Chương 172:
Lạc Cảnh Điềm hốc mắt đỏ bừng, cúi đầu nhìn sợi dây cột tóc trên tay, cơ thể có chút phát run. Vừa rồi một câu nói kia gần như dùng của nàng toàn bộ khí lực phát ra. Phẳng phất như một tiểu cô nương bị ức hiếp tới mức không nhịn nổi như thế.
Tô Thanh Ảnh sửng sốt một hồi, không có mẩy may quan tâm tới sát khí từ Lạc Cảnh Điềm phát ra, nàng còn cho rằng chính nàng sức mạnh đánh tới Lạc Cảnh Điềm khóc, cho nên hiện tại vô cùng đắc ý.
"Ôi, Thánh Nữ điện hạ, vô cùng xin lỗi làm ngài bị thương, nhưng mà… chính ngươi là người ra tay trước, ta phản kháng cũng là chuyện bình thường chứ? Thế nào? Mới chỉ bị chút vế thương ngoài da liền khóc lên? Xem ra Thánh Nữ điện hạ của chúng ta còn thật rất yếu đuối đâu". Tô Thanh Ảnh trào phúng nói.
Lạc Cảnh Điềm không có đáp lại, tay nâng lên sợi dây kia, nước mắt rơi lã chã. Sau đó, nàng đem sợi dây bỏ vào trong không gian giới chỉ, cơ thể sát khí xông thẳng lên trên cao, thậm chí còn khiến cho đám trưởng lão Băng Cung giật nảy cả mình.
Tô Thanh Ảnh cảm thấy xung quanh bắt đầu lạnh xuống, không chỉ là sát khí từ Lạc Cảnh Điềm phát ra khiến nàng cảm thấy như thế, mà là vì xung quanh đã bắt đầu băng hóa, Lạc Cảnh Điềm Vực triệt để bạo phát, đem xung quanh hơn trăm dặm biến thành một vùng băng giá lạnh lẽo.
Tô Thanh Ảnh nội tâm có chút hoảng loạn, cũng có chút mỉa mai. Không phải chỉ bị trầy mấy vết thôi sao? Còn dùng tới Vực? Tâm lý sức chịu đựng yếu kém vậy sao?!
"Đó… là ca ca ta tặng". Lạc Cảnh Điềm cúi thấp đầu, giọng nói mang theo nghẹn ngào vang lên.
Tô Thanh Ảnh nhất thời ngẩn ra.
Cái gì? Nàng là nói cái gì? Cái gì mà ca ca tặng???
"Đó! Là! Ca ca ta! Tặng ta! Quà sinh nhật!". Lạc Cảnh Điềm giọng nói bắt đầm mang theo phẫn nộ.
"Ngươi!".
"Làm sao dám!".
"Hủy nó!".
"Ai cho ngươi lá gan!!!".
Oanh!
Một luồng sức mạnh kinh thiên lao thẳng về phía Tô Thanh Ảnh, nhất thời, Tô Thanh Ảnh không kịp phản ứng, liền bị oanh đi ra mấy trăm mét.
Lạc Cảnh Điềm cơ thể bắt đầu dâng lên cao, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn Tô Thanh Ảnh giống như nhìn một người sắp chết như thế, Hàn Băng Kiếm phát ra năng lượng khiến không khí xung quanh đều bị vặn vẹo.
Lạc Cảnh Điềm cứ thế bước trên không trung, từng bước một tiến về phía Tô Thanh Ảnh.
Mà Tô Thanh Ảnh bị dính một chiêu kia, nàng hoảng sợ không thôi. Không phải là vì sức mạnh đáng sợ bao nhiêu, mà là vì Lạc Cảnh Điềm lại vì một cái sợi dây cột tóc, muốn giết mình?!
Ngươi điên rồi sao? Đó là một cái dây cột tóc a!
Nhưng mà rất nhanh, nàng liền nhớ tới chuyện gì đó. Nàng có nghe đồn rằng, Lạc Cảnh Điềm là bị Trần Tuệ Dung cưỡng éo mang về, mà nghe đồn Lạc Cảnh Điềm còn có một người ca ca.
Mọi việc cũng không dễ dấu diếm, dù sao năm đó Trần Tuệ Dung mang theo nhiều người như vậy, khó tránh khỏi sẽ có tiếng gió lộ ra, điều này cũng rất bình thường.
Hiện tại xem ra, lời đồn kia là thật.
