Chương 182: Tiểu Nguyệt trở về cùng ngủ say

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 182: Tiểu Nguyệt trở về cùng ngủ say

"Ngươi hẳn phải biết, tiểu Nguyệt đi theo ta mới có lợi cho sự phát triển của nàng, ngươi không cảm thấy làm như vậy rất ích kỷ sao?". Nguyệt Thần lạnh nhạt hắn nói.

"Đây là muốn làm khó sao?!". Lạc Cảnh Thiên thầm nghĩ.

Mím môi, hắn lần nữa lấy ra một sợi Hỗn Độn Khí.

Nguyệt Thần giật mình nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên đưa tới Hỗn Độn Khí, nàng có chút không biết nói cái gì.

Hỗn Độn Khí đối với những người như nàng, quả thật rất đáng giá, nó có thể khiến nàng lĩnh ngộ càng nhiều quy tắc, hiểu hơn về bản chất vũ trụ. Nếu là người khác, có lẽ rất khó kiếm được Hỗn Độn Khí, nhưng là nếu nàng muốn, chỉ cần trả một chút đại giới là có thể lấy được, nói cho cùng chính là trong mắt nàng Hỗn Độn Khí tuy nhiên rất quý giá, nhưng bản thân nàng lại không phải rất thèm khát nó.

Nàng bất ngờ, chẳng qua là Lạc Cảnh Thiên lại nắm giữ lấy hai sợi Hỗn Độn Khí. Hơn nữa giống như còn hiểu lầm ý của nàng.

Nàng rõ ràng cũng không phải muốn đòi hỏi thêm, cho nên thấy cảnh này, Nguyệt Thần thật đúng là không biết nói gì mới tốt.

"Ngươi hiểu lầm ý ta, ta không phải muốn đòi hỏi thêm, ta là muốn nói cho ngươi biết sự thật…".

Lời còn chưa nói xong, Lạc Cảnh Thiên lại đưa ra một sợi Hỗn Độn Khí khác. Đây là sợi thứ ba.

"Ngươi là đang làm nhục ta?". Nguyệt Thần thần sắc trầm xuống.

"Không phải, ngài hiểu lầm. Ta chỉ muốn chứng minh rằng trong lòng ta tiểu Nguyệt là vô giá. Ta cũng minh bạch ý của ngài. Nhưng mà… lời nói kế tiếp có chút xúc phạm, mong ngài tha thứ cho".

"Ta chỉ không muốn tiểu Nguyệt bước vào vết xe đổ của ngài. Không phủ nhận rằng ngài là một vị thần tốt, nhưng mà lúc trẻ ngài cũng từng phạm vào sai lầm. Sai lầm của ngài không phải là việc ngài làm, mà là ánh mắt nhìn người".

"Tiểu Nguyệt đi theo ngài, hiển nhiên tương lai so với đi theo ta càng rộng lớn hơn, nhưng là trước khi đó, ta muốn để tiểu Nguyệt trải nghiệm càng nhiều, nhìn thấy càng nhiều. Có như vậy, nàng tương lai mới có thể bảo vệ mình, một Trị Liệu Sư, ai cũng là lương thiện, nhưng người họ cứu, chưa chắc đã là như thế". Lạc Cảnh Thiên nói.

Nguyệt Thần ban đầu nghe thế, nhất thời có chút tức giận, nhưng về sau, nàng gương mặt hơi hòa hoãn một chút.

Hắn nói không sai, năm đó là nàng nhìn lầm người, dùng tính mạng đi bảo vệ hắn, nhưng không ngờ rằng khi nàng hi sinh bản thân để cứu hắn, lại đổi lấy là sự đuổi giết. Nếu không phải có những người khác bảo vệ, chỉ sợ nàng sớm đã bị tên kia giết. Mà tên kia cũng nhận lấy được quả báo của hắn, bị đánh tới thần hồn câu diệt.

Cũng từ lúc đó, nàng mới phong bế chính mình. Cũng hạ xuống cái mệnh lệnh kia.

Nàng thân phận hiển nhiên so với Lạc Cảnh Thiên cao hơn, nhưng không có nghĩa kinh nghiệm xã hội so với hắn nhiều hơn. Ở điểm này, nàng xác thực không bằng Lạc Cảnh Thiên, cho nên nàng cũng không có phản bác.

