Chương 186: Miệng lưỡi chi tranh

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 186: Miệng lưỡi chi tranh

"Tới nơi rồi". Trần Tuệ Dung lên tiếng.

Lạc Cảnh Điềm hơi nhướng mày, đi về phía trước vài bước, nhất thời, nàng cả người liền sửng sốt, cảnh tượng trước mặt phá vỡ mọi nhận thức về thiên nhiên của nàng.

Trước mặt nàng là một ngọn núi cực lớn, đỉnh núi vô cùng bằng phẳng, xung quanh không có cây cối, nhưng trên mặt đất lại móc lên vô số đóa hoa. Điều kỳ lạ là, mỗi đóa hoa cùng màu sắc đều xếp cùng với nhau, cả một ngọn núi tạo thành một cái cầu vồng như thế.

Thất Thải Sơn.

Đỉnh núi cao nhất Thiên Linh Đại Lục, là ranh giới giữa yêu tộc cùng nhân loại, nơi này nhìn như xinh đẹp, nhưng thực tế những đóa hoa kia đều là cực độc. Đó cũng không phải là hoa thông thường, mà là Ngũ Độc Hoa.

Nơi này ban đầu vốn dĩ là chiến trường năm xưa nhân loại cùng yêu tộc giao chiến, người cùng yêu tộc chết ở đây phải lên tới con số hàng tỷ người. Mà những đóa hoa này, chính là được máu người cùng máu yêu tộc uẩn nhưỡng mà thành.

Nó còn một cách gọi khác - Tử Vong Hoa.

Rượu độc Lạc Cảnh Thiên trước kia vẫn uống cũng chứa đựng loại hoa này.

"Thật là xinh đẹp". Đám đệ tử thánh địa nhịn không được lên tiếng.

"Đừng nhìn nó xinh đẹp, nhưng bên dưới này có hàng tỷ xương cốt, nơi này từng là chiến trường chính giữa nhân loại và yêu tộc, cũng là nơi ma thú thường xuyên lui tới".

"Nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì, ma thù dần rời đi, nhân loại cùng yêu tộc ở nơi này lâu ngày đều sẽ chết bất đắc kỳ tử. Sau đó chúng ta phát hiện Ngũ Độc Hoa, cũng biết được chân tướng nơi này". Tô Kiệt trầm giọng nói.

"Chân tướng là cái gì?". Đổng Dương hiếu kỳ hỏi.

Tô Kiệt nhìn hắn một cái, không có lên tiếng. Bàn tay giơ lên, linh lực nháy mắt nhưng tụ lao về phía trước, giống như một cái bàn tay vô hình đem một đóa Ngũ Độc Hoa nhổ lên.

Tê!

Đám người hít vào một ngụm khí lạnh.

Họ thấy được, rễ của Ngũ Độc Hoa rất dài, hơn nữa, nó… đang cắm vào một bộ xương khô. Toàn bộ bộ xương đều bị rễ hoa đâm xuyên qua, giống như một cái người bị hàng vạn ống nhựa cắm vào người như thế, nhìn vô cùng rùng rợn.

"Ngũ Độc Hoa, hay còn gọi là Tử Vong Hoa. Kịch độc vô cùng, có thể khiến người mê mẩn tâm trí, tiêu tan linh lực. Chất độc không màu không vị, cũng không có hình dáng cụ thể. Chất độc của nó chính là phấn hoa, một khi ăn vào, không cách nào giải. Sẽ bị nó mê hoặc tâm thần, tuyệt thực tới chết. Hơn nữa nó còn có thể xuyên qua linh lực cùng làn da tiến vào cơ thể". Tôn Quân Hàn nói.

"Tôn cung chủ, vậy sao lại không đem loại hoa này diệt?". Tô Thanh Ảnh khó hiểu hỏi. Cũng có chút sợ hãi lùi lại một bước.

"Không cách nào diệt được. Chúng ta cùng yêu tộc từng thử qua vô số lần, nhưng mỗi lần sau khi đem chúng đốt hết, trong vòng một ngày nó lại sẽ lần nữa xuất hiện. Hơn nữa độc tính còn mạnh hơn trước".