Tô Thanh Ảnh nhất thời có chút bối rối, nàng chỉ muốn đánh bại Lạc Cảnh Điềm mà thôi, cũng không muốn cùng nàng quyết chiến sinh tử.
Hiện tại tốt, chỉ đem dây cột tóc của nàng cắt đứt, nàng liền muốn cùng ngươi liều mạng.
Ta mẹ nó đi đâu nói lý a? Ta cũng không biết đó là ca ca ngươi tặng ngươi!
Nhưng Lạc Cảnh Điềm cũng không có cho Tô Thanh Ảnh cơ hội suy nghĩ, bởi vì lúc này nàng đã cách Tô Thanh Ảnh chỉ còn vài mét.
"Lạc Cảnh Điềm, ngươi nghe ta nói, ta thật không biết…".
"Chết đi!". Lạc Cảnh Điềm cắt ngang lời nàng nói, một kiếm chém ra.
Tô Thanh Ảnh gương mặt biến sắc, nàng không chút do dự dùng toàn bộ sức lực, mở ra Vực, dùng kiên cố nhất chiêu thức đem một kiếm kia cản lại. Nhưng mà uy lực vẫn đánh tới cánh tay nàng run rẩy.
Một kiếm kia, Tô Thanh Ảnh là dốc toàn bộ lực lượng, hơn nữa còn vận dụng tới cả công pháp lẫn võ kỹ kết hợp lại.
Nếu như nói trước kia nàng vận dụng thân pháp Thiên Hương Nhiếp Hồn Vũ như múa tới mê hoặc người khác, như vậy hiện tại nàng liền vận dụng võ kỹ cực kỳ mạnh mẽ của mình muốn đem Tô Thanh Ảnh giết chết.
Mà võ kỹ này chính là cực phẩm kết hợp với Vân Mộng Thiên Hương Quyết - Cổ Nguyệt Tiên Hoàn Kiếm.
Vừa rồi một chiêu chính là Chiến Cổ Thác Nguyệt, kiếm chiêu như thác nước, mạnh mẽ vô cùng. Tô Thanh Ảnh dùng toàn lực ngăn cản vẫn có chút khó khăn. Càng đừng nói tới các chiêu sau.
Thấy Lạc Cảnh Điềm thật sự muốn giết mình, Tô Thanh Ảnh biết hiện tại nói gì cũng vô dụng, vẻn vẹn một chiêu, nàng biết, bản thân không phải Lạc Cảnh Điềm đối thủ.
Lạc Cảnh Điềm thấy một chiêu không thành, nàng lập tức nâng lên kiếm, một chưởng đánh vào chuôi kiếm, Hàn Băng Kiếm phá không lao thẳng tới Tô Thanh Ảnh.
Ấn Cổ Lão Nguyệt!
Một cái chưởng ấn mang theo Hàn Băng Kiếm, gần như chỉ trong nháy mắt liền đem Vực của Tô Thanh Ảnh xé tan.
Phốc!
Tô Thanh Ảnh nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể như diều đứt dây bay đi mấy trăm mét.
Lạc Cảnh Điềm đạp không lao tới.
"Chết đi! Độc Cổ Táng Nguyệt!".
Nắm được Hàn Băng Kiếm, một kiếm chém ra hình bán nguyệt vòng cùng, xé nát không gian đánh về phía Tô Thanh Ảnh.
Phải chết sao?!
Nhìn kiếm chiêu bay tới, Tô Thanh Ảnh đại não nhất thời trì độn, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu nàng lúc này. Nàng biết, chỉ dùng hai chiêu liền khiến nàng trọng thương, chiêu thứ ba này nàng là đỡ không được.
Oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, xung quanh bán kinh trăm dặm toàn bộ bị đánh thành bụi phấn, nước biển bị băng phong trong nháy mắt liền nát bấy. Không còn lại bất kỳ thứ gì còn tồn tại, không gian đứt khúc đầy trời, nước biến bốc hơi chỉ sau một giây.
Nhưng mà, Lạc Cảnh Điềm ánh mắt sắc bén nhìn phía trước, bởi vì nàng nhìn thấy, có người đem một chiêu kia của mình cản rơi.
Người kia chính là đại trưởng lão Hứa Giai Tường. Bên cạnh còn có hai người trưởng lão lần lượt là Tống Thế Anh cùng Mạnh Lan.
"Tránh ra!". Lạc Cảnh Điềm âm thanh lạnh như băng vang lên.
