Chương 197: Tắm chung

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 197: Tắm chung

Còn có "nàng" rốt cuộc là ai chứ?!

Không hiểu, khắp nơi đều nghe không hiểu. Nhưng hắn biết, những thứ này hắn không quản được, cũng không có cái thực lực đó.

"Tốt, đừng suy nghĩ nhiều, hiện tại cũng không phải lúc, hơn nữa, thời gian của ngươi cũng còn nhiều. Không gấp gáp". Thượng Cổ Chi Linh lên tiếng an ủi.

"Ta không phải quan tâm vấn đề này được chứ?". Lạc Cảnh Thiên liếc mắt nói.

"Vậy ngươi đang nghĩ cái gì?".

Lạc Cảnh Thiên không đáp, im lặng một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng.

"Giúp ta một việc"

"Chuyện gì? Sẽ không phải muốn ta giết người chứ? Ta là sẽ không giết người, đây là lời thề của ta". Thượng Cổ Chi Linh nhíu mày nói, nó cho rằng Lạc Cảnh Thiên muốn cho nó giết Trần Tuệ Dung.

"Không, ta chỉ cần ngươi bảo vệ tốt Điềm Điềm là được, không nên để nàng chịu bất kỳ thương tổn nào từ Trần Tuệ Dung, còn lại, nếu như luận bàn cùng người khác bị thương coi như xong, nếu gặp nguy hiểm ngươi liền cứu. Ta chỉ muốn như vậy thôi". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Ngươi muốn nhiều lắm, bảo vệ tính mạng của nàng còn có thể, nhưng nếu như Trần Tuệ Dung thật sự ra tay với nàng, ta cũng không tiện ngăn cản. Dù sao đây là chuyện nhà của các ngươi". Thượng Cổ Chi Linh lắc đầu nói.

"Vậy ngươi tốt nhất nghe cho kỹ, nếu bà ta vì Băng Cung ép buộc Điềm Điềm làm điều nàng không thích, ta liền tàn sát sạch Băng Cung. Nếu bà ta vì người trong thiên hạ làm nàng tổn thương dù chỉ một chút, ta liền tàn sát sạch sẽ người trong thiên hạ".

"Ta không quan tâm cái gọi là vũ trụ cấp bậc chiến tranh, cũng không cần biết thứ ngươi nói có làm được hay không, bởi vì nếu Điềm Điềm bị tổn thương, ta sẽ thay nó tàn sát sạch sẽ thế giới này". Lạc Cảnh Thiên lạnh giọng nói.

"Ngươi… ngươi điên rồi? Ngươi biết làm như vậy hậu quả thế nào sao? Chưa nói tới những thứ khác, ngươi bảo vệ nàng như vậy chỉ có thể hại nàng, nàng cần trưởng thành, ngươi như vậy chỉ có hạn chế nàng". Thượng Cổ Chi Linh ngưng trọng nói.

"Vậy ngươi biết trước kia nàng thế nào sao? Ngươi biết nàng vì ta bỏ ra bao nhiêu sao? Ngươi biết nàng hiện tại đi tới Băng Cung ôm mục đích cùng tín niệm là gì sao? Ngươi cái gì cũng không hiểu, trưởng thành? Nếu như để nàng bị tổn thương mới coi là trưởng thành, nếu như để nàng phải gánh chịu những thứ nàng không cần phải gánh mới coi là trưởng thành, như vậy thế giới này cũng không cần thiết tồn tại".

"Ngươi biết ta, mặc dù ta hiện tại làm không được, nhưng tương lai một ngày sẽ làm được. Hiện tại ta còn đối với thế giới này ôm một chút tín niệm, còn một chút nhiệt huyết. Nhưng khi ngọn nến trong đêm bị gió thổi tắt, thế giới này còn lại, chỉ còn màu đen. Như vậy liền để nó chìm trong hắc ám vĩnh cửu". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

Lạc Cảnh Điềm đối với hắn mà nói không gì sánh được, bởi vì hắn thiếu nàng quá nhiều. Thật sự nhiều lắm.

"Ngươi… tốt a, ta đáp ứng, nhưng chỉ có lần này". Thượng Cổ Chi Linh nghẹn họng, sau đó thỏa hiệp.

Nó biết thân phận trước kia của Lạc Cảnh Thiên, cho nên cũng không chút nào nghi ngờ lời nói của hắn. Hủy diệt một thế giới đối với hắn thật không khó.

