Chương 189: Sư Ưng nhất tộc - khủng bố thiên phú
Dù sao, thiên tài bên nào cũng có, nhưng thật sự dùng ra được lại không nhiều.
Trận thứ hai là Tô Thanh Ảnh cùng Xà tộc quyết đấu.
Nói ra, Tô Thanh Ảnh cùng Xà tộc nữ tử kia còn thật có duyên, tên đều mang một chữ Thanh. Xà tộc nữ tử kia tên là Mộ Thanh Tuyết. Thanh Ảnh cùng Thanh Tuyết, nghe vào liền giống như một đôi tỷ muội như thế, đương nhiên, nếu như nhìn thấy chân thân liền sẽ không nghĩ như vậy.
Tô Thanh Ảnh nhìn lấy Mộ Thanh Tuyết, nghe được mùi vị trên người Mộ Thanh Tuyết, nàng nhất thời khó chịu đưa tay che mũi.
Mùi vị kia, thật quá khó chịu.
Mộ Thanh Tuyết thấy Tô Thanh Ảnh thái độ, nàng nhất thời tức giận há miệng rống giận một tiếng. Lạc Cảnh Điềm kinh ngạc nhìn lấy hai cái răng nanh dài cùng với cái lưỡi chẻ đôi nhỏ dài của Mộ Thanh Tuyết, nhất thời kinh ngạc không thôi.
Xà tộc làm sao cùng những yêu tộc khác khác biệt lớn như vậy? Hình thể nửa người nửa rắn xem như xong đi, đằng này còn có cả cái lưỡi cũng như lưỡi rắn, cặp răng nanh kia cắn vào người liền biết sẽ cực kỳ đau. Không biết có tuyến độc hay không?!
Nhưng Lạc Cảnh Điềm cũng chỉ nghĩ một chút mà thôi, dù sao với tính cách hiện tại của nàng, dù có hiếu kỳ hơn nữa cũng sẽ không nói ra.
"Ngươi đoán ai sẽ thắng?". Ngay tại lúc này, bên tai nàng vang lên âm thanh.
Lạc Cảnh Điềm quay qua liền thấy Đổng Dương đang cười toe toét nhìn nàng.
"Tránh xa ta ra". Ngửi thấy mùi dược vậy trên người hắn, Lạc Cảnh Điềm liền đoán được Đổng Dương được Trần Tuệ Dung cứu chữa. Dù sao nàng dùng loại thuốc này so với hắn còn nhiều hơn, làm sao không biết cho được.
Nhưng mà cũng không phải vì mùi thuốc mà Lạc Cảnh Điềm đuổi hắn, mà là vì hắn đứng cách nàng quá gần, chưa tới nửa mét. Khẽ chống tay liền chạm phải. Cho nên thái độ của nàng mới ác liệt như vậy.
"Điềm Điềm, làm sao nói đâu?". Trần Tuệ Dung nhíu mày lên tiếng.
"Ta nói, tránh xa ta ra". Lạc Cảnh Điềm không quản Trần Tuệ Dung thế nào, nàng ánh mắt lạnh như băng nhìn lấy Đổng Dương.
"Ta...". Đổng Dương nội tâm có chút tức giận, hắn bản thân từ trước tới giờ không ép buộc bất kỳ người nào, lại hoà ái, dễ thân cận.
Nhưng hắn tự nhận chưa từng làm cái gì quá mức đối với Lạc Cảnh Điềm, lại chưa từng có chạm vào nàng một sợi tóc, hắn chỉ đơn thuần là muốn bắt chuyện.
Nhưng đổi lại lại là Lạc Cảnh Điềm thái độ ác liệt, người tốt hơn nữa cũng sẽ tức giận, càng đừng nói là hắn.
Nhưng là đáng tiếc, lời hắn còn chưa nói xong, Lạc Cảnh Điềm tính nhẫn nại đã hao hết, nàng một chưởng đánh ra, đem Đổng Dương đánh bay ra ngoài, lần nữa thổ huyết.
