Chương 183: Tứ Đại Thánh Địa

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 183: Tứ Đại Thánh Địa

(PS: Ta k nhớ rõ ban đầu viết là tam đại thánh địa vẫn là tứ đại thánh địa, cho nên nếu có sai lầm chỗ này, bỏ qua cho)

"Điềm Điềm, chuẩn bị thế nào rồi?". Trần Tuệ Dung nhìn Lạc Cảnh Điềm hỏi.

"Không cần quan tâm ta". Lạc Cảnh Điềm liếc nhìn bà ta một cái, sau đó đáp.

Nàng nhưng nhớ kỹ chính Trần Tuệ Dung đem Tô Thanh Ảnh giấu đi khiến nàng không cách nào tìm thấy, nếu không với tính cách của nàng, nàng sớm đã đi tìm Tô Thanh Ảnh tính sổ rồi.

Có lẽ nhiều người không biết, chỉ đơn giản là một cái dây cột tóc, làm sao lại mâu thuẫn tới mức độ này. Nhưng trong lòng Lạc Cảnh Điềm, nó là thứ duy nhất khiến nàng chèo chống cho đến hiện tại. Là năm đó Lạc Cảnh Thiên tặng nàng, nàng xem nó như trân bảo, cho nên khi nó bị cắt đứt, nàng có bao nhiêu tức giận cũng không cần nói.

Hôm nay là ngày cực kỳ trọng đại, mỗi 10 năm một lần. Vào ngày này mỗi năm, tứ đại thánh địa sẽ mang theo Thánh Tử, Thánh Nữ cùng một số đệ tử yêu nghiệt tới cùng yêu tộc đối chiến.

Thiên Linh Đại Lục cực kỳ rộng lớn, nhưng vấn đề là tài nguyên lại không có trong tưởng tượng nhiều như vậy. Mà yêu tộc bị khế ước hòa bình hạn chế, cho nên cũng không tiện trở mặt, hơn nữa dù có cũng chỉ ép nhân loại vào thế liều mạng mà thôi. Cho nên đây chính là cách mà yêu tộc cùng nhân loại thống nhất tiến hành phân phối tài nguyên.

Nhiều năm qua, ban đầu vốn dĩ dưới sự dẫn dắt của các tiền bối, nhân loại địa bàn so với yêu tộc cũng không kém bao nhiêu, nhưng sau nhiều năm chiến tranh, cả hai bên mới quyết định dùng biện pháp này, cũng chính từ đó mà tứ đại thánh địa thành lập.

Bên thắng sẽ có thể đạt được một cái cao cấp di tich, năm cái trung cấp di tích cùng 10 sơ cấp di tích của đối phương.

Mấy trăm năm qua, nhân loại luôn luôn bại, mà lần thắng đầu tiên chính là 30 năm trước, hơn nữa còn dựa vào Băng Cung mới có thể chiến thắng. Cũng chính là Phùng Nguyệt, mẹ của Lạc Cảnh Điềm. Năm đó nàng nhưng là thiên chi kiêu tử, nàng trong cuộc tỷ thí đó lấy tới cho nhân loại chiến thắng đầu tiên suốt mấy trăm năm qua.

Mà năm đó cũng là lúc Phùng Nguyệt cùng Lạc Vũ Quân biết nhau, Lạc Vũ Quân năm đó biểu hiện cũng chỉ so với Phùng Nguyệt kém một chút mà thôi, mà hai người sau đó bắt đầu dần dần liên hệ với nhau, cuối cùng liền xảy ra chuyện cẩy huyết bỏ nhà rời đi.

Cũng chính vì vậy, Lạc Cảnh Điềm là con của Phùng Nguyệt cùng Lạc Vũ Quân, không cần nói cũng biết thiên phú thế nào. Hơn nữa năm năm qua, Trần Tuệ Dung chứng kiến thiên phú kinh người của nàng cũng đã xác nhận điểm này.

Nếu dựa vào tình mà nói, Trần Tuệ Dung bà ta không xứng làm mẹ, làm bà ngoại. Nhưng dựa theo lý mà nói, bà ta làm tất cả cũng chỉ vì nhân loại tốt hơn mà thôi, đúng hay sai khó ai nói được.

Lạc Cảnh Điềm nhìn về phía Tô Thanh Ảnh, ánh mắt tràn đầy cừu hận. Nếu không phải có Trần Tuệ Dung tại, nàng biết mình giết không được Tô Thanh Ảnh, nếu không sợ rằng nàng sớm đã động thủ rồi.

