Chương 187: Đổng Dương với Ngưu Đại Lực
Quá tổn hại.
"Ha ha, 10 năm không thấy, miệng lưỡi lợi hại hơn không ít a". Hổ tộc người dẫn đầu lên tiếng.
"Các ngươi cũng không kém. Đám đệ tử năm nay xem ra tố chất tâm lý cao hôn không ít, ta nhớ năm đó có người còn bị ta mắng bất tỉnh đây. Không biết là do tâm lý tăng lên, vẫn là dây thần kinh xấu hổ biến mất? Xem ra da mặt đều dầy không ít a". Thiên Nhất Tiếu châm chọc đáp.
"Đấu miệng lưỡi cũng không có ý nghĩa, hiện tại đều đến đủ. Càng kéo dài thời gian tất cả đều bất lợi, vẫn là trực tiếp đánh đi". Trần Tuệ Dung nhíu mày lên tiếng.
"Tốt, ta liền thích ngươi cái tính cách này, không phục liền làm. Nếu ngươi trẻ ra 20 tuổi, ta nhất định sẽ lấy ngươi". Lang tộc người dẫn đầu âm thanh vang lên.
"Tiểu cẩu, trong núi không đủ thúc ăn hay thiếu nước? Ngươi là ăn phân lớn lên đúng không? Có cần ta vạch quần ra cho ngươi liếm không? Đảm bảo mùi vị khiến ngươi hài lòng". Tô Kiệt cười lạnh nói.
"Ở đây không tiện a, nếu không ta chuẩn bị cho hai người các ngươi cái phòng nhỏ? Làm tại chỗ này, người ta sẽ xấu hổ". Xà tộc cũng tham gia náo nhiệt.
Đám đệ tử thánh địa cùng đệ tử yêu tộc tại chỗ hóa đá.
Gương mặt ai nấy đều cứng ngắc, những lời thô thiển như vậy lại phát ra từ miệng cũng những vị cường giả này? Đây là đại hội luận võ? Vẫn là chửi bậy đại hội? Làm sao bình thường uy nghiêm như vậy, hiện tại đều biến thành cái dạng này?!
"Đủ chưa? Các ngươi là đến đánh nhau hay xúc tiến tình cảm? Mắng là yêu đánh là thương đúng không? Mắng nghiện rồi đúng không?". Hồ tộc thật sự nhịn không được nữa đành lên tiếng.
Tuy nhiên sớm biết sẽ như này, dù sao nhiều năm như vậy đều là như thế, nhưng là vẫn không nhịn được.
Lời nói quá mẹ nó tổn hại.
"Thời gian không nhiều, đừng lại nói nhảm". Trần Tuệ Dung trầm giọng nói.
"Tốt, quy củ cũ, hỗn chiến cùng đơn chiến". Một tên Sư tộc đi lên nói.
Tại yêu tộc, Sư tộc có thể nói là uy vọng lớn nhất, cho nên khi Sư tộc lên tiếng, những tộc khác cũng sẽ không nói thêm cái gì.
"Chờ một chút, đơn chiến có thể, mỗi bên cử ra 16 người tham chiến. Bên nào thắng nhiều hơn liền thắng. Nhưng mà hỗn chiến, vẫn là 16 người. Nhiều hơn liền phạm quy, các ngươi mang theo gần 50 người, bên chúng ta chỉ có hơn 20 người, cái này không công bằng". Tô Kiệt nói.
"Ha ha, hèn nhát. Chúng ta yêu tộc cũng không vô sỉ tới mức đó, đương nhiên nhân số sẽ bằng nhau, những người còn lại chúng ta chỉ mang theo để chúng tăng thêm kiến thức. Dù sao chúng ta yêu tộc trời sinh liền không có hạn chế, dược thủy chống Tử Vong Hoa không có hạn chế". Một tên Kim Cương tộc đáp.
"Hắc, một con khỉ cũng lớn tiếng như vậy? Không hiểu qua thuyết tiến hóa sao? Quên mất, chúng ta nhân loại là hướng về tiến hóa, còn Kim Cương tộc các ngươi là thoái hóa. Khó trách cơ thể như thế lắm lông, thật cay con mắt". Tôn Quân Hàn khó chịu nói.