"Ngươi!". Tôn Quân Hàn tức giận muốn lên tiếng, nhưng mà dù sao đây là chuyện của hậu bối, hơn nữa hắn nhìn ra được Lạc Cảnh Điềm cũng không ra tay nặng, càng đừng nói rằng Lạc Cảnh Điềm lại không phải đệ tử Thần Thủy Cung, hắn cũng không nói được cái gì.
Dù sao chính đệ tử mình dán mặt đi lên, tán gái không thành còn bị ăn một chưởng. Trách được ai?!
Sự việc phát sinh cũng không có gây quá nhiều ảnh hưởng, trận đấu kéo dài nửa phút liền bắt đầu.
Lạc Cảnh Điềm ánh mắt vô cùng chăm chú, nàng đang nghiên cứu yêu tộc mỗi người ưu điểm cùng khuyết điểm.
Cá nhân chiến đấu nàng không có xem trọng, đối thủ của nàng là ai nàng cũng không lo lắng. Đánh không lại trực tiếp nhận thua nhảy khỏi võ đài là được. Nhưng quần chiến lại khác biệt.
Nàng có thể lợi dụng võ kỹ cùng thân pháp tà mị của mình, lợi dụng lấy từng người sơ hở mà tấn công. Cho nên ai thắng ai thua nàng không quan tâm, chỉ cần hai bên đánh hết sức liền tốt.
"Thánh nữ, ngài nói xem, ai sẽ thắng?". Một âm thanh trong trẻo truyền vào tai Lạc Cảnh Điểm.
Quay đầu nhìn qua liền thấy một nữ tử, toàn thân đồ trắng hết sức sạch sẽ, trên người mang theo một tia quý khí, khí chất lại hết sức ôn hoà, giống như là một tiểu thư gia tộc giàu có như thế.
Người này nàng biết, tên là Dương Tiêu Tiêu. Đại đệ tử của Trần Tuệ Dung, thực lực Tử Linh cảnh sơ kỳ đỉnh phong, so với nàng lớn hơn 3 tuổi.
"Nếu dựa theo thực lực tổng hợp tới nói, Tô Thanh Ảnh ưu thế lớn hơn một chút, nhưng mà yêu tộc huyết mạch lực mỗi tộc khó xác định uy lực, cho nên kết quả rất khó nói". Lạc Cảnh Điềm quay đầu đi lạnh nhạt đáp.
"Ta nghĩ Thanh Ảnh sư muội cơ hội thắng sẽ lớn hơn, Họa Kiếm Quyết của nàng đã đột phá tới cảnh giới đăng phong tạo cực, tiếp cận với phản bác quy chân. Chỉ sợ toàn bộ Băng Cung, bao gồm cả cung chủ cũng rất khó chỉ dựa vào kiếm thức đánh bại nàng". Dương Tiêu Tiêu nói.
Lạc Cảnh Điềm không có lên tiếng, nhưng không đại biểu cho việc nàng nghe không ra ý tứ bên trong lời nói của Dương Tiêu Tiêu.
"A! Xem ta đầu óc này, Thánh Nữ ngài làm sao có thể thua cho Thanh Ảnh sư muội đâu". Dương Tiêu Tiêu vỗ trán một cái cười nói.
"Tuy rằng ta đối với Băng Cung không có cảm tình gì, nhưng mà hiện tại cùng yêu tộc đối chiến, ta sẽ không đứng nhìn. Nhưng nếu như ngươi còn tiếp tục khiêu khích, ta không ngại trong quần chiến trên võ đài cho ngươi một kiếm". Lạc Cảnh Điềm âm thanh lạnh lẽo vang lên.
Dương Tiêu Tiêu:...
Nàng thừa nhận vừa rồi là nàng khiêu khích, nhưng mà nàng cũng không có ý xấu gì, chỉ đơn thuần là muốn chọc tức Lạc Cảnh Điềm mà thôi.
Hiện tại xem ra, không chỉ có đem Lạc Cảnh Điềm chọc tức, còn đem sát ý của nàng nổi lên.
Cần thiết nghiêm túc như vậy sao? Một chút khiếu hài hước cũng không có.
Dương Tiêu Tiêu bĩu mỗi, ánh mắt nhìn lên trên võ đài quan sát.
