Chương 195: Thượng Cổ Chi Linh cảnh cáo

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 195: Thượng Cổ Chi Linh cảnh cáo

"Cái đó… cái đó… thật xin lỗi, ta không phải cố ý". Đinh Tiểu Vân ấp úng lên tiếng.

"Không có ý? Có phải là dùng đao chém ta mới tính là cố ý?". Lạc Cảnh Thiên bực bội nói.

Ngươi đạp ta một cước, còn dùng toàn lực, cái mạng này kém chút liền mất lại bảo một câu không cố ý? Đùa ta đây???

"Ha ha, đáng đời, ai bảo ngươi táy máy tay chân?". Sở Như Mộng bò dậy, nhìn Lạc Cảnh Thiên cười lớn nói.

"Còn không phải do ngươi? Lề mà lề mề như đàn bà, ngay cả thừa nhận cũng không dám. Ta hảo tâm giúp ngươi, ngươi còn châm chọc? Muốn hay không ta đem ngươi lột trần đi dạo toàn thành". Lạc Cảnh Thiên trừng mắt nói.

"Hắc, ta sợ đến lúc đó ngươi bị toàn thánh đánh hội đồng, ta cái này thịnh thế mỹ nhan cũng không phải đùa giỡn, chỉ cần ta bán thảm một chút, đảm bảo có trên vạn người muốn giết ngươi, ngươi tin không?". Sở Như Mộng cười nhạt nói.

Lạc Cảnh Thiên:…

Hắn vậy mà không phản bác được.

Thật đúng là loại khả năng này sẽ rất lớn đó a. Con hàng này thứ khác không đáng chú ý, nhưng mà nhan trị không ai bằng, nghĩ tới cảnh Sở Như Mộng ôn nhu cùng người khác nói… hắn nhịn không được run một cái.

Quá ghê tởm.

"Lăn, chết biến thái". Lạc Cảnh Thiên rùng mình, trừng mắt nhìn Sở Như Mộng nói.

"Ha ha ha". Sở Như Mộng cười lớn.

"Cái đó… thật xin lỗi, Thiên ca, ngươi không sao chứ?". Đinh Tiểu Vân lúc này mới ấp úng lên tiếng.

"Hắc, nha đầu, trước kia luôn mồm gọi tên ta, làm sao lúc này ta liền biến thành ca rồi? Đạp ta một cước, gọi một tiếng ca liền xong việc?". Lạc Cảnh Thiên cười cười nói.

"Vậy ngươi muốn thế nào? Ai bảo ngươi giở trò lưu manh? Ta lúc đó lại không biết". Đinh Tiểu Vân bĩu môi nói.

"Đơn giản, tới, hôn một cái". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng, nở ra nụ cười bỉ ổi, tay chỉ chỉ môi của mình nói.

"Ha ha, chán sống rồi đúng không?". Sở Như Mộng cười lạnh nói.

Đinh Tiểu Vân một mặt ghét bỏ nhìn Lạc Cảnh Thiên, âm thanh châm chọc vang lên.

"Hôn ngươi? Vẫn là thôi đi, ta sợ đêm sẽ gặp ác mộng, vẫn là nhà ta Mộng Mộng tốt, có nhan trị, có thực lực, muốn nam liền nam, cơ ngực vững chắc, muốn nữ liền nữ, dung nhan khuynh thành. Ngươi được không?".

"Ta…". Lạc Cảnh Thiên bị nói á khẩu.

"Ha ha ha". Sở Như Mộng ở bên cạnh cười thành heo.

"Hừ, bán nam bán nữ". Lạc Cảnh Thiên bất lực lên tiếng.

"Ngươi đây là ghen tị". Sở Như Mộng vô tình đáp trả.

"Lăn".

"Lăn liền lăn, ta đi à". Sở Như Mộng cười nói, từ không gian giới chỉ lấy ra một cái áo mặc lên người, sau đó liền nắm lấy tay Đinh Tiểu Vân kéo đi.

"Chúng ta cứ như vậy đi sao?". Đinh Tiểu Vân nhìn phía sau lưng Lạc Cảnh Thiên đang đứng đó, nàng có chút không đành lòng hỏi.

"Yên tâm đi, hắn không có yếu ớt như vậy, một cước kia của ngươi chỉ đả thương hắn một chút thôi. Hơn nữa, hắn cũng cần tỉnh táo lại một chút". Sở Như Mộng nói.