"Ngươi mẹ nó lập lại lần nữa?". Kim Cương tộc toàn bộ đều tức muốn điên. Ánh mắt đỏ ngầu nhìn Tôn Quân Hàn.
"Tức giận? Khoe khoang bản thân sao? Chưa nghe qua thuốc có ba phần độc? Tới tới tới, nơi này ta có hơn trăm bình dược thủy chống Tử Vong Hoa, ngươi dám uống sao?". Tôn Quân Hàn cười lạnh nói.
"Đủ, các ngươi muốn ồn ào tới khi nào? Nói nhảm nhiều như vậy?". Ngưu tộc gầm lên.
"Mẹ nó, quả nhiên là đầu toàn cơ bắp". Thiên Nhất Tiếu đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai.
Ngưu tộc gầm lên, quả thật rất có lực chấn nhiếp. Âm thanh kia quả thật lớn kinh người.
Đám đệ tử thánh địa cũng vô thức bưng kín lỗ tai, âm thanh quá lớn, màng nhĩ có chút đau.
"Bắt đầu được chưa?". Trần Tuệ Dung nói.
"Tốt, Ngưu Đại Lực, ngươi lên". Ngưu tộc người dẫn đầu lên tiếng.
"Đổng Dương!". Tôn Quân Hát quát lên.
Đổng Dương, Thần Thủy Cung thánh tử. Nghe được cung chủ lên tiếng, hắn lập tức nhún nhảy lên võ đài. Mà phía bên kia, Ngưu tộc Ngưu Đại Lực cũng đi lên.
Lạc Cảnh Thiên nhíu mày đánh giá Ngưu Đại Lực.
Cơ thể cùng nhân loại không sai biệt lắm, nhưng mà cao tới gần ba mét, trên tay cầm một cái đại chùy vô cùng to lớn, cánh tay so với Đổng Dương eo còn to hơn. Quả thật giống như người trưởng thành cùng trẻ con như thế. Trên đầu mọc hai cái sừng dài, gương mặt có chút dữ tợn, giống như là trong truyền thuyết đầu trâu mặt ngựa như thế.
Cả cơ thể tràn ngập lực bộc phát, nàng không nghi ngờ chút nào, nếu như Ngưu Đại Lực toàn lực một quyền đánh xuống, có thể sánh với nàng vận dụng sáu, bảy thành linh lực.
Đây là ưu điểm khác nhau sao giữa nhân loại cùng yêu tộc sao?!
"Đối thủ của ta đâu? Làm sao không thấy?". Ngưu Đại Lực đi lên, hắn đưa tay lên trán, giống như đang tìm kiếm người như thế, âm thanh tràn ngập kỳ quái. Hiển nhiên, hắn là đang trào phúng Đổng Dương cơ thể thấp bé. Sau đó ánh mắt mới rơi vào trên người Đổng Dương, âm thanh lại vang lên.
"Nhóc con, gọi người lớn của ngươi đi ra, ta không cùng tiểu hài tử đánh nhau".
"Nhân loại chúng ta vốn cao ngạo, không thích cúi đầu, cũng không cúi nổi. Yêu tộc các ngươi cái này làm sao học dễ dàng như vậy? Chậc chậc". Đổng Dương không chút quan tâm, âm thanh trào phúng vang lên.
"Bắt đầu". Bên ngoài, Tô Kiệt thấy hai người đấu võ mồm, hắn bất đắc dĩ thở dài lên tiếng.
Ngưu Đại Lực nghe thế, đại chùy trong tay vung xuống.
Đổng Dương hơi nhướng mày, chân khẽ vận lực liền né tránh, kiếm đeo bên eo rút ra, đâm thẳng vảo cánh tay Ngưu Đại Lực, nhưng mà hắn hiển nhiên đánh giá thấp độ phòng ngự của Ngưu Đại Lực.
"Mẹ nó, độ dày này cùng da mặt yêu tộc các ngươi cũng không kém bao nhiêu đâu". Nhìn kiếm của mình không có xuyên qua làn da của Ngưu Đại Lực, Đổng Dương nhếch miệng nói.
