Chương 184: Lạc Cảnh Thiên đi dạo kỹ viện

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 184: Lạc Cảnh Thiên đi dạo kỹ viện

"Không phải chứ? Cái này cũng quá…". Tô Kiệt có chút nhíu mày nói.

"Chuyện của bọn nhỏ, ngươi cũng đừng có xen vào". Trần Tuệ Dung lạnh nhạt nói, nhưng trong lòng lại có chút bất đắc dĩ. Nếu như Lạc Cảnh Điềm nghe lời bà ta thì tốt biết bao nhiêu.

Đám người cứ thế tiến tới vị trí ước đấu…



Bích Thủy Đàm.

Lạc Cảnh Thiên đã tỉnh lại được vài ngày, thấy được tiểu Nguyệt, hắn có thể nói là vui vẻ vô cùng. Nhưng hắn cũng không có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, tuy nhiên cầm xuống Bích Thủy Đàm, nhưng mà xung quanh các thế lực khác có cũng không phải ăn chay, nếu không phải vị trí quá xa, chỉ sợ lúc này Bích Thủy Đàm liền sẽ nhận thêm một vài đợt tấn công từ phía yêu tộc rồi.

Nhưng vấn đề này cũng không phải rất quan trọng, dù sao vị trí cách xa nhau, hơn nữa tài nguyên nơi này cũng không có nhiều, xung quanh ngàn dặm Bích Thủy Đàm, không có nổi lấy một cái trung cấp di tích, tại trong thành cũng chỉ có một cái hạ cấp di tích mà thôi, so với những nơi khác kém nhiều lắm.

Đây cũng là một trong những lý do vì cái gì Lạc Cảnh Thiên quyết định chiếm lấy nơi này.

Khụ… thực tế là Tiêu Nhược Thủy quyết định, nơi này tài nguyên thiếu thốn, không thể cùng những nơi khác so sánh, dù cho nơi này bị chiếm, khả năng dẫn tới chiến tranh tranh đoạt tài nguyên từ những nơi khác cũng rất thấp. Vẻn vẹn một cái hạ cấp di tích không đáng gia để nhưng thế lực khác đi tranh đoạt, dù sao những chỗ khác có tới tận vài cái hạ cấp di tích, Bích Thủy Đàm di tích lại đã bị khai thác nhiều năm, giá trị không lớn tới mức họ bộc phát triến tranh để chiếm đoạt, mất nhiều hơn được.

Có lẽ trong mắt đám yêu tộc, Bích Thủy Đàm thật đúng là không đám giá nhắc tới, thực lực yếu, tài nguyên thiếu thốn, họ không để vào mắt cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà trong mắt Đinh Tiểu Vân cùng Tiêu Nhược Thủy, nơi này lại là một cái bảo khố rất lớn.

Chưa nói tới việc tài nguyên thế nào, chỉ riêng một cái Bích Thủy Lạc Nhật Hồ, cái hồ lớn nhất Bích Thủy Đàm đã rất có giá trị rồi, nhân loại cùng yêu tộc suy nghĩ là khác nhau.

Yêu tộc không giống nhân loại, họ chỉ là dùng những thứ có sẵn, biết vận dụng một chút cơ sở hạ tầng đi xây dựng thành trì. Nhưng nhân loại lại có thể lợi dụng rất nhiều thứ, nói ví dụ đơn giản nhất chính là nội đan ma thú. Một cái nội đan cấp một ma thú, yêu tộc liếc mắt cũng sẽ không nhìn nhiều một chút.

Mà nhân loại lại có thể lợi dụng nó, biến giá trị của nó tăng lên tới vài lần.

Đối với mấy người Lạc Cảnh Thiên hiện tại, họ thật đúng là không thiếu tài nguyên tu luyện, nhưng họ phải nuôi lấy vài triệu nhân khẩu, cho nên họ thiếu thốn nhất hiện tại chính là thức ăn.

Mà Bích Thủy Lạc Nhật Hồ có thể thỏa mãn điều kiện này, đừng nhìn Bích Thủy Đàm rất lớn, nhưng mà những yêu tộc ở đây chưa từng có bữa ăn no, trừ đám thế lực lúc trước, còn lại những yêu tộc khác mỗi ngày đều phải trải qua ăn bữa nay, no bữa mai. So với nhân loại bình thường thảm hơn nhiều lắm.