"Ha ha, yên tâm, một lần liền đủ. Chỉ cần nàng tốt, thế giới này liền là trời nắng".

"Được rồi, ta đi. Ngươi tốt nhất tu luyện nhanh lên". Thượng Cổ Chi Linh bất đắc dĩ nói.

"Chờ một chút". Lạc Cảnh Thiên bỗng nhiên gọi lại.

"Còn có chuyện gì?".

"Cảm tạ". Lạc Cảnh Thiên nhìn Thượng Cổ Chi Linh, sau đó cúi người 90 độ bái một cái.

Thượng Cổ Chi Linh nghe vậy ngẩn ra, sau đó khóe miệng khẽ vểnh lên, hơi lắc đầu một cái liền biến mất.

Thấy vậy, Lạc Cảnh Thiên khẽ cười sau đó liền trở về thành....

Thoáng cái liền trôi qua một tháng. Thời gian này tại Bích Thủy Đàm có thể nói là rất thoải mái.

Yêu tộc gần như không còn bất kỳ ai có tâm tư phản kháng, Đinh Tiểu Vân dùng khả năng kinh tế của mình đem Bích Thủy Đàm phát triển vô cùng phồn vinh. Có thể nói là không còn bất kỳ ai thiếu ăn.

Ngũ cốc hoa màu từ nhân loại vận chuyển tới rất nhiều, hơn nữa cũng có không thiếu yêu tộc đi trồng trọt, thời gian chỉ cần ba tháng liền có thể thu hoạch, quan trọng nhất chính là, quân đội được bổ sung rất lớn.

Lạc Cảnh Thiên đem công pháp yêu tộc cho Tiêu Nhược Thủy, nàng đem truyền ra. Chỉ cần tại ngũ thời gian một năm liền có thể tu luyện. Cho nên không thiếu yêu tộc tranh nhau mà đến.

Với dân số hiện tại, số lượng quân đội không tính là nhiều, nhưng cũng có gần vạn người.

Lăng Thiên Sở cùng Hạ Thần làm thống lĩnh, nhưng thực tế huấn luyện lại do Lạc Thiên Y tới đảm nhiệm. Hai tên vũ phu kia ngoài đánh nhau ra cũng chẳng còn gì nổi bật. Nếu như tính toán người khác, Lăng Thiên Sở còn có chút ưu điểm, nhưng về mặt này hắn một chút cũng không có.

Cho nên thời gian qua đám người đặc biệt nhàn nhã. Lạc Cảnh Thiên càng là rảnh rỗi tới nhức trứng, hai ba ngày liền chạy tới Yêu Hoa Viện, đương nhiên chỉ để thưởng thức vũ đạo.

Lúc này, hắn đang tại Bích Thủy Sơn, nơi này phong cảnh ưu nhã, không khí mát mẻ, đặc biệt nhất là rất yên tĩnh. Hơn nữa còn có một cái suối nước nóng. Hắn lúc này chính là đang tại ngâm mình trong đó.

Dù sao cũng chỉ còn vài ngày nữa linh hồn liền khôi phục, hắn cũng sẽ trở lại Đại Ma Pháp Sư cảnh giới. Khi đó hắn liền phải tu luyện, thời gian thảnh thơi không còn nhiều.

Ngay tại lúc này, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh tiếng bước chân. Lạc Cảnh Thiên quay qua nhìn liền thấy được Tiêu Nhược Thủy đang bước tới.

"Trong thành xảy ra vấn đề gì sao?!". Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.

"Không có, ta muốn tới tắm rửa không được sao?". Tiêu Nhược Thủy bất mãn nói.

Lạc Cảnh Thiên khoé miệng nhếch lên, cái này ngự tỷ tính cách thật đúng là rõ ràng, hơn nữa còn khẩu thị tâm phi. Chín phần là muốn tìm hắn, lại chết không thừa nhận.

"Là như vậy a, nếu không xuống đây cùng tắm chung thế nào? Ta giúp ngươi kì lưng". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

"Ai...ai muốn ngươi giúp ta kì lưng? Nghĩ hay lắm". Tiêu Nhược Thủy đỏ mặt nói.

"Vậy ngươi giúp ta thôi, ta không ngại".

"Phi! Nghĩ hay lắm".