"Thánh Nữ, ngươi đừng quá đáng, ngươi là đang xúc phạm nội quy Băng Cung. Bất kể Thanh Ảnh làm chuyện gì cũng không phải ngươi nói giết liền giết". Hứa Giai Tường trầm giọng nói.
Đại trưởng lão chính là mẹ ruột của Tô Thanh Ảnh.
"Hôm nay bất kể là ai đến, ta cũng phải giết nàng. Tránh ra". Lạc Cảnh Điềm quát lớn.
"Ngươi đừng có quá đáng, nếu không phải...".
"Hôm nay một là ta chết, hai là nàng vong". Lạc Cảnh Điềm không chờ bà ta nói xong liền nghiến răng nói.
"Ngươi điên rồi!". Hứa Giai Tường giọng nói tràn đầy hoang đường lên tiếng.
Cái này mẹ nó là thù giết cha sao? Làm sao lại điên cuồng như thế?!
"Thanh Ảnh, ngươi rốt cuộc đối với Thánh Nữ làm cái gì? Làm sao nàng lại tức giận như thế?". Tống Thế Anh nhịn không được thấp giọng hỏi.
"Ta... ta đem nàng dây cột tóc cắt đứt". Tô Thanh Ảnh giọng nói tràn đầy biệt khuyết cùng bất đắc dĩ.
"Cái gì? Chỉ vì một cái dây cột tóc nàng liền muốn giết ngươi? Điên rồi đi?". Mạnh Lan trừng lớn con mắt khó tin nói.
Một cái dây cột tóc? Đây là náo loại nào a, ngươi đền cho nàng một cái không phải tốt?.
"Ta... nàng nói, đó là ca ca nàng sinh nhật tặng". Tô Thanh Ảnh nhìn ra được ý nghĩ của mấy người, nàng liền thấp giọng nói.
"Cái này...".
Thân là trưởng lão, họ đương nhiên biết nhiều hơn những gì Tô Thanh Ảnh biết. Hơn nữa cũng là một trong những người năm đó xuất hiện tại Tâm Nguyệt Thành, họ biết rõ địa vị Lạc Cảnh Thiên trong lòng Lạc Cảnh Điềm đóng vai trò thế nào.
Nghe xong lời nói của Tô Thanh Ảnh, đám người nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Cái này không phải là muốn chết sao? Ngay cả Trần Tuệ Dung cung không dám quản nàng, chỉ cần nàng thành thật ở lại Băng Cung liền hết thảy theo ý nàng.
Ngươi ngược lại tốt, không chỉ năm lần bảy lượt tìm nàng phiền phức, lần này còn...
"Ta nói lần cuối, các ngươi có tránh ra hay không". Lạc Cảnh Điềm quát lên.
"... Thánh Nữ điện hạ, mặc dù Thanh Ảnh nàng không đúng, nhưng không đến nỗi nhất định phải chết chứ? Ta có thể bồi thường cho ngươi, bất kể thứ gì, chỉ cần ta có thể làm được". Hứa Giai Tường bất đắc dĩ nói.
"Ta nếu cần mạng của ngươi đổi, ngươi chấp nhận không?". Lạc Cảnh Điềm cười lạnh đáp.
"Ngươi!". Hứa Giai Tường bị tức không nhẹ.
Xẹt.
Lạc Cảnh Điềm chém ra một kiếm, không ai nghĩ tới nàng lại điên cuồng tới mức này. Vậy mà lại đối với họ ra tay, thực lực của họ không phải Lạc Cảnh Điềm bây giờ có thể chống lại. Hơn chỉ nhẹ phất tay lên liền đem chiêu thức cản lại.
"Thánh Nữ, ngươi đừng quá đáng". Hứa Giai Tường tức giận quát.
Bà ta cũng không phải chỉ bảo vệ Tô Thanh Ảnh, cũng là đang bảo vệ Băng Cung, càng là đang bảo vệ Lạc Cảnh Điềm.
Bởi vì chồng bà ta, cũng chính là Tô Thanh Ảnh là đại trưởng lão Yến Thanh Tông, một trong bốn thế lực mạnh nhất thánh địa. Mà bản thân ông ta cũng là em trai của tông chủ Yến Thanh Tông Tô Trường Xuân.
Nếu biết nữ nhi của mình bị trọng thương, cháu gái của mình bị người khác đánh trọng thương, hai người này không điên lên mới là lạ.