"Mà lại, chất độc này là ẩn trong không khí, chỉ cần bất kỳ sinh vật nào ở lại nơi này ba ngày, tất cả đều không ngoại lệ, đều sẽ chết, bất kể cảnh giới. Cho nên nơi này ngoài gọi là Thất Thải Sơn, còn được gọi là Tử Vong Chi Địa". Thiên Nhất Tiếu, Thiên Điện điện chủ lên tiếng.

"Cho nên các ngươi tốt nhất cẩn thận, không nên nán lại nơi này quá lâu, đem thứ này ăn đi". Trần Tuệ Dung lấy ra một đống bình dược thủy đưa cho Băng Cung đệ tử nói.

Những vị tông chủ khác cũng làm như thế.

"Đây là cái gì?". Lạc Cảnh Điềm nhíu mày lên tiếng.

"Một loại dược vật ức chế thần kinh. Có tác dụng tạm thời ngăn cản Tử Vong Hoa độc phấn. Mỗi người cả đời chỉ có thể dùng ba lần, một lần chống đỡ chỉ được ba ngày. Cho nên, đừng có lãng phí". Trần Tuệ Dung nói.

Mấy người đệ tử thánh địa đem bình dược uống vào, sau đó ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía trước.

Lạc Cảnh Điềm ánh mắt cực kỳ trong suốt, nàng tuy nhiên bị khung cảnh hắc ám ẩn dấu sau vẻ đẹp này làm giật mình, nhưng độc Tử Vong Hoa… nàng còn thật không có để vào mắt. Thượng Cổ Chi Linh năm năm qua để nàng uống một loại dược, khiến cho cơ thể nàng có thể miễn nhiễm với mọi loại độc tố.

Hơn nữa đây cũng chỉ là một loại biện pháp phòng ngừa, bản thân nàng Vân Mộng Thiên Hương Quyết có thể hoàn mỹ đem mọi loại độc tính trung hòa, thậm chí có thể dùng nó tới tu luyện.

Cho nên nàng thật đúng là không xem loại độc này ra gì, nàng chỉ là làm bộ một chút cho người khác nhìn mà thôi.

Đám người tiếp tục băng qua nơi này, đi tới trên phía ngọn núi.

Lạc Cảnh Điềm giống như đi vào nơi dành riêng cho mình như thế, phấn Tử Vong Hoa vô hình trong không khí bị nàng dẫn dắt vào cơ thể luyện hóa. Tại nơi này, nàng tu luyện một ngày so với tại Băng Cung mạnh hơn gấp vài lần. Nơi này quả thật là bảo địa tu luyện a.

Những người khác thì không có như vậy, cũng chỉ có mấy người tông chủ đã từng trải nên không có quá nhiều phản ứng, những tên còn lại ai nấu vẻ mặt đều mang theo một vẻ lo lắng hãi hùng.

Rất nhanh, đỉnh núi liền đã ở trước mặt.

Đỉnh núi là bằng phẳng, có một cái lôi đài cực lớn trên đó, xung quanh lôi đài cắm lấy bốn cái cột trụ lớn vô cùng, nhìn qua cực kỳ khí thế. Khiến người khác cảm thấy có một loại uy nghiêm nào đó.

"Tứ trụ, đại biểu cho tứ đại cường giả đỉnh cấp nhân loại. Nơi này họ từng đem yêu tộc đè xuống đất ma sát, khiến yêu tộc không dám nhòm ngó lãnh thổ nhân loại. Nhưng đáng tiếc, thời kỳ huy hoàng cũng không phải rất lâu".

"Tứ trụ là sỉ nhục của yêu tộc, nhưng chúng cũng không có làm gì được. Tứ trụ được tứ đại cường giả hợp lực dựng lên, không người có thể phá. Cũng chính vì vậy, mỗi 10 năm, yêu tộc liền muốn tới nơi này cùng nhân loại ước định chiến đấu. Đó cũng là cách mà chúng tìm lại mặt mũi". Thiên Nhất Tiếu đưa tay sờ cột trụ cảm thán nói.