Không sai, chuyến đi này Tô Thanh Ảnh cũng đi theo, dù sao thực lực của nàng cũng thuộc vào top năm người mạnh nhất trong thế hệ trẻ. Có nàng đi phần thắng sẽ lớn hơn.

"Các ngươi tới rồi a". Đi tới địa điểm, một nam tử trung niên đi tới chào đón đám người Băng Cung, nở ra nụ cười thân thiện nói.

"Tô tông chủ đến sớm hơn so với ta nghĩ, ta còn cho rằng Băng Cung chúng ta mới là người tới sớm nhất chứ". Trần Tuệ Dung đi tới cười đáp, sau đó quay qua nhìn đám người Sở Như Mộng nói.

"Đây là Tô Kiệt, tông chủ Yến Thanh Tông".

"Tô tiền bối, ngài khỏe". Lạc Cảnh Điềm không hề có bất kỳ phản ứng nào, cũng chỉ có đám người sau lưng nàng mới lên tiếng.

Tô Kiệt liếc qua Lạc Cảnh Điềm, trong lòng có chút kỳ quái. Hắn giống như mới chỉ cùng cô bé này lần đầu gặp mặt đi? Làm sao lại có thái độ này? Hơn nữa ánh mắt nhìn hắn giống như rất lạnh lùng cùng chán ghét như thế.

"Đây là…". Tô Kiệt khó hiểu lên tiếng.

"Ách… đây là Băng Cung Thánh Nữ, Lạc Cảnh Điềm. Nàng tính cách có chút lạnh lùng, không thích cùng người lạ giao tiếp, Tô tông chủ bỏ quá cho". Trần Tuệ Dung có chút bối rối nói.

"Là như thế a". Tô Kiệt hiển nhiên không tin, nhưng vấn đề mặt mũi vẫn phải cho. Dù sao Yến Thanh Tông cùng Băng Cung cũng có giao tình không nhỏ, hơn nữa trước mặt hậu bối cũng không tiện nói cái gì.

Ngay tại lúc này, hai nhóm người đi tới.

"Băng Cung cung chủ, Yến Thanh Tông tông chủ, các ngươi đến thật là sớm". Một nam tử giọng nói vang lên.

"Ta còn tưởng là ai, ra là Thần Thủy Cung cung chủ Tôn Quân Hàn". Trần Tuệ Dung cười nói.

"Uy, ta còn sống đây, không ai chào đón ta sao?". Một giọng nói khác vang lên.

"Ha ha, Thiên Điện điện chủ Thiên Nhất Tiếu, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?". Tô Kiệt đi tới cười lớn nói, sau đó cùng Thiên Nhất Tiếu ôm một cái.

"Xem ra đều đã đến đông đủ, chúng ta vẫn là lên đường đi. Yêu tộc bên kia cũng không dễ nói chuyện như vậy". Trần Tuệ Dung lên tiếng.

"Tốt, kia liền đi thôi". Tô Kiệt nói.

Sở dĩ làm như vậy, chẳng qua họ sợ yêu tộc trên đường bố trí mai phục mà thôi, dù sao nhiều người nhiều sức mạnh, có thể bảo vệ lẫn nhau, dù sao trong lịch sử cũng không thiếu trường hợp như vậy.

Họ cũng không dám để ma thú kéo xe, năm đó có một lần yêu tộc lợi dụng ma thú của họ, cũng không biết sử dụng biện pháp gì mà khiến cho đám ma thú hết thảy cuồng loạn, cuối cùng bị kéo dài thời gian dẫn tới bị phán quyết thua cuộc, họ cũng không muốn bị lại lần nữa, vì vậy chỉ có thể đi bộ hoặc là bay đi.

"Lạc Thánh Nữ, chúnh ta lại gặp mặt, chia tay nhiều năm, không biết vẫn khoẻ chứ?". Lạc Cảnh Điềm đang đi liền có một tên nam tử đi tới bắt chuyện.

Lạc Cảnh Điềm nhìn quá, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng nói.

"Ta và ngươi cũng không quen thuộc tới mức có thể để ngươi dùng hai từ 'chia tay' tới nói. Còn nữa, cách xa ta một chút".

Người này chính là Đổng Dương, Thần Thủy Cung Thánh Tử.

