Chương 178: Thuật Hiến Tế
"Chết đi cho ta". Hổ Thiên lão tới, nắm đấm giơ lên đánh thẳng về phía Lạc Cảnh Thiên.
Đạt tới cấp độ này, hắn cũng không cần thiết tới vũ khí, bởi vì hắn muốn đem Lạc Cảnh Thiên hành hạ đến chết, lúc đó mới giải tỏa được mối hận trong lòng hắn.
Ngay tại lúc này, Sở Như Mộng bỗng nhiên xuất hiên trước người hắn, tiếp đó liền là những người khác cũng xuất hiện. Trên người họ xuất hiện nhiều vết thương, đây là tác hại do việc liều mạng giết chết những kẻ khác tạo thành.
"Giúp ta kéo dài một phút". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.
"Tốt". Sở Như Mộng đáp một tiếng, không hề hỏi bất kỳ lý do gì, hắn nói xong liền lao về phía Hổ Thiên.
Những người khác cũng không ai do dự, tất cả đều lao lên hội đồng Hổ Thiên.
Lạc Cảnh Thiên chủy thủ xuất ra, cắt vào lòng bàn tay một cái.
"Vạn Tượng Thiên Dẫn!".
Đây là một loại ma pháp cực kỳ khủng bố, không phải về mặt uy lực, mà là về tác hại. Nó có thể xuyên qua bất kỳ một loại phong ấn nào, bất kể người phong ấn là cấp bậc gì nó đều có thể xuyên qua.
Vạn Tượng Thiên Dẫn, chính là đem những thứ cực đoan nhất dẫn dắt vào trong cơ thể hắn, có câu, tồn tại tức hợp lý, Vạn Tượng Thiên Dẫn có thể xem như là ma pháp mạnh nhất về mặt quy tắc. Có thể đem cho pháp sư thực lực mạnh kinh khủng. Nhưng là tác dụng phụ… khả năng, sẽ chết.
A!
Lạc Cảnh Thiên cắn răng kêu lên một tiếng, hắn bị năng lượng tràn ngập cơ thể làm đau nhức không thôi.
Những thứ tràn vào cơ thể hắn đều là cực đoan nhất trong vũ trụ, hủy diệt, hắc ám, thôn phệ… những loại năng lượng mà không có một cơ thể mạnh mẽ là không cách nào chứa đựng. Nó đang tàn phá cơ thể của Lạc Cảnh Thiên, gặm nhấm lấy máu thịt của hắn.
Mà Lạc Cảnh Thiên đang cố gắng chịu đựng lấy loại đau nhức này, cố chuyển hóa chúng thành ma lực.
Thời gian, chậm rãi trôi đi.
Một phút giống như một thế kỷ.
Sở Như Mộng bị Hổ Thiên một cước đạp trọng thương, Lăng Thiên Sở bị một tát bất tỉnh. Đinh Tiểu Vân bị gẫy mất hai tay, Lạc Thiên Y linh tâm bị phế bỏ. Tất cả trải qua, chỉ chưa đầy một phút.
Hổ Thiên đi tới trước mặt Lạc Cảnh Thiên, ánh mắt tràn đầy là hứng phấn. Nhìn Lạc Cảnh Thiên nằm trên mặt đất, gương mặt vặn vẹo. Hắn có cảm giác tràn đầy là sảng khoái.
"Ha ha, tiểu tử, hiện tại, chết đi cho ta". Hổ Thiên cười lớn, một quyền hung hăng đánh xuống.
Chẳng qua, ngay lúc này, một bộ giáp sắt đột ngột lao tới ngăn cản.
Oanh!
Lạc Cảnh Thiên bị sóng dư chấn đánh bay ra vài chục mét, mà bộ khôi giáp kia cũng bị oanh thành sắt vụn, lộ ra bên trong một nữ tử xinh đẹp gương mặt đầy vẻ tức giận đứng đó.
Không ai khác, chính là Tiêu Nhược Thủy.
"Chậc chậc, chết đến nơi cũng có mỹ nữ bồi. Nhân loại, ngươi diễm phúc không tệ". Hổ Thiên cười lạnh một tiếng, đưa tay ra nắm lấy cổ Tiêu Nhược Thủy giơ lên. Ánh mắt trào phúng nhìn Lạc Cảnh Thiên.