Tô Thanh Ảnh cùng Mộ Thanh Tuyết đang chiến đấu vô cùng kịch liệt, cả hai đều không có bất kỳ giữ lại chút nào, chính là liều mạng chiến đấu.
Nhưng xem ra, chỉ sợ sẽ lại là một ván hoà.
Rất nhanh, cả hai linh lực đều tiêu hao sạch sẽ, thể lực cũng không còng chút nào. Cho nên kết quả đương nhiên là thế hoà.
Tuy có chút đáng tiếc, nhưng điều này đều nằm trong dự đoán của đám người hai bên.
Rất nhanh thời gian liền trôi qua.
Tổng cộng 16 trận chiến đã tiến hành 15 trận. Cả hai bên tỉ lệ thắng đều ngang nhau, không có người nào chết. Hiện tại yêu tộc dẫn trước một trận thắng, chỉ cần trận cuối cùng nhân loại chiến thằng, tỉ số liền ngang nhau.
Tuy nhiên là sinh tử chiến, nhưng hỗn chiến cuộc thi còn chưa tiến hành, làm sao có thể có người chết được?!
Cũng không phải ai cũng điên cuồng giống như Đổng Dương cùng Ngưu Đại Lực, đánh đến nỗi thốt ra lời nói nhận thua cũng không được.
Trận chiến cuối cùng, Lạc Cảnh Điềm ra sân. Đối thủ của nàng là Sư tộc tộc nhân, người kia thực lực đã là Tử Linh cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Cùng Dương Tiêu Tiêu là một cái cảnh giới.
Đáng tiếc là bên phía nhân loại cũng không còn ai có thực lực tương đương để ứng chiến, vì ai nấy cũng đã bị thương, cho nên sẽ không có người vì Lạc Cảnh Điềm xuất thủ.
"Cẩn thận một chút, đánh không lại trực tiếp nhận thua là được, sẽ không ai trách ngươi". Trần Tuệ Dung trầm giọng nói.
"Cố lên, đánh gục hắn". Tô Thanh Ảnh cười nói.
Lạc Cảnh Điềm liếc nhìn đám người một cái, không có trả lời, trực tiếp bay lên võ đài.
Đối chiến với nàng là Sư tộc, nhưng cũng không phải thuần huyết, mà là loại cao cấp hơn – Sư Ưng.
Không sai, chính là Sư tộc cùng Ưng tộc hỗn huyết, một giống loài cao cấp hơn, thiên phú mạnh hơn.
Nhưng mà Sư Ưng nhất tộc quá mức thưa thớt, vượt giống loài tạo ra sinh mạng mới cũng không dễ như vậy. Mà Sư Ưng càng là cực kỳ hiếm có, vài ngàn năm cũng khó đi ra một cái.
Mà Sư tộc cùng Ưng tộc lại là hai tộc bá chủ, một cái trên trời, một cái dưới đất. Cho nên không nghi ngờ gì, tương lai vị này Sư Ưng nhất tộc chắc chắn là người dẫn dắt yêu tộc thống trị Thiên Linh Đại Lục.
Ngay cả mấy người Trần Tuệ Dung khi nhìn thấy vị này Sư Ưng nhất tộc cũng nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, thậm chí trong đầu còn nổi lên sát ý muốn đem tên yêu tộc kia giết chết.
Điều làm họ khiếp sợ hơn là, vị Sư Ưng nhất tộc này, tuổi tác lại chỉ có 17 – 18 tuổi. Thực lực càng là đạt tới trình độ khủng bố Tử Linh cảnh sơ kỳ đỉnh phong.
Thiên phú loại này có thể xưng là yêu nghiệt cấo bậc tồn tại.
Không ra 20 năm, chắc chắn bước vào Thánh Linh cảnh, tương lai càng là có thể bước vào cấp độ truyền thuyết - Thần Linh cảnh.
Cho nên việc đám người Trần Tuệ Dung muốn giết Sư Ưng nhất tộc kia cũng không có gì lạ. Nhưnh là đáng tiếc, đám yêu tộc sẽ không đứng nhìn, nếu thật dám ra tay, hậu quả kia ai cũng chịu không được.