Chương 179: Ngươi mẹ nó thật sự là điên rồi
"Ta biết".
"Vậy tại sao còn làm? Họ là gì của ngươi? Đáng giá ngươi làm như vậy?".
"Ca ca đối với ta rất tốt, những người khác đối với ta cũng rất tốt, ta không muốn họ chết". Tiểu Nguyệt mím môi đáp.
"Sinh lão bệnh tử là mỗi người đều phải trải qua, đây là quy luật vũ trụ, không ai có thể thay đổi". Nguyệt Thần lạnh lùng nói.
"Không, có thể thay đổi, chỉ cần người cho phép, ta có thể thay đổi. Ca ca từng cứu ta, nếu không có ca ca, ta cũng không sống được đến bây giờ. Ca ca là ta hết thảy, chỉ cần có thể vì ca ca, bất kỳ điều gì ta cũng có thể làm. Cầu xin ngài, cho phép ta sử dụng nó". Tiểu Nguyệt quỳ trên mặt đất nức nở nói.
Nguyệt Thần ánh mắt nhìn tiểu Nguyệt một lúc lâu, sau đó khẽ thở dài lên tiếng.
"Được rồi, ngươi đã muốn vì hắn làm như vậy, ta liền cho phép ngươi. Nhưng sau đó, ngươi sẽ vĩnh viễn cũng không nhìn thấy hắn, ở lại bên cạnh ta đi. Tương lai ngươi sẽ kế thừa ý chí của ta".
"Cám ơn ngài".
Tiểu Nguyệt khi chạm tay vào quyển trục da dê liền tiến hành cùng Nguyệt Thần câu thông, chỉ một cái chớp mắt liền có được kết quả.
Cơ thể nàng lơ lửng trên không trung, tiểu Nguyệt quay đầu nhìn về bên dưới Lạc Cảnh Thiên, sau đó nàng ngẩng đầu lên trời, cơ thể phát ra một tầng nguyệt quang, sau đó…
Oanh!
Trong nháy mắt, tiểu Nguyệt cơ thể hóa thành vô số tia sáng chiếu rọi nhân gian.
Bên dưới, Ám Thần thấy cảnh này, không biết suy nghĩ cái gì, khẽ lắc đầu quay người biến mất.
Lạc Cảnh Thiên hốc mắt đỏ bừng, lúc này, hắn hối hận không thôi. Cũng hận chính bản thân mình vô năng. Tiểu Nguyệt hắn xem như muội muội tới đối đãi, nếu như Lạc Cảnh Điềm hắn mang theo tình cảm nam nữ, thì tiểu Nguyệt hắn xem như muội muội ruột của mình. Bởi vì tính cách của nàng cùng muội muội kiếp trước của hắn giống như đúc.
Mấy người Sở Như Mộng thương thế phục hồi hoàn hảo như lúc ban đầu, tất cả đều tỉnh lại ngơ ngác nhìn xung quanh.
"Ta không phải đã… chuyện gì xảy ra?". Tiêu Nhược Thủy ngẩn người nói.
Đám người cũng có đồng dạng nghi vấn, ánh mắt đều nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên, thấy bộ dáng sụp đổ của hắn, ai nấy đều hết hồn. Bởi vì lúc này, Lạc Cảnh Thiên bộ dáng thật sự quá khiến người giật mình.
Bề ngoài thì vẫn vậy, nhưng gương mặt lại mang theo nồng đậm tức giận cùng… tự trách.
"Có… chuyện gì xảy ra?". Sở Như Mộng đi tới, kéo lấy tay Lạc Cảnh Thiên hỏi.
Hắn biết, nhất định có chuyện gì đó xảy ra, nếu không Lạc Cảnh Thiên sẽ không suy sụp tới tình trạng này. Đây là vẻ mặt hắn lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt Lạc Cảnh Thiên.
"Tiểu Nguyệt... nàng... nàng chết rồi". Lạc Cảnh Thiên ngơ ngác nhìn bầu trời nói.
"Ngươi nói cái gì? Tại sao? Nói rõ ràng". Sở Như Mộng kéo lấy tay Lạc Cảnh Thiên làm hắn quay lại, giọng nói tràn đầy khó tin hỏi.