Lạc Cảnh Thiên muốn thét lên, nhưng chính là đau đớn làm hắn không còn chút khí lực nào.
Sau một giây.
Rắc!
Tiêu Nhược Thủy bị Hổ Thiên vặn gãy cổ.
Lạc Cảnh Thiên con mắt trừng lớn, trán nổi đầy gân xanh. Không cần nói cũng biết hắn tức giận thế nào.
Nhưng mà… cũng vào lúc này, thời gian đến.
Lạc Cảnh Thiên ma lực trong nháy mắt bừng cháy. Cả cơ thể giống như được thần linh tẩy lễ, tràn đầy là sức lực.
Trong nháy mắt này, hắn bước vào cấp độ cao hơn - Thánh Ma Đạo Sư.
Hổ Thiên sớm đã bị tức giận cùng hận ý bao phủ, cũng không thèm để ý tới Lạc Cảnh Thiên khác lạ, hắn lao tới, muốn một quyền đem Lạc Cảnh Thiên đánh chết. Nhưng mà nắm đấm của hắn dừng lại cách Lạc Cảnh Thiên chỉ có vài cm liền dừng lại. Bởi vì… hắn không có cách nào tiến thêm nổi.
"Cái… cái gì?".
Lạc Cảnh Thiên ánh mắt đỏ như máu, cơ thể ma lực đã chưa đựng không nổi mà tràn ra, ngay cả làn da cũng bị biến thành màu vàng óng.
"Chết!". Lạc Cảnh Thiên khóe miệng vang lên một âm thanh nhỏ nhẹ.
Nhưng cũng chỉ vì một âm thanh đó, Hổ Thiên trơ mắt nhìn chính mình bị không gian xé ra làm hàng vạn mảnh nhỏ. Sau đó tan biến vào trong không khí.
Ầm!
Lạc Cảnh Thiên cơ thể ngã xuống, ma lực bốc hơi với tốc độ chóng mặt, từ Thánh Ma Đạo Sư giảm xuống chỉ còn tới Ma Pháp Sư đỉnh phong, cuối cùng mới ngừng lại.
Cơ thể không còn chút sức lực nào, nhưng Lạc Cảnh Thiên vẫn cố lết về phía Tiêu Nhược Thủy, tay đưa ra như muốn nắm lấy cánh tay của nàng.
Gần đó, Ám Thần lúc này xuất hiện, hắn hạ xuống ngồi xổm trước người Lạc Cảnh Thiên, âm thanh trào phúng vang lên.
"Ha ha, tiểu tử, đây chính là hậu quả khi dám uy hiếp ta. Tuy nhiên ta không dám làm gì ngươi, nhưng mà để ngươi trải nghiệm một chút cảm giác tan nát cõi lòng này, ta vẫn là thừa sức. Thế nào? Hài lòng không?".
Nhưng mà hắn còn chưa kịp đắc ý, thì đột nhiên phát hiện một bóng người xuất hiện trước mặt hắn làm hắn giật nảy mình. Đạt cấp độ này, hắn cơ hồ là không có sợ hãi, cho nên đơn thuần chỉ là giật mình, bởi vì phong ấn của hắn còn chưa giải, không gian bị phong tỏa làm sao lại có người xuất hiện?!
Vừa rồi Lạc Cảnh Thiên một cái ma pháp kia đã làm hắn giật mình rồi, hiện tại lại có người xuất hiện trước mặt hắn, đây mẹ nó là thế nào a?!
Chẳng qua, nhìn thấy người xuất hiện là một cái tiểu cô nương, tuổi chỉ có 15-16 tuổi, hắn liền hiếu kỳ hỏi.
"Nha đầu, ngươi thế nào đi vào?".
Lạc Cảnh Thiên cũng thấy được tiểu Nguyệt, hắn trong nháy mắt cảm thấy bất an, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng lại nói không ra lời, môi chỉ có thể mấp máy nhưng lại không hề phát ra tiếng.