Nàng đối với hắn cũng không có quen thuộc gì, thậm chí có thể nói là chán ghét. Với lại nàng cũng chỉ gặp mặt duy nhất một lần. Không nghĩ tới hắn lại đi lên cùng nàng bắt chuyện.

"Thánh Nữ, tuy nhiên ngươi không thích hắn, nhưng cũng không cần nói nặng lời như vậy chứ? Tứ đại thánh địa giống như một nhà, cũng đừng vì cảm thụ cá nhân ảnh hưởng hoà khí".

Người lên tiếng chính là Tô Thanh Ảnh.

"Ngươi không có tư cách dạy ta lên làm cái gì, ta cũng không có nghĩa vụ vì Băng Cung làm cái gì. Đây chỉ là một cái giao dịch. Còn nữa, ngươi tốt nhất nên câm miệng, tuy rằng Trần Tuệ Dung bà ta bảo vệ ngươi, nhưng cũng tránh không khỏi có lúc sơ xuất, đến lúc đó chết cũng không biết chết thế nào". Lạc Cảnh Điềm lạnh lùng nói.

"Ngươi!!!"

Tô Thanh Ảnh bị nói nghẹn lời.

"Hai vị mỹ nữ, cần gì...".

"Lăn!"

Tô Thanh Ảnh cùng Lạc Cảnh Điềm đồng thời nhìn Đổng Dương quát lớn.

Đổng Dương:...

Bị hai ngươi như chỉ vào mặt mắng, hắn nhất thời xám xịt rời đi.

Đừng nhìn Tô Thanh Ảnh vì hắn lên tiếng, nàng chẳng qua chỉ muốn để Lạc Cảnh Điềm khó xử mà thôi.

Trần Tuệ Dung một mực chú ý bên này, cho nên chuyện xảy ra bà ta cũng biết rõ. Bà ta chỉ là sợ Lạc Cảnh Điềm làm chuyện bất lợi cho Tô Thanh Ảnh, về phần Đổng Dương... Một tên nam tử xui xẻo mà thôi.

Bà ta là người từng trải, nhìn rất rõ mọi việc. Đừng thấy rằng Lạc Cảnh Điềm cùng Tô Thanh Ảnh bất hoà, nhưng thực tế bà ta có thể nhìn ra, Lạc Cảnh Điềm chỉ đơn thuần là tức giận, cũng không còn hận Tô Thanh Ảnh.

Mà Tô Thanh Ảnh gây chuyện, cũng chỉ vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Lạc Cảnh Điềm mà thôi.

Đổng Dương hắn ngu xuẩn nên mới đi đâm đầu vào mũi giáo. Lạc Cảnh Điềm cùng Tô Thanh Ảnh đều đang có nồng nặc oán khí, hắn đi đâm đầu vào, đánh đời.

"Trần cung chủ, Thánh Nữ của Băng Cung các ngươi có vẻ như... tính tình rất nóng nảy a". Tôn Quân Hàn thấy đệ tử của mình bị mất mắt mặt, cũng không tức giận, ngược lại là cười nói.

Dù sao chuyện của đám trẻ, những bậc tiền bối như ông ta sẽ không quá quan tâm, ông ta chỉ hiếu kỳ mà thôi.

"Ta lại thấy rất có cá tính, cô bé này thiên phú còn thật lợi hại, đã sắp bước vào Tử Linh cảnh rồi. Trần cung chủ, muốn hay không ta làm mai mối để Thánh Tử Thiên Điện cùng Thánh Nữ Băng Cung làm một đôi?". Thiên Nhất Tiếu cười nói.

"Không được, nàng tính cách quá cố chấp, ta cũng không dám ép quá chặt, chuyện này vẫn là đừng nói nữa". Trần Tuệ Dung thở dài lắc đầu nói.

"Chẳng lẽ hôn nhân không phải do trưởng bối an bài? Cô bé này có chút phản nghịch a. Ngươi nên hảo hảo dạy dỗ lại một chút". Tô Kiệt lắc đầu nói.

Hắn cũng không phải có ý xấu gì, chỉ đơn thuần là quan điểm mà thôi.

"Ngươi không hiểu, nếu ta thật sự dám ép buộc nàng, tin hay không ngày hôm sau liền phải cho Thánh Tử của các ngươi nhặt xác? Nàng có thể không làm gì được ta, nhưng muốn giết chết đối tượng mai mối của nàng lại rất dễ dàng". Trần Tuệ Dung lắc đầu nói.