"Ngươi cho rằng các ngươi thương thế là thế nào lành lại? Nàng là Trị Liệu Sư, nàng hiến tế sinh mệnh của mình để các ngươi sống lại, đã đủ rõ ràng chưa? Hả?!". Lạc Cảnh Thiên tức giận gầm thét.
"Ngươi... ngươi nói cái gì?!". Sở Như Mộng gương mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, âm thanh tràn đầy vẻ hoang mang lên tiếng.
Đám người nghe thế miệng há hốc, không dám tin vào lỗ tai của mình.
Tiểu Nguyệt là Trị Liệu Sư họ biết tới, cũng nhiều lần cứu chữa rất nhiều yêu tộc, họ tận mắt chứng kiến sự thần kỳ của nàng.
Một yêu tộc lương thiện như vậy, làm sao lại...
"Là ta vô dụng, là ta vô năng, nếu không phải ta, tiểu Nguyệt cũng sẽ không chết". Lạc Cảnh Thiên lẩm bẩm nói.
"Ngươi tỉnh táo lại cho ta". Sở Như Mộng trực tiếp đánh Lạc Cảnh Thiên một cái tát quát lên.
"Ta làm thế nào tỉnh táo? Nàng mới 15 tuổi, ngươi hiểu không? Nàng vì ta, vì các ngươi nên mới chết. Ngươi nói cho ta biết, ta thế nào tỉnh táo cho được?!". Lạc Cảnh Thiên đổi mắt đỏ bừng quát lên.
Nhưng sau một giây, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì. Sau đó hắn quát lớn.
"Thượng Cổ Chi Linh, ngươi ra đây cho ta".
Bốn phía không người hồi đáp.
"Ta biết rõ ngươi ở nơi này, vừa rồi ta thi triển cấm chú, ảnh hưởng sinh mệnh. Ngươi chắc chắn thấy được, mau ra đây cho ta". Lạc Cảnh Thiên lần nữa lớn giọng kêu lên.
Hắn lúc này cũng không có đủ bình tĩnh đi dùng ý thức câu thông. Có lẽ hét lớn mới có thể giúp hắn phát tiết sự đau đớn trong lòng.
"Ngươi bình tĩnh...".
"Cút". Không chờ Sở Như Mộng nói xong, Lạc Cảnh Thiên liền quát lớn.
Sở Như Mộng sững sờ, sau đó cắn môi, muốn nói cái gì đó, nhưng thấy ánh mắt suy sụp của Lạc Cảnh Thiên, hắn lại không đành lòng nói ra.
Lạc Cảnh Thiên cứ thế đứng tại chỗ hướng về bốn phía lớn giọng kêu. Nhưng không có ai hồi đáp.
Đám người trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
Nhưng mà, sau một lúc, bỗng nhiên trước mặt một đạo ánh sáng loé lên. Đám người thấy được một con hồ ly đang lơ lửng giữa không trung, sau đó họ trừng lớn con mắt vì nghe thấy con hồ ly kia lại biết nói.
"Chuyện gì?". Thượng Cổ Chi Linh lạnh nhạt lên tiếng.
"Ta muốn biết làm thế nào cứu tiểu Nguyệt. Đừng nói rằng ngươi không biết tiểu Nguyệt là ai, vừa rồi bước vào thánh cảnh, ta có thể rõ ràng nhận ra được ngươi đang ở đây quan sát. Nói cho ta biết làm thế nào?". Lạc Cảnh Thiên như vớ được cọng cỏ cứu mạng như thế, âm thanh hắn có chút kích động lên tiếng.
"... Có cách, nhưng rất khó". Thượng Cổ Chi Linh nhìn Lạc Cảnh Thiên một lúc, sau đó lên tiếng.
"Làm thế nào?".
"Ngươi phải được Nguyệt Thần cho phép, không chỉ vậy, còn phải lấy được bản nguyên linh hồn trong tay Ma Thần. Muốn làm được, với thực lực hiện tại của ngươi, không được". Thượng Cổ Chi Linh nói.
"Ta có thể giao dịch, một cái linh hồn bản nguyên mà thôi, ta trả giá nổi". Lạc Cảnh Thiên nghiến răng nói.
Hắn cùng ác niệm dụng hợp, mấy thứ này hắn đều biết.