"Các ngươi vừa rồi rốt cuộc là nói cái gì? Ta mới không tin chỉ nói về việc của ta". Đinh Tiểu Vân khó hiểu hỏi.

"Đi, đừng tò mò, chuyện này chỉ có hắn mới tự giúp mình được, chúng ta là người ngoài không cần thiết xen vào. Lại nói, ta đều công bố thân phân cho ngươi, có phải hay không cần làm một chút việc nên làm đâu?". Sở Như Mộng cười cười, nhìn Đinh Tiểu Vân ánh mắt đầy vẻ chiếm hữu lên tiếng.

"Chán ghét, ta mới không cần". Đinh Tiểu Vân đỏ mặt lên tiếng, nhìn Sở Như Mộng, nàng có chút cảm khái.

Rõ ràng là một nam nhân, làm sao lại có thể xinh đẹp như vậy đâu? Nàng đều có chút tự ti.

Phía bên này, Lạc Cảnh Thiên thấy hai người rời đi, hắn buông người nằm xuống nền cỏ. Ánh mắt vô thần nhìn lên không trung không biết đang suy nghĩ cái gì.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên Lạc Cảnh Thiên bật người dậy, ánh mắt nhìn qua bên cạnh hắn đang ngồi một con hồ ly, Lạc Cảnh Thiên nhướng mày lên tiếng.

"Ngươi tới làm gì? Ta còn tưởng ngươi lại đi dạo chơi thế giới đây".

"Là có chút việc cùng ngươi nói". Thượng Cổ Chi Linh lên tiếng.

"Nói đi, ta nghe".

"Thời gian qua ta đều ở bên cạnh Lạc Cảnh Điềm".

Nghe vậy, Lạc Cảnh Thiên nhất thời gương mặt cứng đờ, sau một lúc mới lên tiếng.

"Đa tạ, nàng còn tốt chứ?".

"Rất tốt, hơn nữa thiên phú của nàng cũng rất nổi bật, hiện tại đều đã bước vào Tử Linh cảnh, so với tiến độ của ngươi mạnh hơn nhiều". Thượng Cổ Chi Linh nói.

"Nha đầu này vẫn luôn rất nổi bật, xem ra ta còn phải cố gắng nhiều hơn nữa". Lạc Cảnh Thiên thở dài nói. Sau đó nghĩ tới thứ gì đó, hắn đột nhiên quay qua hỏi.

"Bà lão kia đối xử với nàng thế nào?".

"Trần Tuệ Dung sao? Khá tốt, nhưng đều có mục đích, nếu như nàng mất đi giá trị, bà ta hẳn sẽ lại không bảo vệ nàng".

"Mục đích? Nói rõ ràng". Nghe vậy, Lạc Cảnh Thiên trầm trọng nói.

Thượng Cổ Chi Linh liếc nhìn hắn một cái, nó không quá ưa thích kiểu nói chuyện như ra lệnh này của Lạc Cảnh Thiên. Nhưng biết hắn đang lo lắng nên nó cũng không coi ra gì.

Nó đem mọi thứ về cuộc chiến giữa nhân loại và yêu tộc nói ra.

Lạc Cảnh Thiên càng nghe, ánh mắt càng híp lại. Sau một lúc hắn lên tiếng.

"Nếu như ngươi nói, Lạc Cảnh Điềm tồn tại, cho nên ts mới có thể sống, cha mẹ ta mới có thể sống đến bây giờ?".

"Ta cũng không xác định, không tới nỗi như vậy, nhưng mà chịu đau khổ sẽ không thiếu. Hiện tại Lạc Cảnh Điềm bộc lộ ra giá trị của mình, trừ khi nàng mất giá trị, nếu không bà ta chỉ có thể đem nàng xem như bảo bối tới nuôi dưỡng".

"Về phần ngươi, vẫn là nên cẩn thận một chút đi. Thánh địa có nhiều thủ đoạn rất thần kỳ, để tìm được ngươi, không khó. Hơn nữa, bà ta cũng đã ngấm ngầm phái sát thủ đi giết người. Trong mắt bà ta, ngươi là nhân tố không an ổn nhất. Chỉ cần ngươi chết, bà ta liền có thể dùng thủ đoạn khống chế Lạc Cảnh Điềm nha đầu kia".