Đám yêu tộc này thiếu nhất chính là lương thực, cho nên việc nuôi sống họ là hoàn toàn rất dễ dàng, nhưng cần một chút thời gian.

Tiêu Nhược Thủy sớm đã đem ngũ cốc hoa màu trong Yêu Linh Thôn chuyển tới, cũng để cho đám yêu tộc đi trồng lương thực.

Nàng dám cam đoan, không tới nửa năm, hơn sáu triệu yêu tộc sẽ không cần phải lo lắng về vấn đề lương thực nữa.

Bích Thùy Đàm mặc dù là một toà thành, nhưng nói thật, cơ sở hạ tầng so với nhân loại bình thường thấp hơn quá nhiều. Thậm chí có hộ gia đình còn trải cỏ khô trên đất nằm ngủ, ngay cả một cái túp lều che mưa cũng không có.

Mà những chỗ khác thì nhiều nhất chính là một cái nhà gỗ, Lạc Cảnh Thiên thật đúng là cảm thấy vô cùng thần kỳ. Cuộc sống như thế này mà cũng có thể chịu đựng nổi, hắn xem như phục.

Đổi lại là hắn, chỉ sợ sớm đã chết đói rồi.

Mà Lạc Cảnh Thiên lúc này đang trong một tiểu lâu, gọi là Yêu Hoa Viện.

Yêu Hoa Viện, thứ này đặt tại địa bàn của nhân loại, kia chính là một cái kỹ viện, thấp kém nhất loại kia. Lạc Cảnh Thiên khi biết đó là một cái kỹ viện, hắn kinh ngạc tới há hốc mồm.

Tại thế giới nhân loại, kỹ viện loại này cũng có, hơn nữa có rất nhiều. Nhưng tất cả đều đổi cái danh tự, đại loại như xx quán rượu hay yy hội sở. Tối thiểu nhất về mặt hình thức thì không có gì có thể bắt bẻ, dù người khác biết cũng không nói cái gì, dù sao những nơi đó cũng là nơi dành cho người có tiền.

Nhưng tại Bích Thủy Đàm, Yêu Hoa Viện lại là công khai, hơn nữa hắn phẳng phất thấy được cái bóng của kỹ viện thời cổ đại kiếp trước. Quả thật loé mù mắt của hắn.

Mà điều làm hắn càng chấn kinh hơn là, nơi này người tới bất kể là ăn uống, vẫn là chơi gái thì đều phải dùng nội đan tới trả.


Cả toà thành, 70 phần trăm dân số đều thiếu ăn, 20 phần trăm thiếu tài nguyên, 10 phần trăm cái gì cũng không thiếu.

Với một cái thành thị như này, Yêu Hoa Viện mẹ nó lại cực kỳ đông khách. Điều này làm hắn cảm thấy thống kê dân số là giả tạo. Nhưng Tiêu Nhược Thủy lại hướng về hắn cam đoan rằng đây là thật, hắn còn thật đúng là có chút khó tiếp nhận.

Không sai, hắn không chỉ đến Yêu Hoa Viện, người bên cạnh hắn lại chính là Tiêu Nhược Thủy.

Nữ nhân của mình cùng mình đi dạo kỹ viện... Lạc Cảnh Thiên có chút hiện lên vẻ quái dị. Đây cũng quá...

"Lạc Lạc, ngươi nói chúng ta nên đối đãi nơi này như nào? Công khai mở kỹ viện... có vẻ không tốt lắm". Tiêu Nhược Thủy thấp giọng nói.

Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ đỡ trán. Từ sau khi xác định quan hệ, Tiêu Nhược Thủy liền gọi là Lạc Lạc. Thần mẹ nó Lạc Lạc a, nghe thế nào quái dị như vậy?.

"Ngươi chú ý một chút mấy nữ nhân kia". Lạc Cảnh Thiên biết sửa không được Tiêu Nhược Thủy đối với hắn xưng hô, hắn bất đắc dĩ im lặng không cùng nàng nói, nghe được Tiêu Nhược Thủy lên tiếng, hắn liền chỉ về phía mấy nữ yêu tộc tại tầng hai lên tiếng.