Tiểu Nguyệt nhìn Lạc Cảnh Thiên cùng đám người, trong mắt xuất hiện nồng đậm lệ thủy. Cánh tay run rẩy nắm lấy tay Lạc Cảnh Thiên.
"Đừng… đừng làm… thế…". Lạc Cảnh Thiên dùng hết khí lực còn sót lại nói ra một câu.
Tiểu Nguyệt mím môi không lên tiếng, nhưng ánh mắt của nàng cũng đã nói lên quyết tâm của nàng.
Bản thân nàng là Trị Liệu Sư, nói khoa trương là nhận được Nguyệt Thần truyền thừa. Cho nên đối với Trị Liệu Sư những thứ kia nàng hiểu rõ ràng.
Tay nàng chắp trước ngực, ngay sau đó, xung quanh bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng lóa mắt.
Ám Thần không tự chủ được vội tránh qua một bên, hắn quá quen thuộc loại ánh sáng này, đây chính là nguyệt quang. Vô cùng thánh khiết.
Hắn có chút giật mình, chẳng lẽ nha đầu này là Trị Liệu Sư?!
Tiểu Nguyệt tay giơ lên, phía trược đột nhiên xuất hiện một tấm da dê, bên trên đầy rẫy là hình thù ký lạ. Nhìn qua giống như là sách ma pháp như thế.
Chỉ thấy, tiểu Nguyệt đưa tay ra, chạm lòng bàn tay vào trên tấm da dê, sau đó, cơ thể trôi nổi trên không trung.
Ám Thần trừng lớn con mắt.
"Đây… đây là… hiến tế? Trị Liệu Sư cấm kỵ ma pháp Thuật Hiến Tế? Cái này... cái này không phải chỉ có Nguyệt Thần mới được phép dùng sao? Vì cái gì lại...". Ám Thần không cách nào tin vào con mắt của mình.
Phải biết, Thuật Hiến Tế nhưng là phải đánh đổi thân thể lẫn linh hồn của mình để chữa trị cho những người mà Trị Liệu Sư muốn cứu nhưng cứu không được.
Nói nó là cấm kỵ, thực ra chính là do Nguyệt Thần ban ra lệnh cấm. Bởi vì Nguyệt Thần từng hi sinh chính mình cứu lấy vũ trụ, công tích của nàng quá vĩ đại, vĩ đại tới mức trực tiếp được phong thần.
Không hề thông qua bất kỳ phương thức tu luyện nào, cho nên Nguyệt Thần là vị thần độc nhất vũ trụ. Thậm chí có tương truyền rằng trừ khi quy tắc sụp đổ, nếu không nàng cũng sẽ không chết.
Mà Nguyệt Thần bản thân cũng không có sức chiến đấu nào, nhưng cũng không có người nào dám ra tay với nàng, một là vì kính nể, hai chính là vì sợ hãi.
Trong vũ trụ người nhận được ân huệ của nàng thực sự nhiều lắm, thậm chí không khoa trương mà nói, nếu như một trong Tứ Đại Ma Thần dám ra tay với nàng, hơn một nửa vũ trụ cường giả sẽ trong một ngày đem Tứ Đại Ma Thần giết sạch.
Đủ biết uy vọng của nàng thế nào rồi.
Mà sở dĩ Thuật Hiến Tế không được phép sử dụng, là vì Nguyệt Thần từng dùng nó cứu vũ trụ, nhưng đổi lại lại có người mắt mù muốn giết nàng. Tuy nhiên tên kia cũng bị vô số cường giả phanh thây, nhưng Nguyệt Thần cũng từ đó đối với vũ trụ thất vọng.
Cũng từ lúc đó nàng liền hạ lệnh, Hiến Tế Thuật không được phép sử dụng, trái lệnh liền sẽ bị tước đoạt thân phận Trị Liệu Sư.
Nhưng hiện tại, hắn lại thấy được có một Trị Liệu Sư dùng ra Thuật Hiến Tế? Chẳng lẽ nàng được Nguyệt Thần cho phép???
Ma Thần tại thượng, ta mẹ nó hẳn là đang nằm mơ đi, vì cái gì Nguyệt Thần lại cho phép nha đầu này làm như vậy???