Sau một lúc, Nguyệt Thần mới lên tiếng.

"Tốt, hi vong ngươi bảo vệ tốt nàng".

Lạc Cảnh Thiên nghe thế mừng rỡ không thôi, nếu như Nguyệt Thần từ chối, hắn thật đúng là không có biện pháp nào. Dù cho dùng ra loại cấm kỵ kia cũng vô dụng, chung quy vũ trụ này Nguyệt Thần là tồn tại đặc biệt nhất. Mà loại cấm kỵ kia là liên quan tới quy tắc, nhưng là Nguyệt Thần lại do quy tắc đúc lại thân thể, muốn dùng quy tắc hại nàng, kia cơ bản liền hại chính mình mà thôi.

Sau đó… cũng không có sau đó.

Bởi vì Lạc Cảnh Thiên tinh thần căng cứng từ lúc bước vào huyết ngục tai ương cho đến bây giờ, cho nên sau khi nghe được Nguyệt Thần đáp ứng, hắn tinh cuối cùng cũng buông lỏng, mà theo đó là linh hồn quá mức mệt mỏi nên lâm vào ngủ say. Ngay cả một lời cũng không nói được, cứ như thế trước mặt Nguyệt Thần ngất đi.

Thấy thế, Nguyệt Thần có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh nàng liền biết được nguyên nhân. Khóe miệng nhếch lên nụ cười, khẽ lắc đầu nói.

"Thật là một tiểu tử ngốc nghếch. Hi vọng ngươi tương lai vẫn có thể giữ được loại phẩm cách này".

Nói xong, nàng đưa tay ra lấy xuống quả cầu trên tay Lạc Cảnh Thiên, đây chính là linh hồn bản nguyên của tiểu Nguyệt. Sau đó, tay khẽ vung lên, linh hồn tiểu Nguyệt xuất hiện trước mặt nàng. Không đợi tiểu Nguyệt lên tiếng, Nguyệt Thần liền đem linh hồn bản nguyên đưa vào linh hồn tiểu Nguyệt.

Tiếp đó, phía sau nàng một cái hình tròn bán nguyệt xuất hiện, nguyệt quang tỏa ra bốn phía, trước mặt nàng xuất hiện lấy từng tia nguyệt quang đang tụ hình thành một thân thể người.

Sau một lúc lâu, thân thể tiểu Nguyệt hình thành, sau đó chính là linh hồn nàng cùng thân thể hòa vào làm một.

Tiểu Nguyệt ngơ ngác nhìn lấy thân thể mình, sau đó ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn Nguyệt Thần nói.

"Cám ơn ngài, Nguyệt Thần".

"Không cần cám ơn ta, là tiểu tử kia thành tâm khiến ta động dung. Hảo hảo mà trân quý cơ hội này, mỗi người chỉ có thể thi triển Thuật Hiến Tế một lần, nếu có lần sau ngươi cũng không thể lại gặp hắn nữa đâu". Nguyệt Thần mỉm cười nói.

"Vâng". Tiểu Nguyệt cúi đầu mím môi đáp.

"Được rồi, mang hắn đi đi". Nguyệt Thần phất tay một cái, Lạc Cảnh Thiên cùng tiểu Nguyệt liền xuất hiện tại trong Bích Thủy Đàm. Trực tiếp đem họ đưa vào, nàng biết hiện tại Lạc Cảnh Thiên không thể tỉnh lại ngay được, tiểu Nguyệt với thân thể non nớt kia không biết sẽ tốn bao lâu mới mang hắn vào trong được, cho nên nàng liền giúp họ một chút, sau đó liền quay người biến mất.



Tiểu Nguyệt cùng Lạc Cảnh Thiên xuất hiện, quả thật gây lên chú ý rất lớn, đa phần đều là đám yêu tộc từ ma thú sơn mạch phát hiện, sau đó liền vội vã đi thông báo cho mấy người Sở Như Mộng.