Tiêu Nhược Thủy bĩu môi, sau đó quay người muốn rời đi. Nhưng mà phía sau nàng lại vàng lên tiếng nước chảy, nàng giật mình quay lại liền thấy Lạc Cảnh Thiên mặc một cái quần đùi từ dưới nước đi lên.

Còn chưa kịp nói gì, Lạc Cảnh Thiên liền đã đi tới bên người nàng, sau đó đem nàng bế lên.

"Ngươi... ngươi làm gì". Tiêu Nhược Thủy gương mặt đỏ chót, thất thanh kêu lên.

"Nhỏ tiếng một chút, ta thích nữ nhân rụt rè một điểm, ngươi kêu lớn như vậy người khác nghe được sẽ rất xấu hổ". Lạc Cảnh Thiên đột nhiên nghiêm giọng nói.

Cái gì?.

Hắn nói cái gì?.

Tiêu Nhược Thủy có chút không hiểu, nhưng mà một giây sau...

Rụt rè? Kêu lớn như vậy?.

Nhất thời, gương mặt nàng đỏ bừng, vành tai đều đỏ. Không cần nói cũng biết nàng đang nghĩ cái gì.

Lạc Cảnh Thiên không có chú ý tới gương mặt của nàng, mà lặng lẽ đem nàng ôm tới bên trong suối nước nóng. Sau đó trong nháy mắt, hắn đem Tiêu Nhược Thủy quần áo đều thoát, chỉ còn lại một bộ nội y.

"Ngươi... ngươi... ta... ta còn chưa... chưa có chuẩn bị tâm lý". Tiêu Nhược Thủy hai tay che trước ngực, mặt gần như chôn đầu vào trong nước.

Quá xấu hổ.

Đây là lần đầu tiên có nam nhân nhìn thấy thân thể của nàng... mặc dù vẫn còn có nội y. Đương nhiên, cha nàng không tính.

Lạc Cảnh Thiên mỉm cười, sau đó đem nàng ôm vào ngực, nhẹ nhàng xoa lấy mái tóc mềm mại của nàng. Hắn không thích ép buộc, chỉ khi nàng tự nguyện, nếu không hắn sẽ không cưỡng ép.

Tuy nhiên kiếp này còn chưa cùng nữ nhân làm chuyện đó, nhưng kiếp trước hắn có thể xem như là tình trường cao thủ. Từ 22 đến 27 tuổi càng là dạo chơi quán rượu không thiếu, nếm qua nữ nhân cũng không thiếu. Đương nhiên là tự nguyện loại kia, cưỡng ép cái gì hắn còn thật làm không được.

Hơn nữa, cùng những nữ nhân kia cũng chỉ là tình một đêm, dù sao quan niệm thế giới lúc đó như vậy rất bình thường.

Kiếp này lại khác, hắn có tới mấy cái tri kỉ, lại xinh đẹp như hoa như ngọc, so với kiếp trước những nữ tử kia đẹp hơn nhiều lắm. Hắn đương nhiên sẽ trân quý.

Không từ chối, không chịu trách nhiệm, đây là cặn bã nam.

Mà hắn có lẽ sẽ không từ chối, nhưng trách nhiệm nhất định phải gánh. Đây là nguyên tắc sống của hắn.

Có lẽ kiếp trước do vấn đề đạo đức cùng nhân tính, cho nên kiếp này, gặp phải người hắn thật sự yêu thích hắn sẽ không buông tay. Nam nhân mà, ai lại không có ý nghĩ tam thê tứ thiếp, lại thêm thế giới này quan niệm cũng không giống, vì vậy hắn triệt để thả bản thân.

Không giống như mấy năm trước, vì đã có Điềm Điềm nên gần như cùng nữ tính khác tách biệt. Hiện tại trong lòng hắn lại có tận bốn cái nữ nhân. Hơn nữa ai nấy cũng nguyện ý đi theo hắn. Nhân sinh như vậy còn gì để truy cầu?!

Lạc Cảnh Thiên ôn nhu đem nàng ôm vào lòng, lẳng lặng cùng nàng quan sát cảnh đẹp xung quanh.

Tiêu Nhược Thủy yên tĩnh nằm trong ngực hắn, khoé miệng nhếch lên nụ cười hạnh phúc. Nàng ước gì thời khắc này kéo dài tới vô tận.