Điên đi? Chẳng lẽ Sở Như Mộng cùng hắn sớm đã phát sinh quan hệ nên không có cố kỵ cái gì?!

"Ngươi yên tĩnh một chút không được sao? Ta giải thích ngươi không muốn nghe, ta muốn cho ngươi xem ngươi lại ngăn cản. Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?". Sở Như Mộng trầm giọng nói.

"Ngươi!". Đinh Tiểu Vân đột nhiên bị nói, gương mặt tức giận muốn nói, nhưng mà Sở Như Mộng lại lên tiếng ngăn cả.

"Ngươi cái gì ngươi? Ngươi rốt cuộc muốn biết sự thật hay không? Buông tay!". Sở Như Mộng quát lên.

Đinh Tiểu Vân vô thức buông tay ra, đây là lần đầu tiên Sở Như Mộng dùng giọng nói này cùng nàng lên tiếng. Trước kia dù có mâu thuẫn, Sở Như Mộng cũng chưa từng dùng cái giọng này cùng nàng nói.

Nội tâm ủy khuất không thôi, nước mắt rơi đầy mặt.

Sở Như Mộng thở dài, tay nắm lấy vành áo khẽ dùng lực.

Nhất thời, áo ngoài bị xé toang, lộ ra thân thể trắng nõn.

Lạc Cảnh Thiên phía bên kia, thấy cảnh này liền trừng lớn con mắt, sau đó vội vàng nhắm mắt niệm Thanh Tâm Chú.

Ta mẹ nó không phải gay, ta không phải gay, ta không phải gay.

Càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, ngươi một cái nam nhân, làn da như thế trắng nõn làm cái gì? Phơi chút nắng sẽ chết a?!

Quả thật, từ phía sau nhìn tới, bóng lưng của Sở Như Mộng có thể nói cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của người khác, càng đừng nói lúc này hắn thân trên không mảnh vải, mái tóc dài lấy, cảnh này thật quá câu người.

Dù là Lạc Cảnh Thiên nội tâm có kiên định hơn nữa cũng xuất hiện một số hình ảnh không dành cho nhi đồng.

Bốc.

Trực tiếp cho mình một cái tát, Lạc Cảnh Thiên lúc này mới bình tĩnh lại. Ánh mắt u oán nhìn lấy Sở Như Mộng.

Ta ý muốn cho ngươi đem tay nàng đặt lên ngực để nàng tự cảm nhận, ngươi đem áo xé bỏ là có ý gì? Biết hay không cảnh này có bao nhiêu kích thích? May mắn ta định lực mạnh, lại rõ ràng giới tính của ngươi.

Để đám thiếu niên thấy sẽ chết người đó a.

Nhớ tới kiếp trước, khi còn trẻ hắn lén lút nhìn lén nữ hài tử tắm rửa, lúc đó máu mũi có thể nói là muốn ngừng cũng không được, sẽ thật chảy máu tới chết đấy!

Nhịn không được, Lạc Cảnh Thiên chống lấy thân thể đau đớn chậm chạp đi tới.

Lúc này, Đinh Tiểu Vân nhìn thấy rõ ràng thân trên của Sở Như Mộng, nàng hai mắt trừng lớn, con ngươi đều muốn rơi ra ngoài rồi.

"Ngươi… ngươi… ngươi lại…". Đinh Tiểu Vân lắp bắp nói không ra lời.

"Không sai, ta là nam, nhưng từ khi 8 tuổi đến giờ, ta một mực giả nữ, ta từng thề, trừ khi trả được thù, nếu không ta sẽ không trở lại làm một cái nam nhân. Lạc Cảnh Thiên hắn là người duy nhất biết thân phận thật của ta, cũng là ta hảo huynh đệ, cho nên hiện tại, ngươi minh bạch chứ?". Sở Như Mộng nói.

"Ta… ngươi…". Đinh Tiểu Vân lúc này đã không biết nói cái gì mới tốt.

Sở Như Mộng thấy vậy đau lòng không thôi, hai cánh tay đưa ra trực tiếp đem nàng ôm vào lòng. Âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

"Thật xin lỗi, gạt ngươi lâu như vậy, ta biết ngươi vốn dĩ cũng không phải là một đóa bách hợp, là ta đem ngươi uốn cong, lúc đó thật sự đem ta gấp gáp không thôi. Nếu như ngươi thật cong, ta không biết nên làm cái gì, cho nên ta mới đi tìm Lạc Cảnh Thiên hỏi hắn một chút".

"Tha thứ cho ta, được chứ?".

Đinh Tiểu Vân mím môi, sự thật thì nàng cùng Sở Như Mộng tới cùng nhau cũng không lâu, cũng chỉ mới có nửa tháng. Cũng chưa có trải qua chuyện kia, cho nên nàng vẫn một mực nghĩ rằng nàng thích là nữ.

Nhưng mà hiện tại, nàng biết, nàng cũng không phải bách hợp, mà nàng chỉ đơn thuần ưa thích sự quan tâm của Sở Như Mộng, ưa thích hắn ân cần, ưa thích hắn chiều chuộng.

"Ta… ta không biết… ta…".

Sở Như Mộng thấy vậy, nội tâm vui mừng không thôi. Hắn thấy được trên mặt Đinh Tiểu Vân tuy rằng vẫn còn xoắn xuýt, nhưng ánh mắt lại hiện lên sự vui mừng. Hắn nhịn không được đưa tay nâng lên Đinh Tiểu Vân cằm nhỏ, sau đó cúi đầu dán môi tới.

Lạc Cảnh Thiên phía sau vốn dĩ tới được một chút, nhưng mà hai người này giống như xem hắn là không khí, thậm chí còn có thể hai người này quá đầu nhập nên không biết hắn tới. Cho nên Lạc Cảnh Thiên hiện tại bụng cực kỳ căng. Bụng hắn lúc này có thể nói là mang bầu ba tháng.

Đương nhiên, đó chỉ là hình dung từ, trên thực tế, hắn là bị đút thức ăn cho chó muốn nổ bụng, hơn nữa Sở Như Mộng cúi người hôn lên Đinh Tiểu Vân càng làm hắn nhịn không được, chân giơ lên trực tiếp đạp Sở Như Mộng một cước.

"Các ngươi xem ta là người chết sao?!".

Vốn còn đang hưởng thụ, nhưng mà sau một giây đột nhiên liền thấy Sở Như Mộng bị đạp bay, nàng ánh mắt nhìn qua Lạc Cảnh Thiên, sau đó xấu hổ không thôi cúi đầu xuống.

"Tức chết ta, thật sự là… làm ơn mắc oán!". Lạc Cảnh Thiên nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng mà trước ngực còn đau, hắn nhịn không được rên lên một tiếng, đưa tay xoa lấy.

Quá đả kích người.

Đạp hắn một cước coi như xong, còn bị đútt một miệng thức ăn cho chó. Cái này ai chịu nổi?!