"Ha ha, ta chính là da dày thịt béo, lực lượng nhỏ nhoi như thế cùng muốn phá phòng ngự của ta?". Ngưu Đại Lực đắc ý nói.
Đám yêu tộc nhất thời che mặt.
Đại ca, hắn là đang nhạo báng ngươi a, ngươi đắc ý cái rắm.
Mẹ nó, IQ này… khó trách người ta nói Ngưu tộc các ngươi trong đầu toàn cơ bắp. Trí thông minh như này quả thật không có người nào.
Đổng Dương nhếch miệng, kiếm trong tay nhất thời loé sáng, xẹt một cái, cánh tay Ngưu Đại Lực nhất thời đổ máu.
Ngưu Đại Lực đau đớn kêu lên một tiếng, tức giận vung đại chùy đập tới.
Lạc Cảnh Điềm lúc này đã nhìn ra, Ngưu Đại Lực tuy nhiên lực lượng cường đại, nhưng tốc độ không nhanh. Chỉ cần có thể né tránh hết thảy chiêu thức, như vậy phần thắng có thể đảm bảo.
Nhưng mà…
Chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Ngưu Đại Lực sức mạnh nằm ở thế vô địch tuyệt đối cùng thế hệ. Hơn nữa phòng ngự cũng vô cùng biến thái. Chỉ cần Đổng Dương dính một chiêu, như vậy trò chơi liền kết thúc.
Hơn nữa, yêu tộc nàng hiểu qua đôi chút, mạnh nhất cũng là vận dụng huyết mạch. Xem ra cả hai cũng chưa có dùg toàn lực.
Hiện tại khảo nghiệm chính là Đổng Dương có thể duy trì được thể lực hay không. Nếu không dùng toàn lực, sợ rằng rất khó để kết thúc trận đấu.
Quả nhiên đúng như nàng nghĩ.
Trận đấu kéo dài suốt năm phút nhựng chưa phân ra được thắng bại. Đổng Dương giống như cá trạch, né tránh chiêu thức của Ngưu Đại Lực sau đó phản kích.
Nhưng mà Ngưu Đại Lực phòng ngự quá mạnh, hơn nữa cũng không giống như ban đầu dùng thân thể máu thịt đi đỡ, mà bên ngoài làn da xuất hiện một tầng màng mỏng đem uy lực chiêu thức của Đổng Dương cản lại.
Với lại… thể lực của Đổng Dương, hiên nhiên so với Ngưu Đại Lực kém nhiều lắm.
Hắn cũng biết điều này, cho nên nãy giờ chỉ đang chờ đại thời cơ.
Ngưu Đại Lực đại chùy quét ngang, Đổng Dương ánh mắt loé lên, trong nháy mắt hưng phấn. Vực trong nháy mắt giải phong, lan toả ra xung quanh.
Võ đài này do tứ đại cường giả nhân loại lập ra, cho nên vô cùng thần kỳ, nó đem phạm vi ảnh hưởng của Vực giảm xuống, chỉ có tác dụng bên trong võ đài, nên người bên ngoài cũng không có bị ảnh hưởng.
Oanh.
Đại chùy đánh vào trên thân Đổng Dương, nhưng là không có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Đổng Dương cơ thể được bao phủ bởi một tầng kim sắc, uy lực một chiêu của Ngưu Đại Lực hoàn toàn bị ngăn lại.
Mà Đổng Dương kiếm trong tay cũng bổng nhiên biến lớn, so với đại chùy của Ngưu Đại Lực cũng không kém chút nào.
Một kiếm bổ xuống, Ngưu Đại Lực trong nháy mắt bị đánh thổ huyết bay ra ngoài.
"Kim thuộc tính thật mạnh mẽ, khó trách có thể cứng đối cứng". Lạc Cảnh Điềm lẩm bẩm.
Oa!
Đám đệ tử thánh địa hưng phấn kêu lên. Nhưng mấy người Trần Tuệ Dung gương mặt lại nhíu lại
Yêu tộc bên kia cũng không có hành động gì, nhưng Lạc Cảnh Điềm phát hiện, Ngưu tộc… đang cười.
Ánh mắt nhìn lên võ đài, xem ra… trò chơi lúc này mới bắt đầu.