"Giết ta? Chưa nói tới giết được hay không, bà ta chẳng lẽ không biết, ta nếu là chết, Điềm Điềm sẽ lại không nghe lời bà ta sao?". Lạc Cảnh Thiên ánh mắt nhíu lại. Hắn có chút không hiểu, nếu như hắn chết, đối với bà ta lại có lợi gì chứ?!

"Trong mắt bà ta, ngươi chỉ là một cái biến số, đương nhiên, vẻn vẹn chỉ là biến số, mà không phải đối thủ. Bà ta muốn giết ngươi, chỉ là vì để cho Lạc Cảnh Điềm tuyệt vọng. Ta nói qua, thánh địa có nhiều thứ rất cổ quái, cho nên ngươi vẫn cẩn thận tốt hơn".

"Tuy rằng bà ta tính cách khiến người khác rất chán ghét, nhưng mà mục tiêu của bà ta rất vĩ đại, bà ta vì Băng Cung, vì nhân loại trả giá rất nhiều". Thượng Cổ Chi Linh cười nói.

"Vì nhân loại? Ha ha, thật là cao thượng lý tưởng, thật là vĩ đại mục tiêu a". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

Hết thảy, còn không phải vì danh tiếng? Ngươi vĩ đại như vậy, làm sao không tự mình cố gắng, dùng tính mạng của mình đi thủ hộ nhân loại mà phải dựa vào người khác?.

Thật nực cười.

"Đừng tức giận như vậy, ta biết ngươi nghĩ gì, nhưng mà bà ta làm cũng không sai, mặc dù có chút vô nghĩa".

"Nghe cho kĩ, thế giới này cũng không phải đơn giản như ngươi nghĩ. Thượng Cổ Tôn Giả nhận ngươi làm đệ tử là vì để ngươi sửa chữa sai lầm năm đó của đệ tử bà ta gây ra".

"Trong tương lai, thế giới này phải đón nhận lấy một trận tai kiếp, chiến tranh đạy tới cấp bậc vũ trụ. Có lẽ ngươi không hiểu là kiểu gì, đừng nghĩ rằng thế giới này võ giả là giỏi, dù cho có là Thần cảnh võ giả cũng hủy không được phiến đại lục này".

"Nhưng chiến tranh cấp bậc vũ trụ lại tùy thời có thể đem Thiên Linh Đại Lục hủy diệt. Cho nên đường của ngươi còn rất dài, muốn sống, ngươi phải bước ra một bước kia, đem nguy hiểm giải trừ, nếu không ngươi, huynh đệ của ngươi cùng người nhà của ngươi đều sẽ cùng phiến đại lục này hoá thành tro bụi". Thượng Cổ Chi Linh nói.

"Đã các ngươi đều biết rõ như vậy làm sao không ngăn cản?". Lạc Cảnh Thiên nghe vậy, có chút nhíu mày nói.

"Đừng cho rằng ta nói chuyện giật gân, đây đều là sự thật. Ta cùng Thượng Cổ Tôn Giả không cách nào nhúng tay, chúng ta đều là người ngoài, bản thân ngươi mặc dù cũng vậy, nhưng mà thế giới này đã chấp nhận ngươi. Chỉ có ngươi mới có thể cứu nó".

"Đó cũng là vì sao chúng ta giúp ngươi, ngươi chết, ta cũng chết, rất nhiều người khác cũng sẽ bị liên lụy vào, ngươi hẳn sớm đã biết ngươi không phải người bình thường, ngươi xảy ra chuyện, cái vũ trụ này chín phần cũng vì ngươi chôn cùng".

"Cho nên, cố gắng tu luyện đi, chỉ khi ngươi bước vào cường giả cấp độ vũ trụ, ngươi mới có tư cách biết rõ tất cả, đây là 'nàng' lập ra quy tắc, không người có thể trái. Ta muốn nói thêm cũng không được". Thượng Cổ Chi Linh nghiêm túc nói.

Lạc Cảnh Thiên dùng tay xoa trán, làm sao nói một hồi liền nhảy lên cấp độ này rồi? Nghe đều choáng váng.

Ta hiện tại mới miễn cưỡng đạt tới Đại Ma Pháp Sư cảnh giới, các ngươi thật đúng là coi trọng ta đó a.

Các ngươi lại muốn ta đi làm chúa cứu thế, xin nhờ, muốn đạt tới cấp độ vũ trụ, ít nhất đều phải có trên trăm năm. Các ngươi đây là đem áp lực ném lên trên người ta đó a.