Linh hồn cùng linh hồn bản nguyên là khác biệt. Cái gọi là linh hồn bản nguyên, chính là linh hồn thuần khiết nhất trên một sinh linh, nó không có ý thức, chỉ đơn thuần là một loại bản ngã.
Nhưng chính vì thế nó mới đáng giá. Một sinh linh bình thường muốn sinh ra linh hồn bản nguyên, cơ hồ gần như bằng không. Cũng chỉ có những người đặc biệt mới nắm giữ, đại loại như Trị Liệu Sư.
Cũng chính vì thế, nhưng yêu tộc kia trong mắt Ám Thần mới không đáng giá như vậy. Vài trăm vạn cái linh hồn cũng sánh không nổi một cái linh hồn bản nguyên.
Tiểu Nguyệt dùng Thuật Hiến Tế, chính là hiến linh hồn cùng huyết nhục để đổi lấy đám người Lạc Cảnh Thiên sống sót. Linh hồn bản nguyên của nàng bị Ám Thần mang đi, còn linh hồn nắm giữ ý thức của nàng bị Nguyệt Thần mang đi.
Linh hồn bản nguyên tuy nhiên đáng giá, nhưng lại không có giá trị thực tế, nhiều nhất chính là có thể dùng nó bồi dưỡng ra một cái bán quân chủ cấp bậc tồn tại.
Một người mất đi linh hồn bản nguyên, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng cái gì, nhưng muốn cứu sống tiểu Nguyệt, như vậy nhất định linh hồn của nàng phải hoàn chỉnh.
Trong mắt Lạc Cảnh Thiên mà nói, thật đúng là không tính là gì. Dù sao dung hợp ác niệm, hắn nắm giữ kiến thức nhiều lắm.
Nhưng mà Ám Thần khác biệt, một cái á quân chủ cấp bậc lại có thể giúp hắn làm nhiều việc lắm. Ngay cả thôn phệ linh hồn bản nguyên cũng có thể khiến hắn tăng lên tu vi, nó giá trị, chỉ có thể nói là đối với những kẻ dưới trướng Tứ Đại Ma Thần có giá trị mà thôi.
Thay một cách nói dễ hiểu hơn, linh hồn bình thường có thể xem như tài nguyên tu luyện, như vậy linh hồn bản nguyên lại là thiên tài địa bảo, cực phẩm tài nguyên tu luyện.
Nếu muốn đem tiểu Nguyệt cứu sống, như vậy nhất định phải lấy được linh hồn bản nguyên của nàng, có như vậy tiểu Nguyệt mới có thể chân chính sống lại.
Bình tĩnh suy nghĩ một chút, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hiện lên vẻ quyết tuyệt.
"Ngươi điên rồi đi?". Thượng Cổ Chi Linh đọc được suy nghĩ của hắn, lập tức trợn tròn mắt lên tiếng.
"Không, ta không có điên. Ta rất tỉnh táo. Tiểu Nguyệt vì ta làm nhiều như vậy, như vậy ta phải làm là nhất định phải cứu nàng. Bất kể phải nhận lấy cái gì". Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc nói.
"Ngươi mẹ nó đơn giản là ngu xuẩn hết thuốc chữa. Chính ngươi cũng biết tiểu Nguyệt sẽ được Nguyệt Thần mang theo bên ngươi, so với bên cạnh ngươi tốt gấp vạn lần. Vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn nàng sống tốt hơn hay sao? Còn nữa, con mẹ nó ngươi lại định đi khiêu chiến huyết ngục tai ương???". Thượng Cổ Chi Linh trợn tròn mắt nói.
"Ta biết, nhưng tiểu Nguyệt nhất định phải là ta đến chăm sóc. Tối thiểu nhất là trước khi nàng muốn rời khỏi. Bởi vì như vậy có lợi cho sự trưởng thành của nàng, ta cũng không muốn nàng bước vào vết xe đổ của Nguyệt Thần. Đây là lời thề của ta. Về phần huyết ngục tai ương? Ha ha, cũng không phải chưa từng trải qua, ta sợ cái gì?". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.
"Ngươi mẹ nó thật sự là điên rồi". Thượng Cổ Chi Linh lớn giọng nói.