Nhìn thấy tiểu Nguyệt, đám người đều vô cùng kinh ngạc cùng mừng rỡ. Lúc đó tuy nhiên mọi người đều bất tỉnh, nhưng là Thượng Cổ Chi Linh tạo ra hình ảnh khiến họ chứng kiến lại cảnh tượng lúc đó.

Quả thật là chấn động nhân tâm. Cũng vô cùng cảm kích vì tiểu Nguyệt vì họ làm tất cả.

Hơn nữa trước đó Lạc Cảnh Thiên có nói đi mang tiểu Nguyệt về, tuy nhiên họ lại không quá tin tưởng.

Người đều đã chết, làm sao cứu? Mà khi tiểu Nguyệt thật sự được Lạc Cảnh Thiên mang về, ban đầu có bao nhiêu tuyệt vọng, hiện tại có bấy nhiêu mừng rỡ.

"Tiểu... tiểu Nguyệt, thật là ngươi?!". Tiêu Nhược Thủy rưng rưng nói, bàn tay sờ lấy gương mặt tiểu Nguyệt đều có chút run rẩy, nàng sợ rằng trước mặt chỉ là ảo ảnh.

"Nhược Thủy tỷ, là ta". Tiểu Nguyệt nở ra nụ cười nắm lấy tay nàng cười nói.

"Quá tốt rồi, hu hu".

Tiêu Nhược Thủy nhịn không được ôm chầm lấy tiểu Nguyệt khóc lớn.

Những người khác ánh mắt có chút đỏ lên. Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở cũng nhịn không được lau nước mắt.

Còn sống liền tốt, còn sống liền tốt.

Tuy nhiên không nói ra, nhưng ai nấy đều có loại ý nghĩ này.

Ban đầu mặc dù họ xem tiểu Nguyệt là người thân, nhưng tình cảm cũng không có sâu đậm như vậy. Nhưng hiện tại khác biệt, nếu như tiểu Nguyệt bây giờ bị ai đó bắt nạt, sợ rằng đám người họ sẽ đem kẻ đó ngũ mã phanh thây cũng không chừng.

Về phần Lạc Cảnh Thiên, đám người biểu thị không nhìn. Nhất là khi họ biết hắn cũng chỉ là tạm thời hôn mê, họ càng không thèm quan tâm.

Con hàng này nhiều lần sáng tạo kỳ tích, cho nên họ tập mãi cũng thành thói quen, càng là về sau chứng kiến Ám Thần cùng Thượng Cổ Chi Linh, họ càng biết được Lạc Cảnh Thiên không đơn giản.

Hơn nữa họ cũng không phải rất quan tâm những bí mật của hắn, họ chỉ biết rằng, con hàng này chết không được, như vậy là đủ rồi.

Đáng thương Lạc Cảnh Thiên, nếu như hắn biết đám người này nội tâm ý nghĩ, chỉ sợ cũng sẽ bị tức đến tỉnh lại.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lạc Cảnh Thiên ngủ say đã hơn một tháng. Mà trong thời gian này, đám người Sở Như Mộng cũng đem Bích Thủy Đàm khống chế hết thảy.

Ban đầu toà thành hơn 10 triệu dân, hiện tại chỉ còn lại có gần 6 triệu yêu tộc. Nhưng kẻ khác, một phần là chết trong trận chiến kia, một phần khác đều bị xử tử.

Mà người ra lệnh, chính là Tiêu Nhược Thủy.

Đây là biện pháp tốt nhất, cũng là nhanh nhất. Chỉ có giết gà doạ khỉ, như vậy mới có thể ổn định Bích Thủy Đàm.

Hơn nữa, những yêu tộc bị giết, đa phần đều là gia thuộc của những thế lực trong Bích Thủy Đàm. Cũng có một bộ phận là kẻ chống đối.

Nói chung hiện tại Bích Thủy Đàm có thể xem như là ổn định, đám yêu tộc cũng không có quá nhiều bấy mãn. Với lại có thể nói làm được tới tình trạng này cũng là một loại may mắn.

Trước kia đám yêu tộc bình thường bị những thế lực lớn bóc lột rất tàn nhẫn. Hiện tại mấy người Sở Như Mộng khống chế toà thành, ngược lại khiến họ có những thời gian vui vẻ không ít, cũng không cần quá lo lắng như lúc trước.