"Ngươi sẽ không phải vừa ý họ đi? Muốn nếm thử dị vực phong tình sao? Ta là không phản đối, nhưng ít nhất cũng tìm yêu tộc đàng hoàng, cùng loại nữ nhân này làm... không sạch sẽ a". Tiêu Nhược Thủy nghiền ngẫm nói.

Phốc!

Nước còn chưa nuốt xuống, Lạc Cảnh Thiên bị nàng một câu nói liền phun ra.

Dị vực phong tình? Thần mẹ nó tình. Ta nếu thật muốn thử, tìm Lạc Thiên Y không tốt sao? Nàng nhưng là bán yêu, động vật quý hiếm bên trong động vật quý hiếm, Thiên Linh Đai Lục thiếu thốn nhất sinh vật, tìm nàng không phải càng có cảm giác thành tựu? Cần đi tìm loại nữ nhân trong những nơi như này?!.

"Ta phục, ngươi có thể biến trở lại loại tính cách trước kia sao? Còn nữa, ta nếu thật tìm, còn cần phải ra ngoài? Ra lệnh một tiếng liền có người đem vài chục cái đến phong ta, ngươi trong đầu đều suy nghĩ thứ gì a". Lạc Cảnh Thiên khoé miệng giật giật lên tiếng.

"Không phải lại đến nơi như này? Ai sẽ tin?!". Tiêu Nhược Thủy bĩu môi nói.

"Xin nhờ, ta là chỉ đơn thuần hiếu kỳ mà thôi. Ta chỉ muốn biết kỹ viện yêu tộc cùng nhân loại có hay không khác biệt, ta...".

"Ngươi vừa nói như vậy... ngươi từng đi dạo kỹ viện?". Tiêu Nhược Thủy

Lạc Cảnh Thiên hận không thể cho mình một cái tát.

"Không phải như ngươi nghĩ. Ta xác thực là đi qua hội sở, cũng từng gặp quá... loại nữ nhân này. Nhưng cha mẹ ta quản rất nghiêm, ta cũng chưa có từng cùng người khác phát sinh quan hệ, càng đừng nói tới loại nữ nhân này". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ giải thích.

"Vậy ngươi tới nơi này là định làm gì?". Tiêu Nhược Thủy nghe thế nội tâm nở hoa, ngoài mặt lại rất bình tĩnh hỏi.

"Đều nói ngươi nhìn hai nữ nhân kia, trên người họ không phải có đáp án sao?". Lạc Cảnh Thiên lần nữa lên tiếng.

Tiêu Nhược Thủy ánh mắt nhìn lên trên, thấy trên đó có hai nữ yêu tộc đang đứng. Dung nhan cũng khá, nhưng mà thực lực... quấy rầy, nàng thật nhìn không ra cái gì. Nàng cũng không phải võ giả.

"Hai người này, thực lực chỉ có đạt tới Khai Linh cảnh sơ kỳ, nhưng Linh Tâm ngưng tụ ra đã có vài năm. Thực lực rất yếu, linh lực nhiều nhưng lại không có chỗ dùng. Ngươi nói xem điều này đại biểu cái gì". Lạc Cảnh Thiên thấp giọng nói.

"Nghèo". Tiêu Nhược Thủy suy nghĩ một chút sau đó nhả ra một chữ.

"... Tốt a, ta quên việc ngươi không phải võ giả. Điều này nói lên rằng họ không nắm giữ bất kỳ loại công pháp nào". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Ý ngươi là...". Tiêu Nhược Thủy ánh mắt sáng lên.

"Không sai, có thể từ phương hương này tấn công". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Yêu tộc tu luyện phương thức khác biệt, đa phần đều dựa vào huyết mạch. Nhưng nếu huyết mạch không đạt tới yêu cầu, như vậy chỉ có một con đường – công pháp.

Thân thể yêu tộc cùng nhân loại cũng không giống, cho nên công pháp có thể để cho yêu tộc tu luyện cực kỳ thưa thớt. Nếu như không có công pháp, yêu tộc vẫn có thể tu luyện, nhưng lại không cách nào đột phá.

Đó chính là lý do hai nữ yêu tộc kia thân thể linh lực rất nhiều, nhưng lại không có tác dụng gì.