Ngay tại lúc này, một loạt khí tức cường hãn hướng về phía bên này lao tới. Đám người ánh mắt nhìn qua, liền thấy một cái đội ngũ yêu tộc bay tới, vị trí rõ ràng, thứ tự ngang nhau.

Bát đại yêu tộc mạnh nhất đương thời.

Hổ tộc! Hồ tộc! Kim Cương tộc! Ngưu tộc! Xà tộc! Ưng tộc! Sư tộc! Cuối cùng chính là Lang tộc.

Lạc Cảnh Điềm có chút kỳ quái, làm sao không thấy Hải tộc?.

"Ha ha, ta còn tưởng các ngươi sợ hãi không dám ứng chiến đây". Tên dẫn đầu Hổ tộc lên tiếng.

"Lần này chất lượng so với lần trước không tệ". Xà tộc liếm láp bờ môi, ánh mắt âm độc nhìn đám người như cười như không nói.

"Xem ra lần này chúng ta cũng không cần phải tranh đấu, ta thấy được hai cái mỹ nữ, đủ chúng ta chơi". Sư tộc lên tiếng.

Lạc Cảnh Điềm lông mày nhíu chặt, đám yêu tộc này phát ra những từ ngữ quá ô uế, nàng theo bản năng cảm thấy căm ghét. Hơn nữa nàng còn thấy một tên Kim Cương tộc nhìn nàng với cái ánh mắt đầy vẻ xâm lược tính chất, trong nháy mắt đó nàng vẻ mặt liền giống như một tòa núi băng phát ra vẻ lạnh lẽo vô cùng.

"Ngậm miệng, quả nhiên là dã thú, một chút tố chất cũng không có". Thiên Nhất Tiếu lạnh lùng quát lên.

Đám người họ cũng không phải ăn chay, mỗi lần đám yêu tộc đều là phát ra những lời nói như vậy. Chẳng qua chỉ là muốn để cho thánh địa đệ tử tạo áp lực mà thôi.

"Miệng chó không mọc được ngà voi. A, ta quên, có tới hai cái họ chó động vật. Ta là nói Lang tộc, cũng không phải nói Hồ tộc các ngươi. Mặc dù ta biết các ngươi trong tộc cũng không thiếu Bách Hợp Hoa. Có cơ hội có thể biểu diễn Bách Hợp nở hoa cho ta xem được chứ? Hắc hắc". Tôn Quân Hàn cười bỉ ổi nói, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.

"Còn có mấy cái tiểu xà đây. Ta nghe nói Xà tộc thứ kia đều là ẩn vào trong, ta còn thật chưa thấy qua. Nếu không cách ngươi móc ra cho ta xem một chút? Xem xem rốt cuộc là cái hình dáng gì?". Tô Kiệt cũng lên tiếng.

Đám đệ tử thánh địa ban đầu khi nghe thấy yêu tộc lên tiếng, trong lòng có chút áp lực, nhưng sau đó thấy mấy vị tông chủ đáp trả, áp lực cũng biến mất. Chẳng qua ai nấy trên mặt đều hiện lên vẻ cổ quái.

Làm sao mấy vị tông chủ này… có chút đê hèn đây? Lời nói làm sao đều bỉ ổi như vậy?!

Thực ra thì Trần Tuệ Dung cũng muốn nói, nhưng bản thân bà ta là nữ, da mặt không có dầy như vậy, cho nên chỉ có thể để ba tên kia biểu diễn.

Lạc Cảnh Điềm có chút kinh ngạc, trong ấn tượng cùng hiểu biết của nàng. Đường đường là một người nắm giữ thế lực lớn nhất nhân loại, hẳn là phải chú ý hình tượng cùng tố dưỡng, làm sao ai nấy đều như thế… không biết xấu hổ?!

Bất quá, không biết vì cái gì, nàng lại cảm thấy mấy vị tông chủ này rất khá. Không cố kỵ hình tượng chút nào vì đệ tử mà lên tiếng bảo vệ.